"Trương Dĩ Quân? Nếu có thể, giấc mộng đó thuộc về Trương Dĩ Quân chứ gì?"
Tô Huyền Sương càng nói càng hăng. Ngược lại, Ngô Hoài Sinh chỉ nói: "Các người không giống nhau. Trương Dĩ Quân, cậu ấy bỏ mạng là vì tôi, cho nên nếu như có thể làm được điều đó, ắt hẳn phải thuộc về cậu ấy. Còn cô, cô là một người ích kỉ, chỉ lo nghĩ cho bản thân mình. Cô... căn bản không xứng!"
"Ngô Hoài Sinh anh đừng có quá đáng. Anh nhìn tôi đi, tôi chỉ là một kẻ bình thường, tôi muốn sống thì có gì sai chứ. Tôi không phải là Trương Dĩ Quân của anh, Trương Dĩ Quân là kẻ tu hành, là một tăng nhân. Tăng nhân có tấm lòng từ bi, còn tôi, tôi không có."
"Trương Dĩ Quân là một tăng nhân ư? Tăng nhân thì không phải là người sao. Một khi chưa thành Phật thì tăng nhân vẫn là người bình thường, vẫn sẽ còn ngũ uẩn."
Ngô Hoài Sinh không hề tức giận. Bởi vì anh đã từng gặp qua rất nhiều loại người trong ngàn năm nay. Trương Dĩ Quân luôn là một con người khác biệt, cậu ấy là một người tu hành chân chính. Cậu ấy chính là vầng hào quang giữa cuộc đời tối tăm này. Cậu ấy là một người hy sinh vô điều kiện, là một người thanh cao tuyệt đối.
Rất may, Tô Huyền Sương là người thông minh hiểu chuyện. Nghe một hiểu mười, không phải là loại ngu ngốc cố chấp. Có lẽ vì như vậy nên cô mới ưu tú trong cuộc sống bình thường như thế. Cô ngồi thụp xuống vuốt mặt trấn tĩnh một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi, là tôi quá thiếu suy nghĩ rồi."
"Không sao cả! Mưu cầu sự sống không hề sai. Dù sao thì cô cũng đã làm người rất tốt, nhập mệnh hung tinh mà vẫn còn giữ được lí trí, chuyện đó cho thấy nội tâm cô không hề xấu."
Ngô Hoài Sinh giờ đây cũng đã thông cảm cho Tô Huyền Sương rất nhiều. Dù sao cô cũng không có dã tâm gì lớn, chỉ mưu cầu sự sống cho mình mà thôi. Anh vẫn đang suy nghĩ liệu có phải trước đây anh đã quá khắc khe hay không. Nhân thế vốn không hề tốt đẹp như anh nghĩ, cho nên cần phải cảm thông và tha thứ nhiều hơn.
Nhưng ngay lúc này, Tiểu Phạn bên trên lại nói: "Á nữ, mi đã trực tiếp dẫn hồn Linh Hồ nhập thế. Bây giờ nếu như mi theo ta về nhận tội thì những người khác sẽ được thả ra. Bằng không, các người sẽ phải cùng nhau chết từ từ trong đau đớn."
"Không được! Á nữ nhập hung tinh mệnh là do hoàn toàn bị điều khiển. Là do các người giữ phong ấn Linh Hồ không cẩn thận, bây giờ lại đổ thừa sao?"
Thất Nguyệt khó nhọc lên tiếng, điều này khiến cho Tô Huyền Sương bất ngờ nhìn cô một cái. Tiểu Phạn nói: " Bây giờ các người là cá nằm trên thớt, xử lí thế nào là tùy ta, đừng có mà ngả giá."
Trận lại bắt đầu đau hơn, cả bọn nằm rạp xuống đất lăn lộn. Ngay lúc này, Lâm Minh Triết vội nói lớn: "Tô Huyền Sương ở đây, cô mau tới đưa cô ta đi, sau đó tha cho chúng tôi."
Nói là làm, Lâm Minh Triết bò tới khống chế Tô Huyền Sương. Trong ánh mắt của Ngô Hoài Sinh có một chút thất vọng cùng tức giận. Anh thất vọng là bởi vì Lâm Minh Triết kia cuối cùng cũng không phải là Trương Dĩ Quân mà anh tìm kiếm. Tức giận là anh ta lại mang vẻ bề ngoài giống hệt như Trương Dĩ Quân đi làm những chuyện tán tận lương tâm như thế này.
