Chương 36: Đạo bùa bất chính

Kẻ Mất Trí - Giao Uớc Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 17:29:08

Những người có mặt đều giật mình, sợ rằng người chết tiếp theo phải là Phan Vĩnh rồi. Nhưng không, anh ta không hề bị gì, giống như cái đòn kia của Tứ Quỷ Trấn Xác đánh bị lỗi vậy. Thất Nguyệt gạt Phan Vĩnh ra, lồm cồm đứng dậy nhảy bổ vào con quỷ lần hai, Phan Vĩnh nói: "Cô ấy định chết chung với con quỷ ư?" Phan Vĩnh nói xong liền quay lại nhìn Lâm Sở, anh ta vốn có gì đó kì lạ với Thất Nguyệt kia mà. Nhưng khi quay lại thì anh ta cũng đi mất tiêu, hoá ra anh ta đang nhặt con dao của Trần Đạm và vòng ra phía sau con quỷ. Lâm Minh Triết nhìn sang Lê Vương, anh ta cũng là có gì kì lạ với Tô Huyền Sương nhưng xem ra ông già trẻ lâu Lâm Sở lại được hơn Lê Vương. Ngô Hoài Sinh đuổi theo Linh Hồ vào căn phòng chôn xác nó. Nhưng anh đã bị dội lại bởi ba con quỷ, Ngô Hoài Sinh bị một cú văng thẳng về phía sau, nằm dài dưới đất. Thật là vô dụng! Đây là bốn chữ dùng để miêu tả Ngô Hoài Sinh ngay lúc này. Tam Quỷ Trấn Xác đồng thanh cười lên lanh lảnh: "Chim Lạc thần, nhớ năm xưa mi có rất nhiều bùa phép kia mà. Sao bây giờ không khác gì một con người thế này. Bọn ta còn tưởng sẽ được đấu với một chim Lạc oai hùng, nhưng không ngờ lại như đá chọi trứng thế này." Chim Lạc thần, loài chim đã khắc sâu trong tâm trí và xuất hiện cả trong giấc mơ của anh. Nhưng anh vẫn không có cách nào nhớ được rốt cuộc thì anh có liên quan gì tới nó. Thân thế của anh, bây giờ thân thế của anh có khả năng sắp được làm rõ, anh nên làm gì đây? Ngô Hoài Sinh chống tay đứng dậy, nhìn về phía quỷ khí ngùn ngụn kia rồi nói: "Nếu như các người nói rõ về thân thế của tôi, để xem tôi có thể nhớ lại và đấu với các người một trận không?" "Mi là một kẻ gian xảo, bọn ta làm sao dám chắc mi có phải đã mất trí nhớ hay không. Nói nhiều vô ích, nếu như không thể đánh, vậy mi chỉ có thể chịu đòn thôi." Đó cũng là một cách hay, dù sao bây giờ anh cũng chẳng thể làm gì, chịu đòn một chút cũng không sao. Ngô Hoài Sinh cứ yên lặng như thế, từ từ tiến vào bên trong. Ba con quỷ quả thật giống như đang phục thù, bọn chúng liên tục giáng đòn vào Ngô Hoài Sinh. Quần áo của Ngô Hoài Sinh rách nát, để lộ ra phần lưng mọc đầy những thứ chi chít như mầm lông chim. Ngay lúc này, anh cảm nhận được thứ đó như đang mọc dài ra. Ngô Hoài Sinh không cảm nhận được đau đớn khi bị quỷ đánh nhưng bây giờ lại đau đớn bởi cái thứ trên lưng mình. Anh gục xuống, mái tóc hơi dài che khuất khuôn mặt mình. Giống như lời của kẻ ở nghĩa địa Vạn Linh, những câu trả lời mà anh cần đều nằm trong ngôi mộ này. Đầu Ngô Hoài Sinh đau như bị người ta cầm cưa mà cưa. Thời gian cứ trôi ngược, trôi ngược trở về lúc anh vừa được cứu khỏi quan tài. Ngược nữa, ngược nữa, ... Ngô Hoài Sinh chậm rãi mở mắt, anh ngẩng đầu nhìn như nhìn lên bầu