Chương 84: Ai đã nói với cậu (1)

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái 22-08-2024 13:21:28

Tô Viễn đã từng thấy nhiều kẻ kiêu ngạo đã gặp qua, nhưng kiêu ngạo như vậy vẫn là người đầu tiên, hắn có chút tò mò, rốt cuộc là ai cho hắn dũng khí, dám nói ra mấy lời cuồng vọng như thế. "Ai làm người đó chịu, có chuyện gì thì đánh tao là được, những những người khác không liên quan." Sử Tiến nói. Không thể không thừa nhận, anh ta là người rất có mị lực, trong tình huống như trước vẫn có thể đứng lên, không sợ hãi, không kiêu ngạo, cũng không vì thấy đối phương nhiều người mà kinh hãi, có thể thấy hắn người này có được quyết đoán và dứt khoát. Về phương diện này, Trịnh Kiện vẫn kém một chút, tuy rằng đứng ở bên cạnh Sử Tiến không lui về phía sau, nhưng không khó để nhận ra cơ thể anh ta đang khẽ run lên. Tô Viễn âm thầm quan sát có thể phát hiện, độ hảo cảm của mấy nữ sinh này với anh ta đã tăng lên rõ ràng, đôi mắt như sáng lấp lánh. Nghĩ thấy cũng đúng, đổi lại nếu hắn là nữ, Tô Viễn cũng không chút do dự nhìn Sử Tiến bằng con mắt khác, trẻ tuổi, nhiều tiền, trưởng thành, lại có trách nhiệm, dáng vẻ cũng không tệ, chàng trai như vậy có mấy cô gái sẽ không thích chứ. "Gan đấy, tao đánh giá cao mày." Người trẻ tuổi được xưng là Vương thiếu cười lạnh vài tiếng: "Tao thấy nhiều tên xương cốt cứng rắn rồi, ngược lại tao muốn xem xương cốt của mày cứng rắn cỡ nào, xông lên cho tao! Đánh vào chỗ hiểm, xảy ra chuyện gì thì tao chịu trách nhiệm!" Thấy tình huống này, Tô Viễn thở dài. Không có cách nào giấu tiếp nữa, cũng không thể trơ mắt nhìn lão đại bị đánh, nghiêm túc mà nói, lần giao lưu này chính là chuẩn bị cho hắn. Tuy nói vận dụng năng lực lệ quỷ để đối phó với người bình thường hình như không có võ đức, nhưng Tô Viễn cũng không có cách nào, hắn lại không biết võ thuật, cũng không có khả năng một người đánh mười mấy người. Biện pháp duy nhất để ra tay, cũng chỉ có thủ đoạn của ngự quỷ giả. Mà thủ đoạn của ngự quỷ giả đương nhiên là có liên quan đến lệ quỷ. Quỷ vực lặng yên không một tiếng động mở ra, bao trùm toàn bộ quán bar, quỷ vực tầng thứ nhất dùng để đối phó người bình thường có thể nói là dùng dao mổ trâu giết gà, chẳng qua làm cho Tô Viễn kinh ngạc chính là, hình như Vương thiếu kia có chút vấn đề. Vấn đề ở đây không phải là hắn ta là ngự quỷ giả, mà là trên người hắn ta có thứ gì đó khiến cho quỷ vực không cách nào ngăn cách. Đó là một khẩu súng lục làm bằng vàng. Hoặc là nói khẩu súng có lẫn vàng, vàng có thể ngăn cách lực lượng linh dị, thậm chí có thể dùng để giam giữ lệ quỷ, mà làm sao một người bình thường có thể có thứ này? Hiển nhiên, sở dĩ hắn ta có thể kiêu ngạo như vậy, khẳng định là phía sau có ngự quỷ giả làm chỗ dựa vững chắc, hơn nữa quan hệ còn rất thân cận, nếu không tuyệt đối sẽ không có thứ này. Thứ này đối phó với lệ quỷ có chút miễn cưỡng, nhưng dùng để đối phó ngự quỷ giả vẫn có lực sát thương nhất định. Nghĩ một chút, Tô Viễn trực tiếp dùng quỷ vực ngăn cách những người khác trong quán bar, nhất thời trong quỷ vực cũng chỉ còn lại nhóm người Tô Viễn và cái tên xung đột với bọn họ. Quán bar vốn ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, người nhảy nhót trong quán bar cũng đột nhiên biến mất, biến cố như vậy khiến cho tất cả mọi người nghi hoặc, ngay cả xung đột cũng tạm hoãn. "Kỳ lạ, người đâu?" "Tại sao thoáng cái đã an tĩnh, những người khác đều đi đâu rồi?" "Gặp quỷ ư, sao lại chỉ còn lại mấy người chúng ta?" Người bên kia ngạc nhiên nghi ngờ, Sử Tiến, Trịnh Kiện và những nữ sinh kia cũng không biết hiện tại xảy ra chuyện gì, bởi vì vừa rồi vẫn là quán bar náo nhiệt trong chớp mắt trống rỗng, loại tình huống này cho dù là bọn họ cũng không rõ lắm. Nhưng nói tóm lại, có vẻ như bọn họ không phải chịu đòn nữa? Vương thiếu bên kia có người lấy bộ đàm ra hô vài câu, nhưng ở quỷ vực hết thảy đều vô ích, trong mắt bọn họ trong tay là bộ đàm, nhưng trên thực tế hắn lại đang cầm bình rượu nói chuyện. "Không được, Vương thiếu, nơi này đột nhiên không có tín hiệu." "Đúng vậy, điện thoại di động của tôi cũng vậy, không có chút tín hiệu nào." "Điện thoại cũng không liên lạc được". Hiện tại khi đối mặt với loại tình huống này, tên Vương thiếu kia có vẻ tỉnh rượu hơn phân nửa, không biết có phải nghĩ tới cái gì hay không, thần sắc biến hóa rất lợi hại, trong lúc bất chợt vẻ mặt hắn ta vô cùng sợ hãi. "Đừng... quản nhiều như vậy, mau đi, nơi này quỷ náo rồi." Quỷ náo sao? Tất cả mọi người nhìn hắn ta như một kẻ ngốc, bao gồm cả người của hắn ta, hiển nhiên là không ai tin lời này. "Vương thiếu, Anh đã uống nhiều rồi đúng không??" "Cút!" Hắn ta đẩy người bên cạnh ra, lảo đảo chạy về phía lối ra, hắn ta đi rất gấp, trên mặt không che giấu được hoảng sợ, nhưng mà chờ hắn đi tới lối ra lại phát hiện, lối ra biến mất.