Tiểu Phạn vừa nói xong, cô ta lại đánh về phía Lâm Minh Triết. Ngay lúc này, trong mắt Ngô Hoài Sinh hiện lên một tia kì lạ. Những kí ức xưa cũ hiện về, Trương Dĩ Quân cầm kiếm tự tay cứa vào cổ mình. Máu tươi chảy xuống lênh láng, văng vẳng xa xa đâu đó tiếng cười quỷ dị của Tiểu Phạn.
"Dừng tay!"
Ngô Hoài Sinh đứng chặn ngang Lâm Minh Triết, anh vẽ một đạo bùa phản đòn của Tiểu Phạn. Tiểu Phạn tức đến không nói nên lời, há hốc miệng chỉ về phía sau lưng Ngô Hoài Sinh. Một cảnh tượng khó mà chấp nhận được đang hiện ra trước mắt họ. Lâm Minh Triết đang há to miệng nuốt Quỷ ấn vào trong bụng.
"Khốn kiếp!"
Tiểu Phạn tức giận cực hạn, thứ mà cô ta dùng hết một nửa quỷ lục tu được để mở, nay lại bị Lâm Minh Triết nuốt vào bụng. Cô ta hất ngang Ngô Hoài Sinh, sống chết nhào tới tóm Lâm Minh Triết. Sau khi nuốt Quỷ ấn xuống, Lâm Minh Triết đã xụi lơ dưới đất bất động. Tiểu Phạn dùng đủ kiểu để ép Quỷ ấn trở ra nhưng bất thành, cô ta thiếu điều khóc ra máu mà nói: "Đợi Vũ Trường Giang tới, ta sẽ nói hắn chôn sống mi một lần nữa. Con thú hai chân khốn kiếp, đồ ngu muội."
Tuy không tìm thấy chúa Quỷ, nhưng có vẻ như Tiểu Phạn đã biết được điều gì đó. Vẻ mặt của cô ta bây giờ trông vô cùng căm phẫn, giống như một kẻ vừa bị phản bội niềm tin ghê gớm lắm vậy.
Tiểu Phạn bỏ đi, không gian trở nên lạnh lẽo và quỷ dị vô cùng. Xác Linh Hồ dường như không có cách nào trở lại nên đã yên phận không cựa quậy nữa. Tô Huyền Sương và Thất Nguyệt tâm trạng khó tả, cảm giác rất mơ hồ. Chợt, Lâm Sở nói: "Phan Vĩnh đâu, vừa rồi còn thấy cậu ta ở đây mà?"
Ngô Hoài Sinh quay đầu tìm kiếm, quả thật Phan Vĩnh đã biến mất không dấu vết. Anh hỏi: "Lần cuối nhìn thấy cậu ấy là khi nào?"
"Mới đây thôi... lúc Lâm Minh Triết nuốt Quỷ ấn."
Lâm Sở lắp bắp nói, Thất Nguyệt lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Không lẽ..."
"Thất Nguyệt, xảy ra chuyện gì?"
Ngô Hoài Sinh khẩn trương hỏi, Thất Nguyệt cau mày nói: "Lúc các người vừa đặt chân vào núi, em đã cảm nhận được mẹ Linh Miêu. Bà ấy nói rằng lần này vào mộ ngoài anh không phải người bình thường thì có ba người không bình thường nữa. Cô chủ Tô là Á nữ, Lâm Minh Triết nuốt được Quỷ ấn, anh ta cũng không bình thường. Vậy còn lại một mình Phan Vĩnh, anh ta mất tích vào lúc vi diệu như vậy, lẽ nào anh ta là người không bình thường thứ ba sao?"
"Thật ư, vậy hai người họ là người như thế nào?"
Tô Huyền Sương hỏi, Thất Nguyệt trả lời: "Tôi không biết! Đạo hạnh của tôi và mẹ không đủ biết được. Anh Hoài Sinh, anh có biết không?"
"Tôi không biết! Bởi vì bọn họ đều là con người, tôi không thể nhận ra."
Ngô Hoài Sinh thành thật trả lời. Anh chỉ có thể nhận ra ma quỷ ngay từ một cái liếc mắt. Nhưng với những con người có số mệnh đặc biệt, anh không thể nhận ra. Thất Nguyệt rất tin tưởng Ngô Hoài Sinh, cô không cho rằng anh thiên vị Phan Vĩnh và Lâm Minh Triết, cô nói: "Giống như lần đầu tiên anh nhận ra em không bình thường có đúng không. Nhưng cô ấy thì không thể?"