trời, sau đó cắn ngón tay lấy máu, vẽ xuống đất một tấm bùa. Lấy máu vẽ bùa, đây là tác phong của một kẻ xảo trá. Tam Quỷ Trấn Xác nhìn thấy tấm bùa mà Ngô Hoài Sinh đang vẽ, chúng đồng loạt rên rỉ tang thương. Ngô Hoài Sinh đứng dậy, tấm bùa trên đất theo tay anh bay lên, sau đó anh ném nó về phía Tam Quỷ Trấn Linh. Những cô hồn dã quỷ ở gần đó đều kêu la inh ỏi, một số chạy trốn, một số tan biến. Tam Quỷ lại đồng thanh cười: "Thấy chưa, mi đã nhớ lại bản lĩnh của mình rồi à?" Không chắc lắm, Ngô Hoài Sinh chỉ nhớ lại được vài cách vẽ bùa, ngoài ra thì không nhớ được gì thêm. Nhưng anh cũng không muốn dài dòng mà trực tiếp nói: "Tốt nhất các người nên tránh ra! Linh Hồ là yêu vật trong trời đất, nó sớm đã nên biến mất." "Ha ha ha! Mi chọc cười bọn ta đấy à? Mi thì không nên tuyệt chủng đâu. Cớ sao mi lại có thể mặt dài sống lâu sống khoẻ tới như vậy chứ." "Tôi sống lâu nhưng không hề nghịch lí hay lấy mạng của ai đổi cho mình cả. Sống thuận với trời đất, không làm điều gì sai trái. Nên đừng có đánh đồng tôi với thứ yêu vật đó." Ngô Hoài Sinh nói xong thì tiếp tục đi vào trong. Vừa đi, anh vừa đưa tay về phía không trung trước mặt liên tục vẽ bùa. Thực chất bùa mà anh vẽ chỉ là loại bùa hộ thân chứ không hề làm hại kẻ khác. Tam Quỷ Trấn Linh bây giờ đang hối hận tột cùng, vì sao bọn chúng lại khiêu khích anh nhớ lại cơ chứ. Nhưng cho dù qua bao lâu, khi Ngô Hoài Sinh nhớ lại thì khả năng vẽ bùa của anh cũng không thụt lùi mà ngày càng tăng. Thật sự hoài nghi liệu có phải những năm qua anh giả vờ mất trí để tu luyện bùa chú thôi không. Bước sâu vào bên trong là một căn phòng lớn, Tô Huyền Sương đang đứng bên cạnh quan tài đặt giữa phòng. Chiếc quan được làm bằng ngọc phỉ thúy màu đỏ như máu, bốn góc quan tài đặt bốn ngọn đèn. Chân đèn làm bằng lưu ly trắng, tim đèn chính là lửa Linh Hồ cháy mãi không tắt. Một dây hoa leo màu trắng bò dọc xunh quanh quan tài, trông vô cùng lãng mạn, không giống như chôn một yêu vật chút nào. "Tới rồi à? Mi xem, mồ chôn của ta có đẹp không, có đẹp giống như mồ chôn của mi không?" Linh Hồ vừa đưa tay sờ vào quan tài, vừa nhìn Ngô Hoài Sinh, rõ ràng là nó đang chờ Ngô Hoài Sinh vào đây. Ngô Hoài Sinh nở một nụ cười kì lạ, anh nói: "Nếu đã đẹp như thế sao cô còn muốn ra ngoài, cứ ở yên trong đó là được." Ngô Hoài Sinh vừa mới nói xong thì đã tặng cho Linh Hồ một đạo bùa. Đây chính là sở trường của anh, vẽ bùa nhanh chỉ trong một cái chớp mắt. Bùa của Ngô Hoài Sinh không tuân thủ một quy tắc nào, biến hoá dị thường. Bởi vì anh không theo học bất cứ tu sĩ nào, anh toàn học lỏm mà thôi. Linh Hồ xoay ngược mấy vòng né tránh đạo bùa, nó nói: "Mi thật là thô lỗ!" Vừa nói xong, nó bắt lấy một cái tim đèn rồi ném trả Ngô Hoài Sinh. Ngọn lửa đỏ rực như được quỷ khí dung dưỡng, càng cháy càng lớn, lúc bay đến chỗ Ngô Hoài Sinh đã cháy cực lớn. Ngô