Ngô Hoài Sinh đứng dậy, vẽ một đạo bùa giải trận để cho những người khác thôi đau đớn. Anh nhìn Lâm Minh Triết đang khống chế Tô Huyền Sương rồi nói: "Quả nhiên, khi ở ranh giơi của sự sống và cái chết, cậu đã lựa chọn như thế."
"Ngô Hoài Sinh, anh giải được trận? Các người thông đồng với nhau làm gì?"
Lâm Minh Triết kinh ngạc đến ngơ ngác, rõ ràng bây giờ toàn thân anh ta và tất cả mọi người đã hết đau. Hai tay giữ Tô Huyền Sương cũng trở nên rung rẩy. Ngô Hoài Sinh chậm rãi nói, giống như sợ Lâm Minh Triết nghe không kịp: "Chỉ mới bắt đầu mà cậu đã không chịu nổi. Tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội, nhưng cậu đã tự mình đánh mất rồi. Bây giờ cậu chỉ có thể ôm theo tiếc nuối xuống địa phủ kêu oan mà thôi."
"Ngô Hoài Sinh, anh giết được tôi không. Tôi rất có thể là Trương Dĩ Quân mà anh tìm kiếm."
Lâm Minh Triết càng siết chặt Tô Huyền Sương, giọng đầy khinh thường. Điều này khiến cho Ngô Hoài Sinh càng thêm ghét bỏ, anh lớn giọng nói: "Im miệng! Đừng có dùng cái miệng đó gọi tên của tôi, cậu không xứng. Cậu cũng không phải là Trương Dĩ Quân mà tôi tìm kiếm. Trương Dĩ Quân là một người có lòng thương xót chúng sinh, cho dù là một con kiến cũng không nỡ giết. Sau khi cậu ấy phóng hoả giết người, vì quá xấu hổ với Phật tổ mà đã dùng cái chết để tạ tội. Còn cậu, cậu là một kẻ nuốt Quỷ ấn, trái tim phải đen tối và độc ác đến cỡ nào mới có thể nuốt được Quỷ ấn?"
"Ngô Hoài Sinh, anh không thể giết tôi..."
Lâm Minh Triết bất giác kéo Tô Huyền Sương lùi về phía sau. Anh ta biết bây giờ không còn ai đứng về phía anh ta nữa. Nhưng Ngô Hoài Sinh không hề di chuyển, anh chỉ cười, một nụ cười phức tạp: "Muộn rồi! Tôi vốn dĩ đã cho cậu cơ hội. Lúc ở trong mộ tôi đã nhắc cậu tỉnh lại và thoát mộng. Nhưng cậu đã quá xem thường tôi, cậu chỉ chăm chăm lo Quỷ ấn của cậu. Bây giờ thì muộn rồi, mạng của cậu nằm trong tay tôi."
"Thì ra lúc đưa tôi trầm mộng, anh đã tính toán sẵn rồi. Ngô Hoài Sinh, anh cũng đâu thuần khiết gì."
Lâm Minh Triết cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Suốt thời gian qua, anh ta chỉ nhìn thấy vẻ mặt đầy hoà khí của Ngô Hoài Sinh. Anh ta cũng đã quen được Ngô Hoài Sinh bảo vệ. Bây giờ đối diện với vẻ mặt sắp giết mình, anh cảm thấy sợ hãi thật sự. Lâm Minh Triết đột nhiên bỏ Tô Huyền Sương ra, quỳ thụp xuống, sau đó bò dần về phía Ngô Hoài Sinh.
Nhưng tiếc thay, Lâm Minh Triết còn chưa bò được nữa đoạn đường đã ngã lăn ra đất. Anh ta ôm bụng đau đớn dữ dội, vẻ mặt vô cùng oán hận. Rất nhanh thôi, âm thanh rên rỉ đau đớn kia đã biến mất, và anh ta cũng đã biến mất theo. Ngô Hoài Sinh đã giết Lâm Minh Triết ở trong giấc mộng mà anh đã tạo ra. Tuy rằng không tốn một chút sức nào, nhưng nó đã phạm vào cấm kị.
Những người có mặt đều giật mình, không khỏi nhìn Ngô Hoài Sinh bằng một con mắt khác. Bọn họ suy nghĩ xem trước nay có đắc tội anh chỗ nào hay không. Tuy rằng Lâm Minh Triết đã hồn bay phách lạc, nhưng Quỷ ấn vẫn không thể tìm lại được.