Ngô Hoài Sinh gật đầu, nhìn Lâm Minh Triết đang nằm bẹp dưới đất rồi nói: "Chúng ta phải tìm Tiểu Phạn, nếu không thì sẽ không thể ra ngoài."
"Vậy còn anh ta thì sao, cứ để anh ta ở đây ư. Anh ta đã nuốt được quỷ ấn, quá nguy hiểm."
Tô Huyền Sương may mắn vì cô không phải kẻ ngốc, cô tiếp thu mọi chuyện khá nhanh. Ngô Hoài Sinh nói: "Lâm Sở, phiền chú cõng cậu ta một đoạn!"
Lâm Sở mặt méo mặt tròn nhưng không thể làm gì hơn. Hiện tại chỗ này chỉ còn hai người phụ nữ, mà Ngô Hoài Sinh thì anh ta không dám tị nạnh rồi. Cứ về đường cũ mà đi, may mắn là sau khi nuốt tờ giấy kia của Tiểu Phạn đưa, Thất Nguyệt đã có thể nhìn thấy bình thường. Cô đi ngang hàng với Ngô Hoài Sinh, nhỏ giọng hỏi: "Anh Hoài Sinh, phải giải quyết anh ta như thế nào?"
Ngô Hoài Sinh im lặng một lát. Sở dĩ Tiểu Phạn không giết Lâm Minh Triết là bởi vì nể mặt anh chứ không hoàn toàn là không thể giết. Cô ta muốn anh tự tay diệt trừ hậu hoạn, bởi vì cô ta biết rằng nếu không tìm tới cô ta, bọn họ không thể rời khỏi thành được.
Đi được một đoạn, Lâm Minh Triết đã tỉnh. Nhưng anh ta không hề nhớ bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc nuốt Quỷ ấn. Có lẽ anh ta vẫn chưa nhập mệnh hoàn toàn, cho nên hiện tại vẫn chưa thức tỉnh. Thất Nguyệt chỉ nói cho anh nghe những gì cần nói, sau đó bọn họ tiếp tục hành trình.
Chỉ là không hiểu sao, đã qua lâu như vậy nhưng trời vẫn chưa sáng. Hay nói cách khác, Âm Dương giới đã bị thay đổi, khái niệm thời gian đã hoàn toàn khác. Đi được một đoạn, Tiểu Phạn xuất hiện. Ngô Hoài Sinh đến gần cô ta rồi nhỏ giọng hỏi: "Vũ Trường Giang đâu?"
"Hắn ta đã truy đuổi kẻ cướp Âm Dương ấn rồi! Cũng tại ta quá khinh địch, không hề biết trong đám người của mi có một kẻ âm mưu cướp Âm Dương ấn. Ngô Hoài Sinh, rốt cuộc cả ngàn năm nay mi sống không dùng não ư. Ta thấy mi so với năm xưa còn ngu ngốc hơn hẳn."
Tiểu Phạn nói rất gay gắt, nhưng Ngô Hoài Sinh từ chối trả lời. Bởi vì Phan Vĩnh, anh ta đã ở cùng Ngô Hoài Sinh mười năm. Năm xưa Ngô Hoài Sinh từng vô tình cứu Phan Vĩnh một lần. Từ đó về sau, anh ta vì trả ơn mà đưa anh về nhà. Chăm sóc anh hơn cả người thân, chấp nhận cái thói xấu quỷ quái là ngủ trong quan tài của anh.
Đối với Ngô Hoài Sinh trước nay Phan Vĩnh là một người rất chân thật. Có thể anh ta sẽ ngốc một chút, nhưng lại cô cùng tốt bụng. Dần dà anh cũng đã bỏ đi rào chắn, mặc nhận anh ta là người thân. Chỉ là không ngờ, đến cuối cùng thì tất cả những thứ đó đều là giả dối, anh chỉ là một quân cờ bị người ta lợi dụng.
"Chết tiệt, không có đường ra!"
Đi quanh một vòng, Tiểu Phạn đã chửi đổng lên. Cô ta liếc nhìn Ngô Hoài Sinh rồi nói tiếp: "Bởi vì Âm Dương ấn và Quỷ ấn đều biến động, nên nơi này bây giờ cực kỳ hỗn loạn."