Hoài Sinh né tránh không kịp, cái áo vốn đã rách nát bây giờ còn bị bén cháy. Anh không kịp dập lửa cho nên đã quyết định cởi bỏ luôn cái áo. Vóc dáng thần tiên trời cho của Ngô Hoài Sinh thật là khiến người đối diện không thể không nảy sinh ý xấu. Mà ngay lúc này anh đang cởi trần cùng với chiếc quần thể thao rách gối lỏm chỏm, mái tóc nghệ sĩ rối nhẹ tùy ý càng thêm hấp dẫn. Linh Hồ là giống loài lẳng lơ, nó lập tức lấy tay quẹt nước bọt, chằm chằm nhìn thẳng vào Ngô Hoài Sinh với vẻ mặt thèm khát mà nói: "Nhưng mà ta phải công nhận, mi thật là hấp dẫn." Đương nhiên trong suy nghĩ của Ngô Hoài Sinh chính là Linh Hồ đang nói tới việc nó hút máu ăn thịt. Bởi vì anh căn bản không nhận thức được bản thân đẹp bao nhiêu, và dường như anh không cần dùng tới sắc đẹp. Ngô Hoài Sinh không muốn người khác nhìn thấy lưng mình, hiện tại anh đang có chút tức giận vì bị làm cháy áo. "Yêu vật!" Linh Hồ nghe Ngô Hoài Sinh lạnh lùng nhả ra hai chữ, nó lập tức trở mặt trở thành vẻ hung ác rút cái chân đèn đã bị lấy lửa ném về phía Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh đưa tay bắt cái chân đèn, những vật nhọn của chân đèn đâm vào tay anh, máu màu trắng nhanh chóng chảy xuống. Ngô Hoài Sinh cúi người, đem chân đèn đánh xuống đất. Mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó chẻ đôi một đường từ chân anh tới chỗ giữa quan tài. Rất may là chiếc quan tài kia được chôn kiểu cách thổ nên không mảy may rung chuyển. Linh Hồ nhảy qua một bên, lại rút dây leo quấn trên quan tài quất về phía anh. Ngô Hoài Sinh bắt lấy dây leo sau đó thu vào trong tay, gần đến chỗ Linh Hồ. Linh Hồ vội vã bỏ dây muốn chạy, anh quất dây leo theo, quấn vào trong chân của Linh Hồ. Linh Hồ vốn dĩ có thể chạy được nhưng lại bị đạo bùa của Ngô Hoài Sinh giữ lại. Cô ta bỏ chạy là vì nhận ra lúc Ngô Hoài Sinh nắm lấy sợi dây đã vẽ một đạo bùa, nhưng đạo bùa này lại vô cùng hung hiểm không thể nhận ra là bùa gì. Dù sao nó cũng chưa nhập xác, không thể trực diện nghênh đón thứ không rõ nguồn gốc kia được. Linh Hồ té sấp xuống đất, khắp người nó bây giờ máu đã thấm đỏ tươi khắp nơi. Vết thương ở cổ tay và bụng có vẻ khá nghiêm trọng, không biết được đến lúc Tô Huyền Sương lấy lại được xác thì có sống hay không nữa. Linh Hồ vừa bò lê vừa búng tay gọi một bầy Lệ quỷ tới, cho bọn chóng vây lấy đạo bùa kia để chia sớt với nó. Quả nhiên, sau tiếng rên la thất thanh của trăm Lệ quỷ, đạo bùa đã suy yếu rất nhiều. Linh Hồ ló móng vuốt sắc nhọn để bứt nhánh dây leo, ai ngờ còn chưa bứt được lại bị Ngô Hoài Sinh đá cho một cú ngã lăn. Linh Hồ trào máu miệng, miệng mồm mặt mày trông thảm hại và ghê rợn tột cùng. Nó nghiến răng, liếm máu của Tô Huyền Sương rồi bấu hai bàn tay đầy móng vuốt sâu xuống đất, trên miệng lẩm bẩm thứ gì đó. Qua vài giây, Ngô Hoài Sinh cảm nhận được mùi quỷ khí ngùn ngụn kéo vào.