"Tiểu Phạn, nhiệm vụ của cô không phải là đánh nhau với chim Lạc thần!"
Bóng đen kia vừa hiện ra đã tức giận nói. Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người cao gầy, đeo mặt nạ một tay ôm Tô Huyền Sương, một tay vẽ bùa gọi quỷ đánh nhau với Linh Hồ. Tiểu Phạn nhìn thấy anh ta xuất hiện thì lập tức bỏ lại Ngô Hoài Sinh và chạy về phía anh ta.
"Tiểu Phạn, Vũ Trường Giang! Các người gọi chủ nhân của các người đến đây. Sau khi chiếm lấy cái xác của ta thì hèn hạ chạy trốn đi đâu mất rồi?"
Linh Hồ vừa đánh nhau với Vũ Trường Giang vừa nói. Giọng của Vũ Trường Giang hệt như cái tên của anh ta, mềm mượt như nước nhưng lại mang đầy sát khí trả lời: "Chỉ bằng vào mi thì một mình ta cũng giết được. Quỷ vật như mi sao lại chạy đến nhân gian làm loạn, đây chính là phá vỡ hiệp ước của quỷ."
"Tên quỷ nhỏ kia, đừng có ở đây già mồm. Theo vai vế, mi phải gọi ta là bà cố nội đấy!"
"Được thôi, vậy để cháu tiễn bà cố nội một đoạn xuống Âm phủ nhé!"
Vũ Trường Giang chua ngoa không thua Linh Hồ, anh ta đẩy Tô Huyền Sương ra một bên, sau đó dẫn Linh Hồ sang một bên đánh nhau. Tiểu Phạn lau máu miệng vì bị Ngô Hoài Sinh đánh, cô ta nói: "Vũ Trường Giang giết Linh Hồ, ta giết hai con quỷ xấu xí này. Các người có việc gì thì làm nhanh lên, sau đó cút khỏi Quỷ thành."
"Việc của tôi là tìm Trương Dĩ Quân, mi biết Trương Dĩ Quân ở đâu thì mau nói. Nếu không đừng trách!"
Ngô Hoài Sinh sẵn bùa trên tay, hầm hầm nhìn về Tiểu Phạn. Tiểu Phạn vừa đánh song quỷ vừa cáu lên nói: "Ta không có biết hắn đầu thai ở đâu cả. Hắn là người nhà Phật, ta là cõi quỷ, làm sao ta biết được chứ."
"Mi gọi ta đến đây, bây giờ lại còn chối cãi không trả lời sao."
Tiểu Phạn bị ăn một đạo bùa đến rách cả váy, nó điên tiết gào lên: "Con mụ nhà mi, đồ con chim hai chân khốn kiếp. Quỷ thành cả đống việc ta còn làm không kịp, lại đi dụ một kẻ phiền phức như mi vào đây sao. Ta đẹp nhưng ta không có bị điên nha."
Tiểu Phạn vừa nói xong, nó quay đầu nhìn Lâm Minh Triết rồi nói: "Đó chẳng phải là Trương Dĩ Quân sao! Người đã đứng trước mặt rồi, mi còn muốn gì nữa?"
Đúng vậy, Lâm Minh Triết kia trông giống với Trương Dĩ Quân như đúc kia mà... có lẽ nào anh đã đa nghi quá rồi chăng. Thời gian sẽ thay đổi một con người bình thường, hà huống gì Trương Dĩ Quân đã đầu thai chuyển kiếp. Vất vả cả ngàn năm, lần này gặp được, sao cứ phải nghi ngờ mãi?
"Chúng ta đi thôi!"
Ngô Hoài Sinh đỡ Thất Nguyệt, Lâm Sở đỡ Tô Huyền Sương, sau đó bọn họ lang thang quay về. Nhưng kì lạ là, ngôi nhà kia đã không còn nữa. Bọn họ cứ đi mãi, đi mãi cũng không thể tìm được. Thất Nguyệt vô cùng mệt mỏi, cô nói: "Anh Hoài Sinh, e là em không thể đi cùng anh được rồi. Em là một nửa dòng máu quỷ, sống ở Quỷ thành càng tốt. Ăn xác uống máu, như vậy em có thể sống lâu hơn."
