Bọn họ bây giờ đang rất hối hận vì lúc ấy chỉ lo đem đồ ăn và nước uống mà quên đem theo vũ khí. Lúc này trong tay sáu người chỉ có một con dao rọc giấy của Lâm Minh Triết mà thôi. Lâm Minh Triết cầm sẵn dao trên tay rồi nói: "Thứ sắp tới là gì vậy? Người sống hay người chết?"
"Không biết! Nó đến là biết ngay thôi."
Ngô Hoài Sinh vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía cầu thang lên lầu hai. Anh cảm thấy vật phía trên đang đi xuống sẽ nguy hiểm hơn. Thất Nguyệt và những người khác cố thủ ở cầu thang dưới tầng trệt. Tiếng động ấy cứ vang vọng mãi nhưng lại chẳng xuất hiện. Những tiếng động kia như nện vào trong lòng mọi người, khiến dây thần kinh của họ căng thẳng cực độ.
Tầm mấy phút sau, tiếng động ở cầu thang tầng trệt ngừng lại. Nhưng tiếng đồng cầu thang tầng hai lại mạnh và dồn dập hơn. Ngô Hoài Sinh không thích thế thụ động, anh cầm đèn pin từ từ đi về phía đó. Tiếng động ấy chợt ngừng lại rồi bỗng "đinh" một tiếng, một con búp bê bằng vải từ trên cầu thang lăn xuống.
Con búp bê to bằng cổ chân với bộ váy màu đỏ rách nát. Hai mắt nó lòi khỏi hốc mắt, và cái miệng đang nức ra một nụ cười. Người thợ nào lại có gu kinh dị như thế, làm ra một con búp bê còn kinh dị hơn cả mấy con búp bê ma trong phim kinh dị nữa.
Con búp bê nằm xụi lơ dưới đất sau vụ té ngã, Ngô Hoài Sinh soi đèn vừa đi tới mấy bước thì nó đột nhiên chống tay ngồi dậy. Nếu như đang ở nơi bình thường thì chắc hẳn bọn họ sẽ nghĩ con búp bê kinh dị này được gắn pin ở bên trong. Nhưng ở cái nơi không xác định và hoàn cảnh hiện tại, thì bọn họ chắc chắn trăm phần trăm đây là con búp bê ma quỷ rồi.
"Thứ quỷ quái gì vậy, để tôi đến đập nó!"
Lâm Minh Triết vừa nói vừa đi nhanh tới chỗ con búp bê, Ngô Hoài Sinh ngăn anh ta nhưng không kịp. Anh ta vừa tới gần, con búp bê vốn đang cười ngoác miệng bây giờ lại vang lên tiếng khanh khách. Lâm Minh Triết giật mình, anh thấy đôi mắt của con búp bê dù bị lòi ra khỏi hốc mắt nhưng vẫn còn đang chuyển động.
Ngô Hoài Sinh chạm bàn tay vào vai Lâm Minh Triết rồi kéo anh về sau, nhân lúc con búp bê còn chưa nhảy bổ vào đã đá cho nó một cái. Con búp bê bị đá văng vào trong vách gỗ kêu lên một tiếng "bộp". Sau đó... chẳng còn sau đó nữa.
Nhìn con búp bê nằm im lìm bên cạnh vách nhà, cả đám tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó Thất Nguyệt lại cảm thấy không đúng, cô đi đến soi đèn nhìn con búp bê rồi nói: "Mau đến xem đi, đây không phải là búp bê nhựa, đây là hình nộm bằng giấy."
Mọi người cũng lập tức tới xem, kì thật đây chính là một hình nộm bé gái bằng giấy. Nhưng loại này làm cũng quá mức tinh xảo rồi. Chợt, Tô Huyền Sương ngồi xuống nhìn nó ở khoảng cách gần rồi nói: "Hình nộm này trông quen quá... đúng rồi, tôi nhìn thấy nó buổi sáng nằm ở trên kệ hình nộm giấy lúc đi vào."
