Chương 53: Hai kẻ lạ mặt

Kẻ Mất Trí - Giao Uớc Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 17:33:59

Hai chữ chị gái được Thất Nguyệt nén vào trong giọt nước mắt màu đỏ kia. Không biết từ đâu, vết thương của cô đã được chữa lành. Cô chống tay đứng dậy, sáp vào cùng với Tô Huyền Sương đánh Linh Hồ. Bên này phòng, đám Lâm Minh Triết nhìn thấy đã qua lâu, luồng quỷ khí kia không còn nữa mới lần mò lên lầu hai tìm người. Bọn họ vừa mới lên, đã thấy Tô Huyền Sương ngồi đó, bị thương rất nặng. "Cô chủ, cô không sao chứ?" Lâm Sở cuốnh cuồng chạy lại hỏi, Tô Huyền Sương trả lời: "Không sao cả, chỉ bị thương một chút thôi." Lâm Minh Triết cảm thấy có gì đó sai sai, anh hỏi: "Bọn người Ngô Hoài Sinh đâu rồi?" "Bọn họ bị Linh Hồ bắt đi rồi." Vừa trả lời xong, Tô Huyền Sương đã bị Phan Vĩnh nhào tới nắm cổ, anh tức giận nói: "Cô nói láo, thần tượng sẽ không bị Linh Hồ bắt đi dễ dàng như vậy." "Anh ta không dễ bị Linh Hồ bắt đi, nhưng á Linh Miêu kia thì không chắc. Anh ta đi cứu người đẹp thì đâu có gì sai? Các người định đi nộp mạng cho Linh Hồ vì cái người mê sắc hơn bạn kia sao?" Tô Huyền Sương trừng mắt trả lời, Phan Vĩnh từ từ buông cô ta ra, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Nếu là trước đây anh sẽ không do dự gì mà tin tưởng Ngô Hoài Sinh tuyệt đối. Nhưng suốt dọc đường anh luôn cảm thấy Ngô Hoài Sinh đối với Thất Nguyệt kia quả thật có chút không bình thường. Tô Huyền Sương hất Phan Vĩnh ra rồi đứng dậy vươn vai. Lâm Minh Triết nói: "Bất luận thế nào cũng phải đi tìm anh ấy." Lâm Minh Triết không thể tách rời với Ngô Hoài Sinh, bởi vì anh đang ở trong giấc mộng của Ngô Hoài Sinh dệt. Lâm Sở đắn đo một giây rồi quyết định đi theo Lâm Minh Triết. Lê Vương, Mai Thành cũng đi theo, điều này mới làm cho Lâm Minh Triết nghi ngờ hơn cả. Lê Vương dù có chết cũng làm ma bên cạnh Tô Huyền Sương, tại sao lúc này anh ta lại đi theo mình. Với trực giác của Lâm Minh Triết, anh ta cho rằng trong hai người kia có một người có vấn đề. Và thế là bọn họ đã lẻn ra khỏi cửa để ra ngoài tìm kiếm, bất ngờ là Tô Huyền Sương cũng đi theo. Trên đường đầy xác sống, quỷ khí và "người", bọn họ tay không tất sắt đành phải thận trọng di chuyển từng bước trong vô vọng. Lâm Minh Triết cố tình đi sau cuối, nhưng Tô Huyền Sương lại đi phía sau lưng anh. Đi một đoạn, Lâm Minh Triết cảm thấy phía sau lưng anh đột nhiên lạnh hẳn, còn cảm thấy nhột nhột trên cổ. Anh quay lại, bắt gặp Tô Huyền Sương với chiếc lưỡi dài sọc đang liếm trên cổ anh. "Có quỷ!" Lâm Minh Triết kéo cái lưỡi dài kia, hai bên giằng co dữ dội. Cả đội quay lại, ai nấy kinh hãy không thôi, Tô Huyền Sương bây giờ đang biến thành ác quỷ. Lâm Minh Triết vừa lôi kéo vừa nói: "Khốn kiếp muốn giết tôi thì giết, có cần phải giả dạng người khác không chứ." "Mi đang trầm