Chương 20: Quỷ trong sương mù

Kẻ Mất Trí - Giao Uớc Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 17:23:59

Cho dù vẫn không tin tưởng lắm nhưng bọn họ vẫn lựa chọn đi theo Ngô Hoài Sinh. Cả đoàn lại lần nữa bước vào bậc thang đi xuống. Không gian nơi này bây giờ ít sương mù hơn bên trên, nhưng lại không tồn tại một bức tường nào. Chiều ngang bậc thang vẫn như thế nhưng độ trơn trượt lại nhiều hơn. Khung cảnh này quả thật cũng có chút... giống như đi xuống Địa ngục vậy. Phan Vĩnh đi bên cạnh Ngô Hoài Sinh nên tâm thái ít lo sợ hơn. Nhưng anh ta dường như có chút duyên số với quỷ không đầu thì phải. Đang yên đang lành, Phan Vĩnh lại hô lên: "Thần tượng, nó lại kéo chân tôi." Ngô Hoài Sinh lập tức nhìn xuống chân Phan Vĩnh, nhưng chân anh ta trống trơn. Ý thức được điều gì đó kì lạ, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Ở trong ánh nhìn của làn sương lờ mờ, dù đang ở đối diện nhưng Ngô Hoài Sinh vẫn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Phan Vĩnh. Anh gọi nhỏ: "Phan Vĩnh?" "Thần tượng, tôi ở đây mà." Giọng nói này rõ ràng vang lên ở đâu đó ngoài đám sương mù. Chất giọng lạnh lẽo không hề giống giọng nói khàn ấm của Phan Vĩnh một chút nào. Tuy vậy nhưng Ngô Hoài Sinh có thể nhìn thấy cái miệng của anh ta đang động đậy, dù là không rõ ràng. Ngô Hoài Sinh quay đầu, rõ ràng anh đã dừng lại nhưng đoàn người phía sau vẫn luôn bước đi đều đều. Chỉ là bọn họ cứ đi mãi, đi mãi... "Mi là loại quỷ gì?" Ngô Hoài Sinh đưa tay chạm vào không trung trước mặt, dù hình ảnh Phan Vĩnh đang ở rất gần nhưng anh không có cách nào chạm tới được. Không có ai trả lời, anh lại nói: "Ta biết mi đói, nhưng mi tuyệt đối không được ăn anh ta. Đoàn người phía sau nhiều thịt hơn, mi có cần suy nghĩ lại không?" Vẫn không có câu trả lời, kiên nhẫn của Ngô Hoài Sinh chỉ còn lại chút cuối cùng: "Thì ra mi chọn cái chết!" Sau đó... Ngô Hoài Sinh đã bỏ chạy! Một chút hài hước của Ngô Hoài Sinh để dụ thứ đó xuất hiện. Quả thật sau khi Ngô Hoài Sinh co chân chạy, cái bóng Phan Vĩnh đã đuổi theo tóm cổ chân anh. Đây có lẽ là loài quỷ thích cái cổ chân người, lần nào cũng đều nắm cổ chân. Ngô Hoài Sinh phanh lại, đem chân còn lại quay qua giậm cho cánh tay nó một cái. Chân không lại có nhiều lực tới như vậy, tội nghiệp cánh tay của Phan Vĩnh bị giẫm cho tả tơi. Nhưng con quỷ kia dường như vẫn chưa chịu dừng lại, nó đang muốn đưa tay vặn cái đầu xuống. Con quỷ này muốn giết Phan Vĩnh để chọc tức Ngô Hoài Sinh, thật là một thú vui tao nhã. Ngô Hoài Sinh nhìn cái bóng Phan Vĩnh đang bị quỷ điều khiển mà không có cách nào chạm tới, anh bật một cái hộp quẹt, sau đó ném vào trong màn sương mù. Lửa vừa rơi vào đã cháy phừng lên khắp nơi. Ánh lửa cháy lên trong mắt Ngô Hoài Sinh và cái bóng của Phan Vĩnh cũng dần dần biến mất. Ngô Hoài Sinh được Phan Vĩnh lay lay, anh sực tỉnh, nhìn về phía sương mù, mọi thứ đều