Tiểu Phạn lúc này mới từ bên trên co chân nhảy xuống, cô ta vỗ tay mấy cái rồi nói: "Chút tàn nhẫn này giống với lúc xưa của mi. Ta từng nghe chủ nhân kể, về chuyện của mi trước khi bị Động Đình quân phong ấn vào quan tài. Ngô Hoài Sinh, mi vẫn chưa nhớ ra sao?"
Ngô Hoài Sinh không trả lời, tức là ngầm đồng ý. Anh vẫn chưa thể nhớ thêm bất cứ thứ gì, chuyến đi này xem như công cốc. Trương Dĩ Quân cũng không tìm được, kí ức cũng không.
"Mặc dù Quỷ ấn không thể lập tức tìm được. Nhưng linh hồn hắn ta vẫn quanh quẩn ở Quỷ thành. Chỉ cần ở Quỷ thành, ta nhất định sẽ tìm ra. Bây giờ ta sẽ sai quỷ ra mộ đem xác hắn ta về đây nhốt lại. Ta thật muốn xem thử xem, hắn ta có bản lĩnh tới đâu."
Tiểu Phạn có chút chán nản nói. Dù sao bây giờ mọi việc còn tệ hơn, hẳn là cô ta phải vất vả nhiều lắm. Ngô Hoài Sinh nhìn nhìn lên trời rồi hỏi: "Cậu ta là người như thế nào?"
"Tạm thời không nói cho mi đâu, ta sợ mi chịu không nổi. Dù sao sau này chắc chắn sẽ gặp lại, đến lúc đó ta sẽ nói. Bây giờ các ta sẽ đưa các người ra ngoài."
Lâm Sở, Thất Nguyệt và Tô Huyền Sương đều rệu rã cả tinh thần lẫn thể xác. Tiểu Phạn nhìn Thất Nguyệt rồi nói: "Á Linh Miêu, bây giờ ngọn núi đã không còn người quản. Mi là con của Linh Miêu thần núi, có muốn tiếp quản hay không?"
"Thất Nguyệt, chẳng phải chúng ta đã nói nếu như ra khỏi chỗ này cô sẽ theo tôi rời khỏi nơi này sao?"
Lâm Sở cố gắng níu kéo, nhưng Thất Nguyệt chỉ nở một nụ cười miễn cưỡng rồi nói: "Chú Lâm Sở, xin lỗi chú. Tôi e là phải thất hứa rồi, bởi vì tôi phải ở lại ngọn núi này để bảo vệ những sinh linh trong núi. Hai người mẹ, cha của tôi, chị gái của tôi không ai bầu bạn. Nếu như tôi đi rồi, bọn họ chắc chắn sẽ cô đơn lắm."
"Tốt lắm! Sắp tới ta và Vũ Trường Giang phải đi tìm hai ấn quỷ kia. Nếu như có mi trấn núi, bọn ta cũng yên tâm hơn rồi."
Tiểu Phạn vừa nói vừa lấy ra một viên ngọc đưa cho Thất Nguyệt. Thất Nguyệt cầm viên ngọc lên, ngạc nhiên nói: "Quỷ ngọc?"
"Đúng vậy! Viên ngọc này rất quý, mi hãy uống nó vào, vừa tăng thêm sức mạnh, vừa tăng tuổi thọ, đặc biệt là không cần phải uống máu người nữa."
"Cảm ơn cô!"
Thất Nguyệt không chần chừ, nuốt viên ngọc vào bụng. Sau đó cô nhìn về phía Tô Huyền Sương đang đứng buồn rầu bên cạnh rồi nói: "Còn cô ấy thì sao? Có cách nào giúp cô ấy không?"
Sau khi biết những điều mà Tô Huyền Sương phải chịu, Thất Nguyệt đã không còn ghét bỏ cô nữa. Dù sao Tô Huyền Sương còn đen đủi hơn cô, dính phải mệnh đại hung. Tiểu Phạn khẽ lắc đầu rồi lấy ra một cái rễ cây đưa cho Tô Huyền Sương: "Bệnh của mi rất lạ, không phải là quỷ bệnh. Ta cảm thấy kẻ đã hạ độc mi là một người rất am hiểu về các loại virut. Rễ cây quỷ này chỉ có thể cầm cự trong ba năm, trong ba năm này, mi hãy tìm đến những nơi tiên tiến về virut để xem thử. Nhớ kĩ, đừng lãng phí thời gian với kẻ đó, hắn ta dù sao cũng chỉ là một con người. Mi đã ăn rễ cây quỷ thì hắn sẽ không dám làm khó mi nữa."