Thất Nguyệt đã hoàn toàn thu trận về phía cô. Nhưng vẫn còn hai cái đầu có tóc dài sọc đang giữ Tô Huyền Sương đứng vững. Giây phút Ngô Hoài Sinh nhận ra Tô Huyền Sương đã mất ý thức, anh vung tay ném đạo bùa vào đầu tóc kia nhưng đã muộn.
Hai cái đầu tóc dài sọc dựng ngược lên rồi la gào rú đau đớn. Tô Huyền Sương đột nhiên ngửa mặt lên trời, ở giữa trán cô có một đốm đỏ đang phát sáng. Nhìn kĩ, ánh sáng kia như liên kết tới một nơi nào đó. Là sao chiếu mệnh, đêm nay sao Vân Hớn lại sáng ư?
"Ha ha ha! Trời cũng giúp ta. Chim Lạc thần, cuối cùng mi vẫn thua ta."
Linh Hồ cười một trang lớn vang vọng đến ghê rợn. Ngô Hoài Sinh thấy tình thế không ổn, anh co chân chạy đến nhưng đã muộn. Ngay lúc này, Tô Huyền Sương quay đầu lại, trên trán cô ta lại xuất hiện một đốm đỏ nhỏ hình ngôi sao. Hai mắt cô ta đỏ rực, hung thần sát ác duỗi tay bóp cổ Ngô Hoài Sinh.
Ngô Hoài Sinh mất đà bị nhấc bỗng, nhưng anh không phải người thương hoa tiếc ngọc, một đạo bùa đập thẳng vào mặt Tô Huyền Sương, cô ta bỏ anh xuống và lùi về phía sau. Ngôi sao trên trán cô ta có chút dịch chuyển, cô ta lập tức đưa tay ôm trán đau đớn.
Cả người Tô Huyền Sương giống như phát sáng, thần trí không còn tỉnh táo. Chỉ còn lại một dáng vẻ hung thần sát ác, cô đã hoàn toàn nhập Hung Tinh mệnh. Á nữ, Á nữ đã nhập Hung Tinh mệnh. Không biết liệu rằng cô còn có thể trở lại hay không. Bởi vì một khi nhập mệnh để trợ giúp ai đó, cô sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Nơi đây quỷ khí dày đặc, nó đã thúc đẩy cho việc nhập mệnh nhanh hơn. Chỉ tiếc thay cho Tô Huyền Sương cô vì muốn được sống tiếp mà bất chấp nguy hiểm vào mộ tìm ngọc để đổi lấy thuốc giải. Nhưng chỉ sợ kẻ hạ độc cô có liên quan tới Linh Hồ hoặc chúa Quỷ. Kẻ đó sớm đã biết cô là Á nữ, cho nên cố tình đẩy cô vào núi Trường Dương. Sợ rằng độc mà kẻ đó hạ vào người cô không đơn giản một chút nào.
"Á nữ! Á nữ nhập mệnh tinh, ngày hoàn toàn nhập thế của ta tới rồi!"
Linh Hồ cười đầy đắc ý, và Tô Huyền Sương lúc này đã đang lửng thửng đi về phía nó. Đạo bùa trên tay Ngô Hoài Sinh dừng lại, trong lòng anh có chút tức giận. Ngay lúc này không thể làm gì, nếu như muốn cứu Tô Huyền Sương thì không được ra tay.
Thần trí cực loạn! Nếu như đợi Tô Huyền Sương giúp Linh Hồ xong sẽ có được một tia hy vọng cứu cô. Nhưng nếu bây giờ ra tay, cô chỉ có một con đường chết. Nhưng nếu giết Hung Tinh mệnh ngay lúc này, Linh Hồ cũng vĩnh viễn không có cơ hội nhập thế. Nhưng nếu giết Tô Huyền Sương ngay lúc này...
