Chương 5: Sự thật về thôn chết

Kẻ Mất Trí - Giao Uớc Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 17:19:13

Tô Huyền Sương mặt không biểu cảm nói: "Đừng hoảng! Mọi việc tiến hành bình thường, nói với tất cả mọi người hành động cẩn thận." Nhà khách là một ngôi nhà sàn gỗ ba gian, nơi này không hẳn tất cả đều là nhà sàn, vì có lẽ nhà khách được xây dựng khá đơn sơ nên sợ mưa ẩm thấp sẽ bị lạnh. Tất cả mọi người đều xông xáo chuẩn bị đồ dùng cá nhân để ngủ qua đêm. Lâm Sở cùng với Phan Vĩnh cũng sắp xếp hai chỗ gần nhau. Lâm Sở quanh năm đi đào mộ nên không cần quá cầu kì, anh ta chỉ cần một cái chăn để quấn như đóng kén là có thể ngủ. Phan Vĩnh mắc bệnh cậu ấm, anh ta còn ưa sạch sẽ nên hai bọn họ lại cãi nhau chí choé. Tô Huyền Sương đã quen với miệng của Lâm Sở nên không thèm quan tâm. Lâm Sở tính khí thích gây gỗ cộng với cái miệng oang oang, nay gặp thêm một Phan Vĩnh thích đấu khẩu thì quả thật là một cặp bài trùng rồi. Tô Huyền Sương nhìn Ngô Hoài Sinh đang ngồi im lặng nhìn ra ngoài trời, cô lắc đầu ngao ngán rồi lấy ipad ra xem xét, sau đó đánh dấu lên bản đồ. Lúc vào trong núi không biết khi nào tín hiệu sẽ bị mất nên đều phải dùng tới những tấm bản đồ này. Tất cả bản đồ đều phải làm bằng chất liệu không thấm nước, mực cũng phải là loại đặc chế không dễ trôi. Hơn một năm rồi mới lại vào trong mộ, cô nhất định phải cẩn thận. Vì địa hình nơi này khá đặc thù, hai bên đều là rừng cộng thêm mưa dầm nên vừa mới hơn 5 giờ chiều đã hoàn toàn rơi vào cảnh tối đen như mực. Trưởng thôn cùng mấy người phụ nữ phụ trách đưa cơm tới, Tô Huyền Sương ngỏ ý mời bọn họ ở lại ăn cùng nhưng tất cả đều từ chối với lí do không quấy rầy bọn họ. Cuối cùng chỉ có một bà thím tầm bốn mươi tuổi đồng ý ở lại. Mọi người quây quần lại ăn cơm, vừa ăn được nửa bữa Tô Huyền Sương bắt đầu lân la hỏi thăm: "Thím năm nay bao nhiêu tuổi rồi, nhà ở gần đây không?" Bà thím vừa gắp đồ ăn vừa trả lời, nhưng giọng điệu của bà ta có gì đó hơi khác thường trả lời: "Năm nay tôi bốn mươi tuổi rồi, nhà ở phía bên kia!" Nương theo cánh tay bà thím chỉ, Tô Huyền Sương nhìn về cánh rừng tối đen và không thấy được gì. Tô Huyền Sương lập tức lờ đi, hỏi tiếp: "Thế thím có biết gì về dãy núi Trường Dương phía trước hay không?" Thấy bà thím có một ánh nhìn đầy nghi hoặc, Tô Huyền Sương vội giải thích: "Chúng tôi là đoàn du lịch thám hiểm. Đã từng nghe nói rất nhiều về dãy núi Trường Dương phía trước. Lần này chúng tôi quả thật muốn vào đó, nhưng kinh nghiệm thực tiễn lại không nhiều. Dù sao, chúng tôi ấy mà... du lịch thám hiểm thôi chứ đâu phải đi bỏ mạng có đúng không?" Tô Huyền Sương vừa mới dứt lời thì khuôn mặt của bà thím đột nhiên sa sầm, đen còn hơn cả bầu trời