"Không được! Thất Nguyệt, cô cam tâm sao. Cô cam tâm làm ma quỷ sao, vậy người chị gái đáng thương của cô phải làm thế nào. Cô ấy, cha mẹ cô, và Linh Miêu có lẽ đều không muốn cô trở thành ma quỷ, nếu không họ đã không phải cực khổ như thế."
Lâm Sở chạy tới lôi kéo Thất Nguyệt, Tô Huyền Sương cũng nói: "Đúng vậy! Tôi tin chắc không ai muốn trở thành ma quỷ cả. Cô hãy nhìn tôi đi, bộ dạng tôi có khác gì ma quỷ không, nhưng tôi vẫn đang quằn mình, trầy trật để cầu được làm một người sống đàng hoàng."
Phan Vĩnh cũng nói phụ hoạ, chỉ có Lâm Minh Triết là nhỏ giọng nói: "Làm người có gì tốt đâu, ma quỷ cũng không tồi mà."
Tuy là ngay lúc này không ai để ý tới anh ta, nhưng câu nói đó đã lọt vào tai Ngô Hoài Sinh. Anh vẫn nhớ ánh mắt kì lạ của Tiểu Phạn khi nói về Lâm Minh Triết mà không khỏi suy nghĩ.
"Đằng nào chúng ta cũng tới Quỷ thành rồi, hay là chúng ta đi tìm chút gì đó đi. Thử xem có thể trị được cho Thất Nguyệt và cô chủ Tô hay không."
Ngô Hoài Sinh nói, trong câu nói này không đơn giản, nó có âm mưu gì đó. Tô Huyền Sương không vui nhìn anh nói: "Anh cứ gọi tôi là Huyền Sương cũng được, sao cứ gọi là cô chủ Tô thế."
Ngô Hoài Sinh từ chối trả lời, Tô Huyền Sương thất vọng nói: "Sao cũng được!"
"Mọi người có ý kiến gì không, có ai muốn đi riêng không?"
Tô Huyền Sương hỏi, dĩ nhiên là không có ai đi riêng. Đau thương vì mất mát cũng phải nén lại, bây giờ chuyện quan trọng trước mắt phải làm là tìm được thứ gì đó quý giá ở Quỷ thành này. Lâm Minh Triết đi tìm Âm Dương ấn, Tô Huyền Sương và Thất Nguyệt tìm thuốc, còn Ngô Hoài Sinh anh tìm gì.
Có lẽ, anh muốn tìm đáp án thật sự của mình.
"Ngô Hoài Sinh!"
Ngô Hoài Sinh quay đầu, người gọi là Tiểu Phạn. Trông vẻ mặt cô ta không có gì là vừa đánh nhau cả. Nhìn thấy Ngô Hoài Sinh thay đổi sắc mặt, cô ta nói: "Mi không cần thù oán ta mãi đâu. Cái tên này rất đẹp, là Trương Dĩ Quân đã đặt cho mi đúng không?"
"Đừng có dùng cái miệng đó của mi để gọi tên của tôi."
Ngô Hoài Sinh đang nén lửa giận, Tiểu Phạn nói tiếp: "Mi có thể giúp đỡ không?"
"Giúp gì?"
Ngô Hoài Sinh cộc lốc trả lời, Tiểu Phạn cười tươi nói: "Ta đã giúp mi giết hai con quỷ đó rồi. Hai con kia chúng ta đã giết trước đó. Thứ súc sinh phản chủ, yếu mà còn bày đặc ra gió. Để trả ơn, mi giúp ta tìm chủ nhân đi."
"Chúa quỷ mất tích rồi?"
