Chương 81: Hiểu nhầm (2)

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái 22-08-2024 13:21:19

Nhìn từ góc độ gương, lệ quỷ biến thành dáng vẻ nữ sinh đang nhìn chằm chằm một phương hướng, nếu như hắn nhớ không lầm, hình như nữ sinh kia là Hứa Tú Trân Khi gương Tô Viễn chiếu đến nó, đồng thời nó cũng quay đầu nhìn về phía gương, nhưng Tô Viễn cũng không dùng gương nhắm thẳng vào mình, cho nên nó chỉ nhìn vào gương rồi lại quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm nữ sinh kia, chờ thời cơ. Trong khoảnh khắc nó quay đầu, Tô Viễn rõ ràng thấy rõ đó là một gương mặt vô cảm. Hờ hững, lạnh lẽo, không có cảm xúc mà con người nên có. Nếu đã xác định được mục tiêu mà lệ quỷ theo dõi, nên Tô Viễn trở nên bình tĩnh, kế tiếp hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, muốn tiến hành đánh dấu nhất định phải để lệ quỷ này tiến vào hiện thực mới được. Nhưng hắn cũng có vài phần tò mò quy luật giết người của lệ quỷ này. Rốt cuộc Hứa Tú Trân bị lệ quỷ theo dõi như thế nào? Cũng không thể giống như Trương Vĩ soi gương chơi kéo búa bao cả đêm chứ? Khó có thể lý giải và phỏng đoán, Tô Viễn không nói chuyện này ra, bởi vì nói ra cũng vô dụng, bọn họ chỉ là người thường, không giải quyết được bất cứ chuyện gì. Huống chi... trước khi tự mình trải nghiệm sự kiện linh dị, nói ra cũng chỉ có thể bị người ta coi là kẻ ngốc, hoặc là tinh thần có vấn đề. Chi bằng không lên tiếng, chờ cốt truyện phát triển, chờ bọn họ trải qua sẽ tin. Nghĩ đến đây, Tô Viễn trả lại gương. "Cảm ơn cô đã cho tôi mượn gương." "Không có gì." Người khác thì thấy, chẳng qua Tô Viễn cầm gương soi, sau đó vẫn luôn ngẩn người, giống như trầm mê vẻ đẹp của bản thân không cách nào tự kiềm chế, hành động này ở trong mắt người khác kỳ thật rất kỳ quái, tựa hồ sẽ để lại ấn tượng kỳ lạ nào đó. Đây là một chàng trai rất yêu bản thân. Nữ sinh trong phòng không hẹn mà cùng suy nghĩ như vậy. Sau khi uống rượu no nê, theo lịch trình kế tiếp là đến quán bar nhảy nhót. Địa điểm đã sớm định sẵn, cách vị trí khách sạn không xa, cũng không cần đi taxi, chậm rãi đi bộ còn có thể tiêu hóa một chút. Sử Tiến dắt bạn gái đi đầu, toàn bộ chi tiêu tối nay là do cậu ta trả, vốn Tô Viễn đề nghị chia ra, nhưng bản thân cậu ta lại không quan tâm, dùng lời của cậu ta mà nói chính là anh em cùng nhà thì đừng so đo những thứ này, dù sao cậu ta cũng có tiền. Hành động này của cậu ta làm gương cho Tống Ngữ Thư và nữ sinh tên Hứa Tú Trân đi ở vị trí thứ hai, hai người thỉnh thoảng tán gẫu một chút, giữ một khoảng cách nhất định. Mà Trịnh Kiện và em gái thứ ba tên là Quan Đình đi cùng nhau, cậu ta đang dùng hết toàn bộ bản lĩnh để chọc em gái vui vẻ, có thể thành hay không, phỏng chừng phải xem ý trời, xem vận khí, xem em gái có cảm giác với cậu ta không. Mà Lưu Tư Tư và Tô Viễn đi ở cuối cùng, tựa hồ là bởi vì hành động lúc trước ở trong phòng riêng nên bị lầm tưởng là đối tượng hắn mong muốn. Hai người một trước một sau, Tô Viễn tụt lại phía sau nữ sinh một bước, nhìn hai bím tóc của cô gái vì đi đường mà lắc qua lại, hắn không khỏi sinh ra một loại xúc động muốn cầm hai bím tóc! Khó trách đám trạch thời Heisei đều thích loại cảm giác này, thì ra bọn họ khát vọng tay cầm cương dây thừng, tung hoành chiến trường, xâm nhập vào trong đó, hướng về cảm giác đánh đâu thắng đó! - Giải thích "Trạch" là chỉ người thích ru rú trong nhà. Hết giải thích. Vì vậy, hứa với tôi, đừng để hai bím tóc của cô trở thành dây cương trong tay của người khác ... Nhưng mà đi tới đi tới, đối phương bỗng nhiên dừng bước, suýt nữa khiến Tô Viễn đụng phải. "Có chuyện gì vậy?"? Tô Viễn kinh ngạc nhìn về phía Lưu Tư Tư quay đầu lại. Chỉ thấy cô nàng đỏ mặt, hình như có chút ngượng ngùng, lại có chút khó xử, giọng nói nhỏ như muỗi kêu vậy. "Có một số lời tôi cảm thấy vẫn là nói rõ ràng thì tốt hơn, tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết." Trong lòng Tô Viễn đột nhiên có dự cảm không ổn. Có phải cô nghĩ rằng hắn có ý với cô ấy phải không? Sao có thể! Phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ hắn đánh dấu! Trong lòng không mỹ nhân, đánh dấu đến xuất thần. Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tư Tư đỏ bừng, vẻ mặt áy náy nói với Tô Viễn: "Có phải anh thích người ta không, thực xin lỗi, tôi vẫn chưa muốn yêu nhau sớm như vậy, hơn nữa anh cũng không phải gu của tôi, cảm ơn anh, anh là người tốt..." Tô Viễn ngây ngẩn cả người, không nói nên lời. Cô gái này vô duyên vô cớ phát cho hắn một tấm thẻ người tốt là có ý gì? Hắn không đuổi theo cô... Không đợi hắn giải thích, đối phương nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ là bởi vì bị từ chối mà chịu đả kích lớn, nói xin lỗi thêm lần nữa, sau đó vội vàng chạy về phía trước, tựa hồ là sợ hắn níu kéo.