ngoài kia. Thấy sự thay đổi của bà thím, cả đoàn đều ngừng tay lại tập trung nhìn về bà. Tô Huyền Sương có chút linh cảm, lập tức hỏi: "Không biết thím có việc gì?" "Các người chắc chắn sẽ phải bỏ mạng rồi! Các người đi tất cả có bốn mươi bốn người phải không. Chết và chết!' Đoàn người nghe bà thím với thái độ như phù thủy độc ác đang phán về cái chết thì ai nấy đều có chút chấn động. Tuy rằng bọn họ tài giỏi và gan dạ, nhưng đây là vấn đề sống chết, không thể không lay động. Chỉ có một mình Ngô Hoài Sinh đã ăn cơm xong từ lúc nào, anh vẫn đang trong tư thế dựa cột nhìn ra ngoài. Khuôn mặt đẹp đẽ của anh sớm đã hoà vào trong màn đêm tối cho nên nụ cười khẽ của anh không có một ai nhìn thấy được. Cái chết! Cái chết đối với người bình thường đều là nỗi sợ hãi, nhưng chỉ có một mình anh là khao khát nó mãnh liệt. Người ta cho rằng trường sinh là một năng lực. Nhưng không phải, nó chính là một loại trừng phạt, một lời nguyền. Tô Huyền Sương đưa tay lên trấn an mọi người. Cô gặng hỏi: "Thím nói thế là ý gì, tại sao chúng tôi phải bỏ mạng? Trong dãy núi kia tồn tại thứ nguy hiểm gì?" "Tôi không nói dãy núi ấy. Tôi nói các người sẽ phải bỏ mạng ở đây. Bởi vì thôn này chính là thôn chết!" Câu nói này triệt để khiến Tô Huyền Sương chấn động, cô vội đảo mắt xung quanh tìm kiếm. Sau câu nói của bà thím, mọi người đều cảm thấy dường như bầu trời càng thêm âm u, cái lạnh không hẹn mà kéo tới sau lưng mỗi người. Ánh đèn điện sáng yếu ớt dường như không thể cứu nỗi hoàn cảnh hiện tại thì phải. Chỉ có Ngô Hoài Sinh là không có bất cứ biểu hiện gì, anh cứ thế dứt khoác bước xuống cầu thang đi ra ngoài. Phan Vĩnh đang ăn dở, thấy Ngô Hoài Sinh đi ra ngoài thì cũng vội vã cầm di động chạy theo. Bà thím thấy Ngô Hoài Sinh vừa khuất đã nói tiếp. Không biết giọng nói thật sự của bà ta như thế nào nhưng vào trong lỗ tai của những người ở đây đề giống như âm thanh từ địa ngục. "Có phải buổi trưa các người đến đây, ngoài trưởng thôn thì không nhìn thấy ai khác nữa không?" Nghe bà ta nói thế thì tất cả mọi người mới nhớ lại. Lúc trưa vì không chú ý, quả thật khi đó chỉ nhìn thấy một mình ông trưởng thôn. Tất cả những ngôi nhà khác đều đóng cửa im lìm, không nghe một tiếng động dù là mèo hay chó. Cho dù đây là nơi hoang vu, trời mưa nhưng không đến nỗi phải im như sợ giặc đến như thế chứ. "Đã nhớ ra rồi chứ gì?" Lâm Sở nôn đồ ăn trong miệng ra ngoài, nghiêm túc nhìn xem thức ăn kia liệu có phải là toàn đồ ôi thiu giòi bọ như trong phim kinh dị hay không. Bà thím kia nhìn Lâm Sở rồi nói: "Yên tâm đi, đó là đồ của tôi nấu cho mấy người. Không phải đồ gì kì lạ đâu." Lâm Sở tiếc rẻ nhìn đồ ăn trong chén đã không ăn được nữa, oán hận bưng ly nước uống một hơi