Chương 23: Người thừa là ai?

Kẻ Mất Trí - Giao Uớc Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 17:24:49

Tô Huyền Sương dụi mắt, bắt đầu nghi ngờ thị giác của mình. Cô không biết bản thân có còn tác dụng phụ của thứ bột trắng kia không. Nhưng cô chắc chắn mình đã từng nhìn thấy vết hằn do rết cắn trong lòng bàn tay phải của Ngô Hoài Sinh kia mà. Ngô Hoài Sinh quay đầu nói với Phan Vĩnh: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta nhảy xuống dưới." Ngô Hoài Sinh đã nói thì cho dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng Phan Vĩnh cũng sẽ không chút nghi ngờ. Lâm Minh Triết sáp nhập với Phan Vĩnh, bắt đầu chuẩn bị bơi. Ngoài kia, bọn côn trùng dường như đang chuẩn bị bò vào đây. Và xa hơn nữa... không biết là thứ gì chuẩn bị xuất hiện. Ngô Hoài Sinh đứng yên cho Phan Vĩnh cột dây thừng vào hai người rồi gật đầu một cái, cả hai mang theo hành lí nhảy vào trong quan tài. Lâm Minh Triết cũng đã nhảy theo bọn họ và hai cha con Trần Đạm cũng vào theo. Tô Huyền Sương không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô nhìn về phía bên ngoài mấy giây rồi nói: "Chuẩn bị nhảy vào quan tài." Đoàn người lần lượt nhảy vào, Lê Vương cột dây thừng giữa anh và Tô Huyền Sương rồi cũng nhảy xuống. Không có thiết bị lặn chuyên dụng, bọn họ đành phải vận dụng kinh nghiệm sinh tồn đã tích lũy nhiều năm. Tô Huyền Sương vô cùng ghét nước, bởi vì sau khi xuống nước, lớp son phấn trên người cô sẽ trôi đi hết, và cô sẽ phải hiện nguyên hình. Đúng như lời của Ngô Hoài Sinh nói, bên dưới đáy chính là nuôi một hang động rết. Ở trong nước này không thể liên lạc được, bọn họ chỉ có thể bơi theo cảm tính. Ngô Hoài Sinh chỉ bơi theo cảm tính của anh, cuối cùng bơi về phía bên phải. Lâm Minh Triết có một biệt tài, anh ta có thể mở trân hai mắt ở trong nước như tiên cá. Cho nên lúc bơi qua chỗ hang rết, anh đã soi đèn xuống và thấy một con rết đang bò trườn lên khỏi miệng hang. Miệng hang rất nhỏ, chỉ có một lỗ đủ cho rết chui qua một cách khó khăn. Có lẽ cái miệng hang này làm từ lúc đám rết còn nhỏ. Nhưng vì sao bọn rết lại chui trở vào thay vì ở ngoài kiếm ăn kia chứ. Chỉ có một khả năng, đã có người đặt đồ ăn vào trong kia cho chúng. Tốc độ bơi của Lâm Minh Triết bắt buộc phải nhanh hơn con rết kia. Vì vậy rất nhanh chóng anh đã đuổi kịp Ngô Hoài Sinh. Hồ nước này không lớn, chỉ bơi qua mấy phút đã tìm được đường lên. Bên trái cái hố có một đường lên, cả ba người nhanh chóng leo lên. Phan Vĩnh quả thật thể lực không tốt, sau khi Ngô Hoài Sinh leo lên trên mới nhận ra anh ta đã không bơi từ lúc nào. Ngô Hoài Sinh kéo Phan Vĩnh lên trên như thể kéo cần câu bắt cá. Sau khi lên bờ, Lâm Minh Triết giúp anh ta sốc nước ra ngoài. Lâm Minh Triết có một cái nhìn thật đặc biệt dành cho Ngô Hoài Sinh, rốt cuộc sức mạnh của anh ta như thế nào mà lôi Phan Vĩnh chết tươi kia trong