"Lại là thứ gì vậy thần tượng?"
Phan Vĩnh ngồi rút bên cạnh Ngô Hoài Sinh, Ngô Hoài Sinh lắc đầu nói: "Không biết! Đợi nó đến sẽ biết ngay thôi."
Vật kia từ xa xa lăn tới nhưng không có ai dám soi đèn về phía nó. Cả đoàn người đều ngừng ăn và im lặng quan sát. Cái thứ đó đang lăn tới, càng gần, càng gần, sau đó xuất hiện một cái bình sứ to đang lăn đến.
"Đây là quỷ hành lang!"
Lâm Minh Triết thốt lên, Lâm Sở hỏi anh ta: "Quỷ hành lang là quỷ gì?"
"Tôi không rõ, nhưng có vẻ chúng ta phải chạy rồi."
Lâm Minh Triết vừa nói xong đã cầm balo trên tay chuẩn bị chạy. Mọi người đều căng thẳng nhìn cái bình đang lăn tới. Nó đang chậm dần, chậm dần rồi đột nhiên vang lên tiếng cười của trẻ con lanh lảnh và va vào tường một cái. Hai bên bức tường đột nhiên chuyển động dữ dội, sau đó pha lẫn trong tiếng cười trẻ con lanh lảnh ấy là những tiếng ma quỷ kinh dị.
Bọn họ lờ mờ thấy những hình khắc quỷ sai đã bắt đầu động đậy, cầm binh khí như sắp bước ra ngoài. Lâm Minh Triết nói: "Mau chạy thôi!"
Sau đó anh ta mang balo chạy trước. Lâm Sở và cha con Trần Đạm chạy theo sau, sau đó nữa là Tô Huyền Sương và Lê Vương. Những người trong đoàn cũng lần lượt chạy, tiếng bước chân dọc hành lang ầm ầm nhưng vẫn không át được tiếng quỷ sai và tiếng cười lanh lảnh ấy. Ngô Hoài Sinh kì thật không có hứng chạy, anh đi rất chậm nhưng đám quỷ sai kia hiển nhiên cũng không có hứng bước ra ngoài đánh nhau với anh.
Quỷ hành lang cũng không tha thiết gì Ngô Hoài Sinh, nó vẫn đang ráo riết đuổi theo đoàn người đang chạy. Cái hành lang quỷ quái chạy mãi không có hồi kết này, bọn họ đã chạy rất lâu nhưng vẫn chưa thấm vào đâu.
"Có điều gì đó không đúng, chẳng lẽ lại gặp phải quỷ dựng tường nữa rồi sao."
Tô Huyền Sương vừa chạy vừa hỏi, Lâm Minh Triết nói: "Không phải đâu! Quỷ hành lang có khả năng dựng tường."
"Con mẹ nó, vậy có khác gì đâu cơ chứ?"
Lâm Sở lẩm bẩm chửi, Lâm Minh Triết vẫn nhây: "Đương nhiên là khác rồi. Kia là quỷ dựng tường, còn đây là quỷ hành lang biết dựng tường."
"Tôi khâu miệng hai người lại bây giờ, mau tìm cách đi."
Tô Huyền Sương bực dọc nói, Lâm Minh Triết vừa thở hồng hộc vừa hỏi: "Các người có bánh hay kẹo gì không?"
"Tôi có, nhưng để làm gì?"
"Cho quỷ ăn!"
Tô Huyền Sương móc trong túi quần ra một hộp kẹo dẻo nhỏ đưa qua cho Lâm Minh Triết. Lâm Minh Triết quay đầu, nán lại phía sau rồi ném vào cái bình. Quả nhiên, sau khi hộp kẹo đụng trúng cái bình thì cái bình đã dừng lại. Từ trong miệng bình có một cánh tay nhỏ trắng toát ló ra nắm lấy hộp kẹo. Nhưng rất tiếc nó còn chưa đem được kẹo vào thì đã bị Ngô Hoài Sinh bước ngang. Đế giày của anh giẫm lên bàn tay và hộp kẹo kia một cách tàn nhẫn làm cả hai đều nát bét.