trở lại bình thường. Tô Huyền Sương ở phía sau nói lớn: "Ngô Hoài Sinh, anh đang đứng ngắm cảnh đấy à?" Ngô Hoài Sinh nheo nheo mắt, đảm bảo Phan Vĩnh vẫn chưa bị sứt mẻ miếng nào mới trả lời: "Mọi người cẩn thận, trong đầm sương mù kia có quỷ dệt ảo ảnh." "Người dệt mộng gặp phải quỷ dệt ảo ảnh à?" Lâm Sở và Tô Huyền Sương đồng thời châm chọc. Ngô Hoài Sinh lại một lần nữa không để tâm tới, anh đưa tay vẫy Lâm Minh Triết ở phía sau: "Lâm Minh Triết, lên phía trước đi." Lâm Minh Triết cười cười, đi lên phía trước song song với Phan Vĩnh đi cạnh phía sau Ngô Hoài Sinh. Ở phía sau còn cười đùa vụ "Người dệt mộng gặp quỷ dệt ảo ảnh" khiến cho Lâm Minh Triết và Phan Vĩnh trề môi trợn mắt thì đã vang lên tiếng la hét. Ba người đồng loạt quay lại, những ánh đèn soi vào chỗ la hét. Một người trong đoàn đột nhiên anh mắt trợn lên trắng dã rồi hung hăng bóp cổ Lâm Sở. Ba người dứt khoác quay lưng bỏ đi. Lê Vương chen qua đoàn người đi xuống khống chế anh ta. Nhưng không hiểu sao ta vốn có thể lực trung bình trong đoàn mà lúc này lại mạnh tới như vậy. Lê Vương không những không gỡ tay ra được, ngược lại còn bị anh ta tung cước đá một cái suýt té văng ra ngoài. Trần Đạm vốn là người thấy chết không cứu, nhưng Thất Nguyệt lại không kìm được mà đi đến. Lê Vương sau khi được kéo lên thì thận trọng không dám sáp vào. Lâm Sở bị bóp đến trợn trắng hai mắt, liên tục quơ quàng kêu cứu. Thất Nguyệt tỏ rõ ánh mắt khinh thường rồi tiếp cận Lâm Sở. Cô đem thứ gì đó trong túi quần thể thao ra, bôi lên tay rồi chạm nhẹ vào cổ Lâm Sở. Thứ trong tay cô bôi trúng tay người bị ám, anh ta đột nhiên co giật dữ dội rồi từ từ tỉnh lại. Nhìn cái miệng trào bọt trắng của anh ta, Thất Nguyệt chán ghét nói: "Đã bảo các người cẩn thận rồi, lần sau tôi sẽ không cứu đâu." Xong việc, Thất Nguyệt rảo bước nhanh theo Ngô Hoài Sinh. Tô Huyền Sương thở hắc ra, cảnh cáo người của cô một lần rồi nhìn theo bóng lưng của bọn Ngô Hoài Sinh. Rõ ràng giữa anh ta và Thất Nguyệt có một mối liên hệ nào đó không nói rõ được. Đoạn bậc thang này vốn không quá dài, nhưng do cảnh vật xung quá mức quỷ dị nên di chuyển rõ chậm. Kết thúc bật thang, Ngô Hoài Sinh đưa tay ra hiệu dừng lại. Phía trước mặt bọn họ là một bức tường lớn chắn ngang, bức tường hoà vào trong làn sương không nhìn thấy điểm cuối. Lâm Minh Triết nói: "Đây là cửa tử quan." Ngô Hoài Sinh soi đèn lên bức tường làm bằng đồng. Bức tường được làm bằng đồng nhẵn bóng không một kẽ hở, là một mặt phẳng hoàn toàn. Tô Huyền Sương tiến lên, cô cũng soi đèn chăm chú quan sát. Ngô Hoài Sinh đưa tay sờ vào bức tường, bức tường này chìm trong sương mù nhưng lại vô cùng nóng bức. Anh rụt tay lại, cau mày nhìn xung quanh sương mù, sau đó lại ngửi ngửi. Lâm Minh Triết thấy thế cũng ra sức ngửi ngửi, anh ta nói: "Trong sương mù dường như có hơi nóng. Mọi người có ai cảm thấy trong người dần nóng lên hay