nước lại không có một chút cảm giác nào cơ chứ. Phan Vĩnh đã vặt vẹo nôn ra mấy ngụm nước lớn và tỉnh lại. Đúng lúc hai cha con Trần Đạm cũng đã lên tới. Thất Nguyệt vẫn bình thường nhưng Trần Đạm có chút đuối sức, có lẽ là đã già rồi cũng nên. Cả năm người ngồi nghỉ ngơi tại chỗ, soi đèn xuống nước tìm đám người của Tô Huyền Sương. Bọn họ còn chưa trồi lên thì Lâm Minh Triết đã nói: "Dưới nước có độc, mọi người mau xem tay chân của mình đi." Ngô Hoài Sinh vốn không hề bị gì, nhưng Phan Vĩnh cũng không có chút biểu hiện nào. Chỉ có một mình Lâm Minh Triết là nổi đốm như bị lác ửng đỏ khắp người. Nếu như không phải anh ta có vấn đề thì là bốn người kia có vấn đề. Lâm Minh Triết còn đang ra sức gãi gãi thì Ngô Hoài Sinh đã lấy hộp quẹt ra bật lên rồi hơ vào người của anh ta rồi nói: "Mọi người cởi đồ ra hơ qua loa cho khô bớt, như vậy sẽ đỡ hơn." Ba người kia vì không có dấu hiệu gì nên cũng không muốn cởi đồ. Nhưng Phan Vĩnh lại nhanh chóng bật lửa cật lực hơ xung quanh người anh. Có người từ dưới nước trồi lên, là Lê Vương và Tô Huyền Sương. Tô Huyền Sương vừa trồi lên bờ đã doạ cho Lâm Minh Triết đang hơ quần áo giật mình đến độ sắp đốt cháy áo. Bởi vì cái mặt của cô trắng bệch y như một con ma nước mới ngoi lên bờ. Cô vừa lên tới thì Lê Vương đã vội vã cởi áo sơ mi của anh ta ra để che chắn cho cô. Bản năng sinh tồn che đi sự hiếu kì, bọn họ không hơi sức đâu để tâm tới hành động kì lạ đó. Lâm Minh Triết sau khi hơ qua loa và cũng bớt ngứa, anh ta bắt đầu sấn tới muốn kéo áo Ngô Hoài Sinh để hơ. Nhưng Ngô Hoài Sinh giữ như giữ thân, ném cho anh ta một cái nhìn lạnh nhạt rồi kéo áo của mình lại. Sau khi Tô Huyền Sương trang điểm lại đơn sơ, cô và Lê Vương đồng thời phát hiện ra trên người xuất hiện mẫn đỏ như của Lâm Minh Triết. Hai người họ cũng vội bật lửa lên sưởi, vừa sưởi vừa chờ những người còn lại. Lâm Sở dường như là kẻ xui xẻo nhất đoàn, anh ta lại bị một con rết dí theo cắn vào mông. Lâm Sở bò lên trên, chu cái mông bị con rết cắm ngập răng lên trời rên rỉ. Lê Vương nén cười đến bắt con rết rồi đem lên đập chết. Anh ta leo lên hẳn mà vẻ mặt rất chi là sầu khổ, luôn mồm đòi thêm tiền công từ chỗ Tô Huyền Sương. Lâm Minh Triết mặc lại quần áo, anh ta nói: "Mau lấy nọc rết ra nếu không muốn để anh ta chết. Cái hồ này... bọn chúng phải là trùm độc, rết ở bên ngoài hẳn nên gọi bọn chúng là cụ tổ." Tô Huyền Sương nhìn về phía Ngô Hoài Sinh, Ngô Hoài giả lã không quan tâm. Lê Vương hút độc ra cho Lâm Sở, những người còn lại cũng đã bắt đầu leo lên. Tuy rằng bọn họ khá vất vả, nhưng cũng không tới nỗi nào. Sau khi mọi việc cũng đã hòm hòm, Ngô Hoài Sinh bắt đầu đứng dậy soi đèn xem xét. Nơi đây vẫn là một gian phòng, kết cấu không khác căn phòng phía trên là bao. Nhưng căn phòng hoàn toàn trống không, không có bất cứ thứ gì. Anh đang đi xung quanh để tìm cửa, và anh chắc chắn