cạn. Tô Huyền Sương liếc cho anh ta một cái, nửa tin nửa ngờ nhìn bà thím hỏi: "Vậy bà là người sống hay người chết?" Lâm Sở lết lại, muốn bụm miệng Tô Huyền Sương nhưng không kịp. Ai đời lại hỏi người ta còn sống hay đã chết. Lâm Sở hay xem mấy bộ phim ma, đến lúc này hoang mang tột độ. Bà thím nở một nụ cười quái dị rồi nói: "Tôi là người sống, người sống duy nhất trong thôn chết này. Nhưng các người biết không, người trong thôn này căn bản không biết rằng bọn họ đã chết. Mọi ngày bọn họ đều sinh hoạt như người còn sống." Giờ thì da gà da vịt cả đám đều nổi lên, Lâm Sở nhào tới dứt khoác níu lấy cánh tay Tô Huyền Sương. Đúng lúc Ngô Hoài Sinh cùng Phan Vĩnh trở vào, sắc mặt Ngô Hoài Sinh vẫn bình thản nhưng Phan Vĩnh thì không ổn chút nào. Lâm Sở nhìn Phan Vĩnh nhíu nhíu mày, Phan Vĩnh cũng ra hiệu kiểu như "anh cũng gặp rồi ư, tôi đã gặp ngoài kia rồi" làm cho Lâm Sở như chết lâm sàn tới nơi. Với kinh nghiệm hơn hai mươi năm đào mộ, đây là lần đầu tiên anh ta gặp loại chuyện tà môn thế này. Tô Huyền Sương không tin trên đời lại có loại chuyện như thế này. Nếu như bên trong mộ thất thì không loại trừ khả năng, nhưng đây là bên ngoài, sao có thể được. Một người đã chết sao có thể xuất hiện giữa ban ngày, sao có thể nói chuyện với người khác. Càng đừng nói tới... Tô Huyền Sương nhớ ra một điểm mấu chốt, đó là bọn họ chạm tới được những hiện vật. Mâm cơm của bọn họ bưng tới hoàn toàn là cơm canh có thể ăn uống. Dựa theo nghiên cứu của khoa học và tâm linh thì chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Nghĩ đến đây, Tô Huyền Sương nở một nụ cười, dùng đèn pin trong tay soi thẳng vào mặt bà thím rồi nói: "Tôi thấy bà mới thật sự là người đã chết. Bà có mục đích gì mà lại bịa chuyện hù doạ chúng tôi?" Lúc này Phan Vĩnh mới phá lên cười ha hả, cả đoàn đang căng thẳng tột độ quay lại nhìn anh ta. Chỉ nghe Ngô Hoài Sinh lẩm bẩm một câu "Dễ bị lừa" sao đó dứt khoác sang bên kia ngã lưng xuống ngủ. Lâm Sở xông lên đánh cho Phan Vĩnh một cái, mà bà thím kia cũng đã từ bộ dạng doạ người chuyển sang sợ hãi bò lùi về sau muốn chạy. Tô Huyền Sương nói lớn: "Bắt bà ta lại." Hai người ngồi gần đó lập tức nhào qua túm lấy bà ta, bà ta vừa định la hét đã gặp con dao trên tay Tô Huyền Sương kề ngay trên cổ bà. Bà ta lập tức im thin thít và bị hai người kia giữ lại. Lúc này Phan Vĩnh mới nói: "Các người vẫn tiếc chén cơm mà ngồi đây nghe bà ta nói điên nói khùng. Chi bằng đi ra ngoài kia xem thử một vòng có phải là đã biết được sự thật rồi hay không." "Phan Vĩnh tên chết bầm anh!" Tô Huyền Sương cay nghiệt nói, Phan Vĩnh lại nở một nụ cười trên đôi má lúm đồng tiền rồi nói: "Là các người nhát cáy không dám bước ra ngoài kia có được không?"