không?" Cả đoàn đều ra sức kiểm tra, quả thật trong người bọn họ đều đang cảm thấy nóng dần lên. Ban đầu không có ai để ý, cứ tưởng đi vất vả và căng thẳng quá nên mới như thế. Bây giờ Phan Vĩnh mới nhìn cái đồng hồ xịn xò trên tay anh ta rồi nói: "Nhiệt độ ở trong này... 3 độ." "xxx" Lê Vương chửi bậy một tiếng rồi nói: "Đồng hồ của anh hỏng rồi!" "Không hỏng! Nơi này vốn dĩ nhiệt độ thấp như thế. Hơi nóng trong đám sương mù này rất lạ." Lâm Minh Triết nói xong thì dứt khoác ngồi xổm xuống rồi sờ bậc thang. Bậc thang lạnh ngắt như băng, giống với cái nhiệt độ mà Phan Vĩnh báo. Anh đứng dậy, sờ vào con dao của Lê Vương rồi nói: "Hơi nóng này chỉ ảnh hưởng tới vật sống mà thôi." Lê Vương ngồi xuống sờ bậc thang đầu tiên, sau khi xác nhận lời của Lâm Minh Triết là đúng mới hoang mang nói: "Anh nói bức tường kia là vật sống ư?" Cả đoàn im lặng, soi đèn chăm chăm nhìn về bức tường. Lâm Minh Triết sờ trán nói: "Đừng bảo các người tưởng đó là con quái thú khổng lồ nào nhé. Tối nói cho các người biết, mấy con quái thú ấy nếu thật sự tồn tại thì bây giờ cũng đã chết rồi." "Thì nó chết rồi mới nằm im bên đó đấy!" Lâm Sở doạ lại Lâm Minh Triết, anh ta đột nhiên biến sắc. Thất Nguyệt khoanh tay trước ngực cười cười. Tô Huyền Sương liếc Lâm Sở một cái rồi nói: "Có sự sống không có nghĩa là còn sống. Máu của con người nếu như được giữ trong môi trường ẩm thấp như thế này sẽ không chết." Ngô Hoài Sinh khẽ động lông mày, nói với Tô Huyền Sương: "Cô chủ Tô, đến lượt cô ra tay rồi." Tô Huyền Sương lấy tay cạo cạo vào tường, sau đó lấy trong túi ra một tờ giấy nhám. Cô dùng giấy nhám chà chà vào tường một lát rồi cầm dao cứa vào mấy nhát. Tiếng ma sát vang lên nhức cả tai, Thất Nguyệt nói: "Cô ta bị hỏng não rồi." Tô Huyền Sương như thể nghiến răng nói: "Trần Thất Nguyệt, cô đừng ra vẻ tài giỏi ở đây." Thất Nguyệt không trả lời, cả đoàn chăm chú nhìn Tô Huyền Sương khoét được một vết trên tường. Tô Huyền Sương rút dao ra, cứa lên đầu ngón tay một nhát, sau đó ấn ngón tay vào. Máu trên ngón tay Tô Huyền Sương vừa ấn vào, máu đã chảy ra ướt cả vết cào đó. Tô Huyền Sương tiếc máu như mạng, nhanh chóng rút ra rồi xé áo băng lại. Có tiếng cót két phát ra trên bức tường, cả đoàn lập tức lùi lại. Tô Huyền Sương cột vết thương lại rồi soi đèn nhìn vào. Chỉ một ít máu trên đầu ngón tay cô mà đã loang hết vết cào, sau đó như có tiếng xích bánh xe kèn kẹt vang lên. Máu đã lan ra ngoài khỏi vết cào, chảy theo một hình dáng loài chim Lạc đang sảy cánh bay theo chiều ngược kim đồng hồ. Khoé môi Tô Huyền Sương hơi rộng ra, cả đoàn đều tưởng rằng đã mở được bức tường này. Nhưng không, nó chỉ kót két vài tiếng rồi ngừng lại. Không gian đột nhiên im lặng đến đáng sợ, sự im lặng nhanh chóng qua đi, từ hai bên sương mù bây giờ đang ồ ạt những âm thanh pha lẫn vào nhau. Bọn chúng đang tiến đến gần, giống như là có rất nhiều thứ đang tới gần.