Cô gái bên kia lập tức lấy điện thoại ra, đó là bạn gái của Sử Tiến. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, chỉ nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của cô gái trong gương: "Mọi người đang ở đâu, tôi... tôi ở đây cảm thấy không đúng lắm. Bên ngoài nhà vệ sinh tối đen như mực, tôi không tìm được lối ra. Hơn nữa, vừa rồi khi tôi soi gương cũng không nhìn thấy bản thân mình. Mấy người... Mấy người mau đến đây cứu tôi đi, có phải tôi gặp ma rồi hay không?"
Lần này, Tô Viễn bình tĩnh nói: "Cậu bảo cô ấy soi gương thử xem."
Bạn gái của Sử Tiến làm theo lời hắn, chỉ thấy cô gái trong gương quay đầu nhìn về phía chiếc gương, sau đó gương mặt sững sờ, thậm chí còn rơi cả điện thoại.
Bởi vì trong gương là đám người Tô Viễn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Viễn nhìn Hứa Tú Trân vội vàng nhặt điện thoại lên, sau đó một giọng nói thất thanh truyền đến: "Cậu... Sao các người đều ở trong gương hết vậy?"
"Chị gái của tôi, cô nhầm rồi." Tô Viễn nói: "Không phải chúng tôi ở trong gương mà là cậu chạy vào trong gương rồi."
Thời khắc này.
Hứa Tú Trân đông cứng, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi, sau đó cả người run lên, ngã uỵch xuống đất, đầu bị đập xuống nền đất, máu phun ra, có lẽ đã bị dọa cho ngất xỉu.
"Tú Trân!"
Lưu Tư Tư vội vàng hét lên, muốn tiến sang đó nhưng lại không dám đi qua, nhưng giọng nói của cô không thể nào truyền vào trong gương được. Cô gấp gáp quay đầu lại nhìn Tô Viễn, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
"Cậu... Cậu mau nghĩ cách cô ấy đi được không?"
Trong giọng nói mang theo sự cầu xin, đám người Sử Tiến cũng nhao nhao lên tiếng.
"Đúng vậy, lão Tứ, xin cậu hãy giúp tôi."
"Bây giờ chỉ có cậu là người trong nghề mới biết được, mấy thứ này chúng tôi đều không hiểu."
Tô Viễn nói: "Không phải là không có cách, chỉ là cần có người giúp một tay."
Muốn cứu người ra ngoài cũng không khó. Trong nguyên tác, Dương Gian đã hoán đổi thân thể thành lệ quỷ ở hiện tại đi vào trong đó cứu người ra, cho nên Tô Viễn cũng định dùng cách thức như vậy, còn hơn tự mình tìm cách.
Giúp một tay?
Đám người Sử Tiến trố mắt nhìn nhau, gương mặt có chút căng thẳng.
"Có... có nguy hiểm gì không?"
"Có!"
Tô Viễn không do dự nào trả lời, về điểm này không cần giấu giếm. Cho đến bây giờ, không có tình huống kỳ quái nào mà không cần bất chấp nguy hiểm mà có thể giải quyết được, nếu có thì nhất định chỉ có trong mơ.
Cho dù là trong mơ nhưng cũng có khả năng bị Lệ quỷ phục kích. Lệ quỷ giết người trong mơ cũng không phải không có, vậy nên muốn đối phó với Lệ quỷ mà không gặp bất cứ nguy hiểm gì, hoàn toàn không thể nào.
Bọn họ nhìn nhau, đột nhiên Sử Tiến nói: "Sẽ gặp nguy hiểm gì?"
"Bị nhốt trong gương như cô ấy. Nếu không có ai cứu cậu thì sẽ bị đuổi đến chết trong đó, mấy con quỷ lệ kia sẽ dùng sự tồn tại của cậu ở hiện thực làm bàn đạp, tiến vào hiện thực, thay thế cậu ở hiện thực, cho đến khi thân phận của nó bị bại lộ mới dừng lại."
Đây cũng là điểm đáng sợ nhất của quỷ lệ. Nó âm thầm thay thế thân phận của một người, giả dạng cuộc sống của người đó mà không bị bất kỳ ai chú ý để đạt được mục đích của bản thân.
Ngay cả những người thân cận nhất với người đó cũng không chắc chắn có thể nhận ra được, trừ khi phải quan sát cực kỳ kỹ lưỡng.
Sau khi biết được cần phải mạo hiểm thế nào, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc. Suy cho cùng, không phải ai cũng có tư tưởng hi sinh quên mình, rất nhiều người trong lúc chuẩn bị đi cứu người khác quả thật cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng một khi đối mặt với nguy hiểm cận kề cái chết, ai rồi cũng thấy lo lắng.
Trong tình huống như vậy, Tô Viễn không nói gì, lặng lẽ để bọn họ tự mình lựa chọn. Nếu như không có ai chấp nhận làm mồi nhử... thì chuyện giúp đỡ, chỉ có thể từ bỏ cô gái bị nhốt trong gương kia thôi.
Bởi vì quỷ vực của hắn cũng không thể tiến vào thế giới trong gương của mấy con quỷ lệ kia.
"Để tôi!"
Không ngoài dự liệu, vẫn là Sử Tiến đứng ra. Tô Viễn cũng không hề phản đối, khẽ gật đầu nói: "Được."
Tuy nhiên, trong lòng âm thầm gạt suy nghĩ nào đó sang một bên.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của bạn gái, ngược lại Sử Tiến còn tỏ ra khá thoải mái: "Yên tâm đi, lão Tứ lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không để tôi xảy ra chuyện gì được đâu."
Tô Viễn: "Vậy thì cậu coi trọng tôi quá rồi."
"Này, Viễn Tử, cậu đừng làm tôi sợ, tôi phải làm thế nào?"
"Rất đơn giản, chơi đoán số trước gương, hoặc làm một số hành động."
Theo lý mà nói, bất cứ ai đứng trước gương một khoảng thời gian dài cũng có thể hấp dẫn những con lệ quỷ chưa trưởng thành kia, những con lệ quỷ đã giết người sẽ theo quy luật kéo người vào thế giới trong gương, sau đó tiến vào thế giới hiện thực.
Lúc trước không phải vì chơi đoán số trước gương cả đêm mà Trương Vĩ mới dẫn con quỷ này đến hay sao?