Ngô Hoài Sinh cau mày hỏi, Tiểu Phạn đột nhiên buồn bã nói: "Ông ấy đã mất tích cả ngàn năm rồi. Lúc ông ấy vừa thu nhận ta vào thành thì đã ôm một cái xác hồ ly về. Ông ấy nói nó là Linh Hồ cực ác, phải tiêu hủy xác của nó triệt để. Sau đó ông ấy đem theo Quỷ ấn và ở đâu đó trong Quỷ thành này. Nhưng hai chúng tôi tìm lâu như vậy cũng không tìm được!"
"Có lẽ ông ta đã muốn yên tĩnh, các người còn tìm làm gì. Cứ quản tốt Quỷ thành là được rồi."
Ngô Hoài Sinh không có hứng lắm, nhưng Tiểu Phạn nói chừng như nghiêm trọng: "Quan trọng là hiện tại dị tượng nơi này đã thay đổi. Cần phải có cả Quỷ ấn và Âm Dương ấn để chấn chỉnh trật tự. Nếu không ma quỷ sẽ xổng hết ra ngoài, ta sợ khi đó nhân gian sẽ biến thành địa ngục mất."
"Chẳng phải nói ông ta chỉ đem theo Quỷ ấn thôi sao. Vậy Âm Dương ấn đâu?"
"Ta nói mi biết, chủ nhân ông ấy cũng thật là... Âm Dương ấn căn bản là phải dùng Quỷ ấn để triệu hồi, mi có hiểu không."
"Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần tìm ra ông ấy là được chứ gì?"
"Ta đoán không phải ông ấy, rất có thể ông ấy đã đem Quỷ ấn và bản thân ông ấy để phong ấn xác Linh Hồ rồi."
Cuộc giao dịch bắt đầu, Tiểu Phạn nhìn vào nhóm người rồi nói: "Ta thấy trong đội của mi có một Á Linh Miêu. Thân thế của cô ta rất hiếm gặp, mũi có cô ta có thể ngửi ra mùi chủ nhân."
"Rất tiếc, tôi phải nói là từ khi vào đây bởi vì quỷ khí quá nồng nặc nên mũi tôi mà mất đi sự nhạy bén."
Thất Nguyệt chán nản nói, Tiểu Phạn lắc đầu, đem ra một tờ giấy giống như lá bùa rồi nói: "Không sao! Mi nuốt thứ này vào, khứu giác sẽ trở lại."
Thất Nguyệt nhìn tờ giấy rồi lại nhìn Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh sờ vào tờ giấy rồi cầm lấy đưa cho Thất Nguyệt: "Không sao, có thể uống."
Thất Nguyệt nuốt tờ giấy vào, cả bọn kiên nhẫn chờ đợi. Tầm mấy phút sau, Thất Nguyệt khịt khịt mũi rồi nói: "Hiệu quả thật, tôi phải ngửi thứ gì?"
Tiểu Phạn duỗi tay ra trước mặt Thất Nguyệt, trong lòng bàn tay cô ta có một nắm khói. Sau khi Thất Nguyệt ngửi xong, cô ta nói: "Có thể tìm được không?"
Thất Nguyệt hít thở một hơi, hai mắt cũng dần sáng trở lại, cô nói: "Có thể! Chúng ta đi hướng này."
Thất Nguyệt chỉ tay về hướng đông bắc, Tiểu Phạn khẽ cau mày nói: "Nơi đó là cấm địa của Quỷ thành! Quả nhiên là tác phong của ông ấy. Các người cẩn thận, chuẩn bị tinh thần, nơi đó có quỷ khó thuần."
Quả nhiên đi với người quản thành, bọn họ không gặp bất cứ trở ngại nào. Nơi bình thường đã quỷ khí nồng nặc, đi vào cấm địa lại càng không nói tới. Người bình thường là Phan Vĩnh và Lâm Sở vô cùng vất vả, Tiểu Phạn phải cho bọn họ mỗi người nuốt một tờ giấy mới miễn cưỡng bình thường.