mộng? Nói mau, tên Chim hai chân kia đâu?" "Tô Huyền Sương" vừa lôi kéo cái lưỡi lại vừa nói, cả bọn ngơ ngác không biết là đang nói tới ai. Lâm Minh Triết nhớ tới Linh Hồ thường gọi Ngô Hoài Sinh là chim Lạc thần, anh nói: "Mi tìm Ngô Hoài Sinh à? Đi mà tìm anh ta, tôi không biết." "Ta mặc kệ cái gì Sinh, nhưng mà hắn ta đã quỷ tu rồi, nên mới đu chung với kẻ như ngươi. Hắn ta đúng là một con thú không ra gì mà." Mặc kệ cho Lâm Minh Triết và những người có mặt không hiểu gì,"Tô Huyền Sương" đã áp giải bọn họ, để bọn họ dẫn đi tìm Ngô Hoài Sinh. Lâm Minh Triết bất đắc dĩ phải dùng thuật mà Ngô Hoài Sinh dạy, tìm hướng anh đang ở. Ai nấy ngao ngán trong lòng, đúng là Quỷ thành, ai cũng có thể giả dạng thành người khác được. Thật thật giả giả, không biết đường đâu mà lần. Bên này trận chiến, cả Thất Nguyệt và Tô Huyền Sương thật đều bị Linh Hồ đánh văng ra. Ngô Hoài Sinh không biết đỡ ai, đành để bọn họ tự ngã xuống đất. Hai người họ vừa văng ra, Ngô Hoài Sinh vẽ một đạo bùa lớn đánh vào, nhưng Linh Hồ chẳng những không dính đòn mà còn phóng ra đeo lên cổ anh. Ngô Hoài Sinh ghê tởm ra mặt, bị chín cái đuôi của nó quấn chặt vào người. Nếu nói không ngoa, con Linh Hồ này giống như muốn sáp nhập làm một với anh. Tô Huyền Sương lại chạy tới, dùng chỉ ánh sao của mình quấn vào Linh Hồ. Nhưng dường như cô đã bị thương nặng, lực ra đòn chẳng còn bao nhiêu, bị quật ngược văng về đống đầu lâu xương sọ. Trong đống đầu lâu xương sọ đó, cô đụng trúng một cánh tay còn hơi ấm. Vừa định rút lên thì đã bị một cánh tay khác níu lấy cánh tay cô. Có tiếng thều thào bên trong đống xương sọ, giọng nói này dường như hơi quen thuộc. Tô Huyền Sương cắn răng bới đống xương ra, cô giật mình kinh hãi khi thấy đó là Lê Vương. "Không thể nào, Lê Vương hiện tại đang ở cùng bọn người Lâm Sở kia mà?" "Cô chủ, sao cô lại để mình nhợt nhạt như thế..." Lo lắng cho Tô Huyền Sương đầu tiên, đây mới chính là Lê Vương. Vừa đúng lúc này đám người Lâm Sở đã tìm tới. Tô Huyền Sương giả bỏ Lâm Minh Triết ra, một đường phóng tới chỗ tới Linh Hồ. Không biết cô ta dùng cách nào mà chỉ vừa sử dụng một tay đã nắm được cổ Linh Hồ ném ra ngoài. Chín cái đuôi bị Ngô Hoài Sinh dùng bùa đánh văng. Nó vừa bị ném ra ngoài lại chạy trở vào, dùng đuôi quất cho Tô Huyền Sương giả một cái văng ra về phía Lâm Sở. Tô Huyền Sương giả văng ra nửa đường thì từ một bộ dạng quỷ quái biến thành một cô gái xinh đẹp. Cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, tóc dài ngang eo và đang sáp lại với Linh Hồ. Dáng người cô ta hơi nhỏ, nhưng sức mạnh không nhỏ một chút nào. Bàn tay nhỏ nhắn kia hướng về phía đống đầu lâu xương sọ thu bọn chúng lên thành một quỷ trận, chống lại Linh Hồ. Linh Hồ bị một cú kia, bị thương không nhẹ, hiện tại đang văng về phía Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh vừa tầm tay nắm cổ nó rồi ấn xuống đất, giữ bó bằng một đạo bùa dưới chân mình. "Tiểu Phạn?" Ngô Hoài Sinh thốt lên, trên mặt anh hiện tại rất kinh ngạc. Tiểu Phạn nở một nụ cười rất tươi nhìn Ngô Hoài Sinh rồi nói: "Chim Lạc thần, đã lâu không gặp. Ta tưởng mi đã quỷ tu rồi chứ, không ngờ mi vẫn thanh cao như vậy!" Thất Nguyệt gượng dậy tới chỗ Ngô Hoài Sinh rồi hỏi: "Anh Hoài Sinh, hai người quen nhau sao?" "Một ngàn năm trước đã từng biết!" Ngô Hoài Sinh gật đầu trả lời, trong lời nói của anh có phần buồn bã. Đối nghịch với bộ dạng vui vẻ của Tiểu Phạn, Ngô Hoài Sinh nói: "Sao mi vẫn chưa chết?" "Chim Lạc thần, mi đúng là vô tình với cả thiên hạ mà. Ngàn năm gặp lại, tại sao câu đầu tiên mi hỏi lại là sao ta chưa chết. Là vì người bạn đó của mi sao, tên là gì nhỉ... ?" Tiểu Phạn chống cằm suy nghĩ một giây rồi nói: "À ta nhớ rồi! Pháp danh Ngộ Không, tục danh Trương Dĩ Quân. Hắn ta phóng hoả đốt nhà con người, ta là quỷ, quỷ làm sao có thể chết dưới ngọn lửa bình thường được." "Câm miệng! Câm miệng lại mau." Ngô Hoài Sinh như phát điên, bỏ lại Linh Hồ mà nhào tới bóp cổ Tiểu Phạn. Tiểu Phạn đánh nhau với anh một lúc, cả hai té vào một ngôi nhà đổ nát lăn lộn. Bên này Tô Huyền Sương vừa kéo Lê Vương lên, Lê Vương cả người thương tích bầm dập, chỉ còn thoi thóp hơi tàn. Tô Huyền Sương nhìn hai Lê Vương, bên kia cũng hoang mang không kém. "Giả mạo, hai bọn họ là giả mạo. Rõ ràng Mai Thành và những người còn lại đều bị quỷ giết cả rồi." Nghe Lê Vương nói thế, Lê Vương và Mai Thành ở chỗ Lâm Sở lúc này cũng đã chuyển mình. Ba người kia vội vã né ra, quỷ khí dâng lên ngùn ngụn. Thì ra hai bọn chúng là Nhất và Tam Quỷ Trấn Xác. Linh Hồ lúc này lại ngọ nguậy, hiện tại phải đối phó với ba con quỷ. Thất Nguyệt lớn giọng nói: "Anh Hoài Sinh, đừng đánh nữa. Linh Hồ xổng ra rồi!" Rất tiếc ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này mà hai kẻ đánh nhau được lại đang đánh nhau. Thất Nguyệt không còn chút sức lực nào, Tô Huyền Sương cũng không đứng vững. Song Quỷ Trấn Xác thì đang hừng hực khí thế, Linh Hồ đang muốn tiêu diệt cả lũ. Không có người đánh trả, Tô Huyền Sương nhìn thấy Linh Hồ đang tới chỗ mình, cô vội vã kè Lê Vương tránh né. "Á nữ, mi sống dai quá rồi. Bây giờ thì hãy chết đi, sao Vân Hớn không còn sáng nữa." Linh Hồ chạy nhanh như một cơn gió khiến Tô Huyền Sương không kịp chạy. Một đòn đánh tới, cảnh tượng đau lòng đã lặp lại. Tô Huyền Sương bị Lê Vương đẩy ra ngoài, chính anh ta đã đỡ một đòn đó. Chưa đoàn tụ được bao lâu đã lại phải chia cách, lần này lại là chia cách âm dương. Lê Vương bị đánh đến thịt nát xương tan, Tô Huyền Sương ngỡ ngàng đến kinh ngạc. Cô há hốc miệng, trời tròng đứng đó. Lúc Linh Hồ đánh tới cô, một bóng đen đã từ đâu xuất hiện ôm cô tránh ra một bên.