Sau đó cô ta dẫn cả bọn tới một nơi đặc biệt nhiều xương sọ, và cong đồi dốc. Bất thình lình, cô ta vung tay một cái, cả bọn dừng lại rơi tự do xuống một nơi tối tăm lạnh lẽo. Xung quanh toàn là tiếng ma quỷ gào rú ghê rợn, phía xa xa, Âm binh đang nối tiếp nhau đi thàng hàng.
"Các người đã phá hoại làm ta lạc mất Quỷ ấn mà các người còn muốn toàn mạng ra ngoài ư. Các người coi Quỷ thành là nơi nào chứ."
Vẻ mặt của Tiểu Phạn lúc này xoay trở 90 độ, như hoàn toàn biến thành một ác ma. Đúng vậy, cô ta chính là truyền nhân của chúa Quỷ. Cô ta điều khiển cả Quỷ thành này và Âm Dương giới, sao có thể mong cô ta cư xử như một người tốt cơ chứ.
Nơi đây giống như một đại quỷ trận mà Tiểu Phạn đã giăng sẵn chỉ chờ đẩy mọi người xuống. Điểm cao siêu của trận này chính là không nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng người bị nhốt trong trận lại cảm thấy vô cùng thống khổ.
Mọi người bị té ngã, ai nấy cũng đã bị thương. Lúc này bọn họ lại cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó đang dày xéo bọn họ, chừng như đã ở bến bờ tuyệt vọng. Vất vả bao lâu, cuối cùng lại rơi vào tay truyền nhân của chúa Quỷ. Chẳng lẽ mạng của bọn họ tới đây là tận rồi ư?
Thất Nguyệt co rúm ngồi một bên, im lặng cắn răng chịu đựng. Lâm Sở ngồi bên cạnh cô, thi thoảng còn ôm xoa xoa vai cho cô: "Thất Nguyệt, chúng ta xem như cũng đã vào sinh ra tử, có thể làm bạn hay không?"
Thất Nguyệt im lặng, gật đầu. Ngay từ lúc Lâm Sở liều mạng đánh với quỷ giúp cô, cô đã xem anh ta như một người bạn rồi. Lâm Sở được thế nói tiếp: "Cô sống một mình ở ngọn núi này cô đơn buồn bã như vậy. Cô chưa từng bước ra ngoài phố thị nhộn nhịp vui tươi có đúng không. Nếu như chúng ta có thể sống sót ra ngoài, tôi sẽ đưa cô ra phố thị sinh sống, cô đồng ý không?"
Thất Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được! Tôi đi với anh, nhưng trước tiên chúng ta phải sống sót ra khỏi được đây đã."
Lâm Sở cười tươi, anh ta vui vẻ giống như đã rất mãn nguyện, nếu hôm nay có thể chết ở đây anh ta cũng không còn điều gì hối tiếc nữa. Thế nhưng Ngô Hoài Sinh thậm chí còn không thèm nhúc nhích, anh yên tĩnh ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Minh Triết ngồi bên cạnh, nhưng vẻ mặt anh ta không có gì là không lo lắng cả.
Chỉ có Tô Huyền đang dần rơi vào tuyệt vọng. Người thân cận nhất của cô là Lê Vương đã chết một cách quá thê thảm. Lâm Sở cũng tìm được người mà anh muốn lo lắng. Còn cô, cô đã phải trải qua biết bao cực khổ, nhập mệnh hung tinh, bị Linh Hồ mượn xác. Nhập mệnh tinh lần hai, người khác đều nói cô sẽ chết, nhưng ý chí cầu sống của cô đã kéo cô ở lại. Vậy mà bây giờ chẳng lẽ phải chết tức tưởi ở đây sao?
Không thể nào!
Tô Huyền Sương đột nhiên khóc rống lên rồi nói: "Ngô Hoài Sinh, anh đã dệt được mộng, vậy tại sao không dệt cho tôi được một giấc mộng trường sinh cơ chứ. Tôi vất vả như vậy, liều mạng như vậy để đi tìm đường sống, anh không cảm thấy tôi đáng thương sao?"
Ngô Hoài Sinh kinh ngạc một giây, sau đó trở về trạng thái điềm tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, chuyện sống chết tôi không thể can thiệp. Nếu như tôi có thể dệt được giấc mộng trường sinh, thì giấc mộng đó cũng không dành cho cô."