Không phải chứ! Vừa mới được thở vào thì cả đám lại phải lên dây cót căng thẳng. Con phố kì lạ, cửa tiệm vàng mã Quán Chiêu Hồn ở đường Vĩnh Tử, địa chỉ số bốn mươi bốn. Bà lão đeo chỉ đỏ trên tay, lầu hai không được lên, hình nộm bé gái phát ra tiếng động...
Đây mà là con phố bình thường sao, tám chín mươi phần trăm là Quỷ thành rồi. Thất Nguyệt ghé vào tai Ngô Hoài Sinh nói nhỏ: "Lúc nãy em nhìn thấy một đôi mắt màu xanh hệt như mắt Linh Hồ ở trên cửa sổ. Chúng ta có nên lên kia tìm kiếm không?"
Thất Nguyệt hất mặt lên lầu hai. Lúc này cô mới để ý thấy một chiếc cầu thang xoắn ốc lạnh lẽo dẫn đến phía tối tăm bên trên. Không biết bên trên đó ẩn chứ thứ quỷ quái gì, nhưng cái cảm giác này thật sự khiến người ta vừa sợ hãi vừa hiếu kì, dường như đây là một loại quỷ thuật nào đó.
Ngô Hoài Sinh gật đầu rồi nói: "Tôi đi lên lầu hai một chuyến, Tô Huyền Sương đi cùng với tôi. Còn lại ở đây để Lâm Minh Triết lo liệu."
Phan Vĩnh dù muốn vòi đi theo nhưng lại không dám, vì vậy anh ta cùng Lâm Sở lại phải giao tính mạng mình cho Lâm Minh Triết. Để lại một cái đèn pin cho ba người bọn họ, ba người Ngô Hoài Sinh soi một cái và bắt đầu lên lầu.
Ở đâu đó bên trên cầu thang tối tăm lạnh lẽo kia vẫn còn vang lên tiếng động lộp bộp. Nhưng nó rất nhỏ và vang lên đều đều như ai đó đang gõ và lan can cầu thang. Điều này khiến cho Thất Nguyệt nhớ tới cảm giác khi cô chạm vào lan can cầu thang lúc ấy.
Ngô Hoài Sinh cầm đèn đi trước, Tô Huyền Sương đi giữa và Thất Nguyệt đi sau cùng. Quái lạ, rõ ràng là tiếng lộp bộp kia rất gần nhưng bọn họ càng đi lên thì nó càng xa. Đoạn cầu thang xoắn ốc nhanh chóng kết thúc, bọn họ đặt chân lên đến tầng hai. Vừa bước khỏi cầu thang, một cảm giác lạnh toát.
Nơi này thật lạ, ngay cả người mũi thính như Thất Nguyệt cũng không thể ngửi ra được mùi quỷ khí. Hoặc là nói, nơi này đã bị quỷ khí che lấp, vốn không có nơi nào là không có quỷ khí. Ba bọn họ vẫn xếp hàng đi như thế, cố ý để Tô Huyền Sương đi ở giữa để lỡ như có chuyện gì xảy ra còn có thể bảo vệ. Bở vì bọn họ nghi ngờ Linh Hồ đang lẫn trốn ở đây, và nó sẽ không dễ gì buông tha cho Tô Huyền Sương.
Mệnh đại hung trăm năm khó gặp, nó vẫn rất cần Tô Huyền Sương giúp đỡ để nhập thế hoàn toàn. Tầng hai xây dựng không khác gì tầng một, cũng là một hàng lang dài chắn ở giữa hai căn phòng. Giống đến mức khiến người ta cảm thấy hai tầng là một.
Tiếng lộp bộp đó đang di chuyển dần đến cuối hàng lang, sau đó ẩn vào bên trong vách nhà. Đám người Ngô Hoài Sinh đuổi tới, sau khi soi đèn mới biết hoá ra nơi đó là một cánh cửa thông tới một căn phòng khác. Bởi vì cánh cửa làm âm vào như cửa nhà vệ sinh ở tầng một nên phải nhìn kĩ mới thấy.
Tô Huyền Sương nhỏ giọng nói: "Điều này không đúng một chút nào. Với diện tích của ngôi nhà thì hẳn là không thể có thêm một căn phòng ở đây được."