Một phút do dự của Ngô Hoài Sinh, thời gian tựa như ngưng động. Tô Huyền Sương đưa tay lên đầu, giống như thu ánh sao xuống. Không khí trong phòng im ắng nhưng cô giống như đang đứng giữa gió lớn. Tay áo lần lượt bị ép đến rách nát chạy dài xuống lưng. Da thịt Tô Huyền Sương nổi đầy tơ máu, cả người giống như bị một loại trùng độc ám vào. Trên lưng cô từ từ hiện ra một con Xích Linh hồ chín tuôi.
Tô Huyền Sương thu tay, miệng lẩm bẩm: "Linh Hồ sinh trước, trời sinh sau!"
Sau đó cô ta ném ánh sáng thu được về phía Linh Hồ. Chỉ một động tác đó mà như đã đã hút cạn sinh lực của Tô Huyền Sương. Cô ta khụy xuống đất, ôm bụng nôn ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt đau đớn cực hạn. Ánh sáng kia bay thẳng về phía Linh Hồ như đang thiêu cháy nó.
Chỉ một giây sau, Ngô Hoài Sinh nhìn thấy Linh Hồ giương cao chín cái đuôi. Một cô gái mặc váy đỏ, da trắng như tuyết, môi đỏ mắt xanh đang từ từ đứng dậy.
Linh Hồ nhập thế!
Tô Huyền Sương hoàn toàn gục ngã, Linh Hồ đã hoá thân thành người. Nó đi chân trần, tà váy xẻ cao để lộ đôi chân dài trắng tinh đầy quyến rũ. Nó đang giẫm lên Tô Huyền Sương để đi về phía này. Rất tiếc, Ngô Hoài Sinh tuy là đàn ông nhưng anh ta nhìn thấy cảnh này lại liên tưởng tới món chân giò hầm mà Phan Vĩnh hay làm cho anh ăn lúc ở nhà.
Ngô Hoài Sinh đã vẽ sẵn bùa, nhưng anh dường như không hoạt động được. Nhìn chín cái đuôi của Linh Hồ lắc lư qua lại, dường như anh đã bị thôi miên. Linh Hồ ưỡn ẹo đi tới, duỗi tay muốn vuốt mặt Ngô Hoài Sinh rồi nói: "Ta vẫn luôn thắc mắc, sao mi chưa hề có hứng thú với phụ nữ vậy. Trường sinh có gì tốt, sao mi cứ nhất định phải trộm nó rồi nuốt vào bụng cơ chứ. Sống bao lâu nay có tẻ nhạt không, bây giờ có hứng thú suy nghĩ đến với ta không?"
Ngô Hoài Sinh tức tối ghê gớm, nếu như mà có thể nhúc nhích, anh nhất định sẽ đấm một đạo bùa vào cái bản mặt kia. Nhưng xem ra giờ bây giờ anh đành phải cam chịu, trước mắt vẫn nên tìm cách giải trừ thôi miên cái đã.
Linh Hồ càng lúc càng đưa tay tới gần mặt Ngô Hoài Sinh. Chỉ là lúc này, phía sau lưng đó có tiếng động đậy, Thất Nguyệt đã tự phá quỷ trận. Linh Hồ chưa kịp quay lưng thì Thất Nguyệt đã tới, cô một cú dứt khoác nắm tóc Linh Hồ giật ngược lại đằng sau, tay còn lại dùng con dao rọc giấy cứa vào mặt nó một nhát hệt như đang đánh ghen.
"Khốn kiếp, mạng của mi dai thật đó, còn có thể tự phá được quỷ trận."
Linh Hồ xoay mấy vòng, tất cả tóc của nó đều rụng trụi hết và nằm trên tay Thất Nguyệt. Một cái đầu trọc nhưng chỉ trong chớp mắt tóc đã lại ra dài, và khuôn mặt kia nhanh chóng lành lặn trở lại. Thất Nguyệt vội vã ném mớ tóc xuống nhưng dường như mái tóc quỷ đó đang cố quấn chặt lấy cô và hút máu. Cô liên tục cầm dao cứa vào tóc, nhưng kết quả cô lại tự làm đứt tay mình.