Không cần nói cũng biết sắc mặt của Phan Vĩnh đi ở phía sau như thế nào. Ngô Hoài Sinh giẫm nát đồ ăn của con quỷ mà không mảy may sám hối, anh vẫn đi qua một cách ngon lành. Con quỷ hành lang đột nhiên khóc lớn lên, lanh lảnh vang vọng khắp cả hành lang đau đầu nhức tai.
Sau đó... không có sau đó nữa!
Cả bọn lần này mới cùng nhau chạy thục cả mạng. Sau khi tìm được một cánh cửa để vào một gian phòng thì ai nấy đều thở hồng hộc. Lâm Minh Triết thở không ra hơi, anh ta đứng vịn tường liếc xéo Ngô Hoài Sinh rồi buông lời chửi rủa: "Cái tên khốn nạn nhà anh, hại cả bọn chúng tôi chạy đến mất cả mật."
Ngô Hoài Sinh soi đèn về phía Lâm Minh Triết đang vịn rồi nhẹ nhàng nói: "Anh nên quan tâm cái tay của mình trước đi."
Lâm Minh Triết vừa nhìn lại một cái đã hét ầm lên. Bên trên tường chỗ anh vịn vào toàn là những thứ màu trắng nhơm nhớm. Anh ta tởm lợm thiếu điều chặt cái tay của mình. Sau khi dội hết chai nước suối cho cái mớ nhầy nhụa ấy, anh ta mới nói: "Cái mộ quái quỷ này thật là."
"Mọi người cẩn thận trên tường, coi chừng có kí sinh trùng."
Ngô Hoài Sinh vừa nói vừa soi đèn nhìn xung quanh. Không thể tin nổi, căn phòng này ẩm ướt kinh khủng, xunh quanh tường bám đầy những thứ nhơm nhớm ấy. Căn phòng không quá rộng, chứa cả đoàn hơn bốn mươi người thì chẳng còn chỗ trống bao nhiêu. Nghe Ngô Hoài Sinh nói, ai nấy đều kiểm tra tay chân xem có bị thứ nhầy nhụa đó bám vào hay không.
Ngô Hoài Sinh đặc biệt chú ý tới cánh cửa phòng, anh vừa định hỏi là ai đã đẩy cánh cửa đầu tiên thì Lâm Minh Triết đột nhiên ngã xuống. Hai bàn tay của anh ta như đang có thứ gì đó bò ở bên trong, anh ta đang rên rỉ đau đớn. Anh lại chỗ Lâm Minh Triết nhanh nhất, sau đó dùng hai tay siết chặt hai cổ tay anh để kí sinh kia không lan lên trên.
"Mau, đem dao đến mổ thứ này ra."
Ngô Hoài Sinh quay đầu gọi Phan Vĩnh, nhưng anh ta nhát cáy như thỏ đế thì làm sao có thể làm việc đó. Lê Vương cầm con dao của anh tới, sau đó bắt đầu mổ sống. Cơn đau mổ sống chắc chắn không dễ chịu gì, nhưng Lâm Minh Triết lúc này dường như đang chịu đau đớn bởi kí sinh kia nhiều hơn, cho nên không vấn đề gì.
Hoá ra những thứ nhơm nhớp trên tường đều là trứng cả, sau khi gặp người sẽ nhanh chóng chui vào trong da và nở ra. Lê Vương lôi ra từ hai bàn tay của Lâm Minh Triết hai con vật giống như đỉa nhưng lại màu trắng và rất dai. Anh ta chĩa hai con vật nọ trên mũi dao rồi nói với Lâm Sở: "Mau cho tôi chút lửa."
Lâm Sở đốt hai con vật nọ trên ngọn lửa zippo như đang nướng thịt xiên. Lê Vương đã từng học y khoa phẫu thuật, cho nên kĩ thuật mổ xẻ rất tốt. Anh ta chỉ cắt mỗi bên tay của Lâm Minh Triết một đường nhỏ đã có thể bắt con vật nọ ra. Vì vậy vết thương trên tay Lâm Minh Triết căn bản không lớn, không gây trở ngại gì nhiều. Cái này nếu đổi lại là người khác mổ xẻ, chắc hai bàn tay của Lâm Minh Triết chỉ còn cách đi ăn mày.