"Ở nơi quái quỷ này thì có gì mà không xảy ra được?"
Thất Nguyệt cảnh giác trả lời, cô nói tiếp với Ngô Hoài Sinh: "Để em mở cửa cho, anh chuẩn bị ở phía sau đi."
Ngô Hoài Sinh đặt tay lên cánh cửa, anh ngừng lại mấy giây rồi quyết định đổi chỗ cho Thất Nguyệt. Thất Nguyệt cầm đèn pin soi thẳng vào cánh cửa, cánh tay đã đặt sẵn lên tay nắm. Cô nhìn về Ngô Hoài Sinh, anh nhẹ gật đầu. Thất Nguyệt không quá xa lạ gì với mấy cảnh này, cô dứt khoác vặn tay nắm cửa xuống.
Cánh cửa bật ra vang lên một tiếng động nhẹ, nhưng ngay lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng kêu của Lâm Minh Triết phát ra bên dưới. Ngô Hoài Sinh là người chạy xuống đầu tiên, anh vô thức kéo cánh tay Tô Huyền Sương chạy theo mình. Dĩ nhiên không phải Ngô Hoài Sinh ưu ái Tô Huyền Sương hơn mà là vì nếu như cô ta lại bị Linh Hồ nhập thì anh là người mệt nhất.
Thất Nguyệt cũng bỏ dở cánh cửa mà cầm đèn chạy theo. Nhưng cô không hề biết rằng, ngay lúc này đây cánh cửa kia tự động mở ra, bên trong cái tối tăm kia xuất hiện một ánh mắt màu xanh đang chăm chăm dõi theo bọn họ.
Bên dưới lầu một, Lâm Minh Triết bởi vì tò mò mà đã mở cánh cửa sổ ra. Kết quả anh ta nhìn thấy một cảnh tượng hú hồn. Bên ngoài con đường vắng tanh của sắp nửa đêm, dưới ánh đèn lạnh lẽo yếu ớt hắc xuống, anh ta nhìn thấy bà lão kia đang lôi kéo ba người đàn ông vào nhà. Sẽ không có gì đáng nói khi anh ta không nhìn thấy sợi dây mà bà ta đeo trên tay trái đang ló ra để vòng hai cổ hai người đàn ông kia.
Rõ ràng ở dưới ánh đèn đường lờ mờ, bà lão kia trông thật sự quái dị, chỉ là Lâm Minh Triết không thể nhận ra là quái dị ở đâu. Đám người Ngô Hoài Sinh đi xuống, Phan Vĩnh nhào tới nói: "Bà lão kia đã bắt hai người đàn ông vào đây. Cho dù trời tối không nhìn rõ, nhưng người nọ trông rất giống Lê Vương."
"Lê Vương ư? Sau anh ta lại ở đây?"
Thất Nguyệt có chút hoài nghi, nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng của Tô Huyền Sương nên cô không nói thêm nữa. Lúc này bên dưới nhà truyền tới một âm thanh quái dị khó nghe, sau đó lại bị lấp bởi tiếng nhạc giống như được phát ra bởi chiếc cát xét cũ kĩ.
Liệu bà lão kia sẽ làm gì hai người nọ nhỉ?
Tô Huyền Sương nôn nóng muốn đi xuống xem thử thì đã bị Ngô Hoài Sinh kéo lại. Ngô Hoài Sinh lại là người đi trước, bởi vì thân thủ của anh rất tốt cho nên bước đi trên cầu thang vốn sẽ không tạo nên tiếng động gì. Ngô Hoài Sinh lần mò bước xuống cầu thang trong bóng tối. Vừa bước được tầm năm, sáu bậc thang thì đã tới khúc cua xoắn ốc. Từ chỗ này có thể nhìn thấy bên dưới, và Ngô Hoài Sinh chắc chắn đã được chứng kiến một cảnh tượng đặc sắc khó quên.
Bây giờ thì anh đã hiểu ra câu nói, Quỷ thành chỉ nhận người chết và người sắp chết rồi!