Sau khi mớ tóc kia được xử lí hết, cánh tay trái của Thất Nguyệt cũng chằn chịt vết thương. Máu của cô đang chảy xuống và thu hút đám ma quỷ. Chị gái cô xuất hiện, cô ấy đang dùng hai tay ôm lấy vết thương cho cô. Chỉ trong chớp mắt, vết thương đã dần lành lại.
Linh Hồ vừa bị tổn thương không ít, nó chưa ra bao xa đã quay lại, dữ tợn nhắm vào Thất Nguyệt. Thất Nguyệt bị đánh bất ngờ không kịp né, nhưng may là Ngô Hoài Sinh đã tặng cho nó một đạo bùa. Anh đã giải thôi miên thành công, nếu muốn giữ anh lâu hơn e là Linh Hồ phải tốn nhiều sức mới được.
"Khốn kiếp, mi lại bảo vệ nó."
"Quỷ vật kia, đêm nay mi đã chửi khốn kiếp quá nhiều rồi. Vậy bây giờ để tôi chửi mẹ mi nhé."
Thất Nguyệt vẫn còn đồ chơi, cô móc từ túi áo khoác trong ra một viên ngọc. Là viên ngọc chứa giọt máu của mẹ Linh Miêu, cứ tưởng lúc ấy đã vỡ nát, nhưng xem ra nó bền hơn cô tưởng. Nhân lúc Linh Hồ còn loạng choạng, Thất Nguyệt tắm máu viên ngọc, sau đó nhào tới nhét viên ngọc vào trong mắt trái của Linh Hồ.
Đây chính lá nhét theo nghĩa bóng, bởi vì viên ngọc vừa chạm tới mắt của Linh Hồ thì như đã hoà vào. Linh Hồ đau đớn đạp vào bụng Thất Nguyệt một cái rồi lấy tay bưng mắt. Không lâu sau, nó đã lấy luôn con mắt trái ra ngoài. Máu me bê bết chảy từ mặt xuống tận chân nó đỏ thẫm. Không có xác nhưng lại có máu, nó giống như là tái sinh lần thứ hai vậy.
Thất Nguyệt thoái lui về sau, đứng ngang hàng với Ngô Hoài Sinh. Mà Ngô Hoài Sinh lúc này đã tặng cho Linh Hồ bốn đạo bùa vây khốn nó. Linh Hồ dùng con mắt còn lại trừng trừng nhìn bọn họ, sau đó nó bóp nát con mắt trong tay để phá trận.
"Cẩn thận, nó càng lúc càng mạnh!"
Ngô Hoài Sinh đưa Thất Nguyệt lùi về cố thủ ngoài cửa, căng thẳng chờ đợi. Mắt Linh Hồ không phải vật thường, chỉ trong một phút, trận xung quanh nó "đinh" lên một tiếng rồi kèm theo tiếng đổ vỡ, Linh Hồ lại bước ra ngoài.
Linh Hồ càng lúc càng điên cuồng, mà căn phòng này nó đã bày trận sẵn như chờ Ngô Hoài Sinh tới. Ngô Hoài Sinh thấy tình thế không ổn, anh quay sang kéo tay Thất Nguyệt rồi nói: "Đi thôi!"
Ngô Hoài Sinh và Thất Nguyệt chạy xuống lầu một, nhắm hướng cánh cửa sổ. Cánh cửa sổ là có thứ trấn giữ ở đó, Ngô Hoài Sinh ném một đạo bùa vào rồi tung cước đá văng cánh cửa. Sau đó, cả hai cùng nhau nhảy qua cánh cửa sổ xuống đất.
Linh Hồ tràn xuống lầu một, đồ đạt xung quanh đổ vỡ ầm ầm. Quỷ khí ùn ùn kéo theo. Đám người Lâm Minh Triết ở trong phòng lầu một nghe thấy như thế thì ai nấy đều im lặng đến nín thở, tránh cho bị quỷ phát hiện. Linh Hồ nhanh chóng nhảy qua cửa sổ, ráo riết đuổi theo Ngô Hoài Sinh và Thất Nguyệt.