Sau khi băng bó lại cho Lâm Minh Triết, Lê Vương còn đưa cho anh ta mấy viên thuốc giảm đau chống viêm. Sau khi thấy sự việc xảy ra, mọi người càng cẩn thận với tường hơn. Lâm Sở đã nướng chín hai con vật nọ mới quăng bỏ xuống đất.
Lâm Minh Triết mau chóng dịu cơn đau, anh ta thở phù nhìn Lê Vương tỏ vẻ cảm kích. Tô Huyền Sương đi tới hỏi anh ta: "Bây giờ chúng ta lại phải ra ngoài kia, lại gặp phải con quỷ hàng lang ấy nữa. Anh có cách gì không?"
"Tôi đã nói rồi, chỉ cần cho nó bánh cầm chân đủ thời gian chúng ta đi là được."
Lâm Minh Triết chắc nịch nói, Tô Huyền Sương vẫn nghi ngờ hỏi: "Anh nói thật ư, chỉ đơn giản như vậy?"
Thấy Lâm Minh Triết gật đầu mà đoàn người đều oán hận anh ta. Nếu đã đơn giản như vậy sao ban đầu không chịu nói sớm, bắt bọn họ phải chạy bán mạng như vậy. Cũng phải thôi, hẳn là anh ta đang trả thù ấy mà.
Chỉ có Phan Vĩnh không phải chạy nên anh ta có vẻ hứng thú hỏi: "Vậy anh có biết câu chuyện về quỷ hành lang này không?"
"Tôi nói cho mọi người biết, quỷ hành lang này vốn là một đứa trẻ, mọi người không thấy nó chui lọt một cái bình hay sao. Câu chuyện này tôi cũng chỉ nghe kể, nói rằng lúc người ta xây cái ngôi mộ này cần rất nhiều nhân lực. Khi đó nghèo khó, cả nam lẫn nữ đều vào đây làm việc. Bọn họ đem theo con cái của mình vào mộ cùng làm việc. Những đứa trẻ ở đây không có ai chơi cùng cho nên thường hay ở ngoài hành lang chạy tới chạy lui đuổi người. Nghe nói sau này ngôi mộ này từng bị sập một lần, nhấn chìm hết những công nhân ở đây."
Lâm Minh Triết kể rất nghiêm túc, Phan Vĩnh hỏi tiếp: "Vậy có nghĩa là quỷ hành lang này có khi còn chưa biết nó đã chết? Thật là đáng thương quá."
"Đừng có thương tiếc cái đứa đã đuổi chúng ta chạy mất mật chứ?"
Tô Huyền Sương đứng dậy rồi nói tiếp: "Mọi người mang theo bánh mau đưa ra đây, chúng ta đi ra ngoài."
Trên tay Lê Vương cầm theo một đống bánh kẹo đi ở phía sau cùng. Quỷ hành lang vừa nghe thấy hơi người trên hành lang đã bắt đầu lộc cộc lăn lại. Lê Vương ném đống bánh kẹo xuống cho nó, sau đó nhanh chóng hoà vào đoàn người chạy về phía trước.
Đi về phía trước không xa, bọn họ đã gặp một cái ngã tư. Đường của ba ngã kia đều vô cùng kì quái, trên tường mỗi nơi đều khắc hoa văn khác nhau. Mà ngay lúc này bọn họ đều không biết rằng ở trong mắt mỗi người đều nhìn thấy cảnh khác nhau. Ngô Hoài Sinh lại thấy trên tường khắc toàn là tổ chim, sau đó là hàng ngàn con chim Lạc bay xuôi ngược.
Đột nhiên anh nghe thấy một tiếng chim kêu éc éc vô cùng quái lạ. Nhưng anh lại thấy tiếng kêu này quá đỗi quen thuộc, sau đó anh còn nhìn thấy những con chim Lạc đang bay ngược chiều kim đồng hồ. Ngô Hoài Sinh không suy nghĩ, anh đã quyết định đi về phía bên trái. Mỗi người đã có con đường chọn cho mình, chỉ có hai cha con Trần Đạm là còn đứng tại chỗ.
Quỷ hành lang đã ăn hết bánh, bây giờ nó đang lăn về phía này. Mà đoàn người không ai nói ai câu gì. Điểm chính giữa của ngã tư đột nhiên rung chuyển, sau đó mặt đất nứt ra làm bốn rồi sập xuống.