rằng trực giác của mình chưa bao giờ sai cả. Chắc hẳn Tô Huyền Sương đã đoán được một điều. Trong sách có ghi chép lại, Lạc Long Quân khi xưa từng có hai sự kiện lớn. Một là diệt Ngư Xà, hai là cáo trắng tinh chín đuôi. Từ phải sang trái, cáo phải ở trên cá, nhưng vì cái này là đi xuống, cho nên nhất định phải là chiều ngược lại. Đâu đó ngoài cánh cửa của phòng này chính là mộ táng của cáo tinh chín đuôi kia. Cũng có nghĩ là... ngôi mộ này đi ngược. Sau khi người đã lên hết, Tô Huyền Sương bảo bọn họ điểm danh lại một lần. Bốn mươi mốt, bốn mươi hai... bốn mươi ba. Cô thở phào nhẹ nhõm, đủ người. Sau đó... có tiếng trả lời, bốn mươi bốn. Con số mà cô không biết từ miệng người nào nói ra. Tô Huyền Sương giật mình, bởi vì lúc bọn họ sắp nhảy xuống cô đã điểm danh một lần. Lúc đó trong đoàn của bọn họ là ba mươi tám người. Năm người nhảy xuống trước nửa là bốn mươi ba người, nhưng bây giờ lại là bốn mươi bốn. Tô Huyền Sương, Lâm Sở và Phan Vĩnh nhìn nhau, bọn họ không cho rằng có ai đó cố tình đừa giỡn. Nhưng Lâm Minh Triết lại nói: "Hên quá, không thừa người như lần trước." Ba người kia lại nhìn nhau một lần nữa... Lần trước? Lần trước làm gì đã có Lâm Minh Triết? Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì thì trên sàn nhà xuất hiện một vũng máu rồi kéo lê qua lại, hoá ra là một người trong đội đã bị thương do va phải vật gì dưới nước. Trên bắp chân anh ta bị rách một mảng lớn và máu đang chảy xuống xối xả. "Có máu đổ dưới nước. Chúng ta mau đi thôi, máu sẽ dụ bọn rết ra ngoài mất." Lâm Sở đi tới chỗ mép nước, soi đèn xuống rồi nói, sau đó anh ta đột nhiên nhìn về phía người bị thương rồi đổi giọng: "Mau qua đây xem, máu ở chân anh ta chảy ra không thể nhiều như vậy được." Kì thật, bây giờ máu đã loang đỏ khắp mặt nước, vết thương kia hoàn toàn không thể làm như thế. Tô Huyền Sương vội cầm đèn đi ra chỗ Lâm Sở. Từ trong làn nước đỏ như máu, cô nhìn thấy một khuôn mặt. Khuôn mặt này cho dù chỉ mới thấy qua một lần nhưng cô không tài nào nhớ được. Là khuôn mặt của cô gái đứng trên đường núi hôm nọ, cô ta đang nở một nụ cười quái dị. Lồng ngực Tô Huyền Sương đập mạnh, tình trạng đang cẳng thẳng thì cô đột nhiên hét lên một tiếng. Một cái xác người nổi lên xua tan cái khuôn mặt kia đi. Lâm Sở giật mình suýt ngã, Lê Vương từ bên kia chạy qua vịn Tô Huyền Sương. Đoàn người cũng đi qua, trên mặt nước đang nổi lềnh phềnh một cái xác. Cái xác nọ đã bị con gì đó cắn đến vụn vặt. Quần áo rách tả tơi, tay, chân và bụng đã bị cắn để tan nát, có chỗ còn nhìn thấy cả mảnh xương trắng. Tuy nhiên khuôn mặt của anh ta lại còn nguyên, và khuôn mặt đó lại như đang nở một nụ cười ngạo nghễ. Sẽ không có vấn đề gì nếu như Lê Vương không nhận ra đó là một người trong đoàn của bọn họ. Nếu như chỉ còn bốn mươi ba người! Vậy người thứ bốn mươi ba ở trong kia là ai? Người thứ bốn mươi bốn lại là ai?