Trong nguyên tác, bởi vì con trai ngốc của chủ nhà là Trương Vĩ nhìn vào gương chơi kéo búa bao, hơn nữa còn chơi cả đêm cho nên bị lệ quỷ theo dõi.
Nhưng kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, hết lần này tới lần khác cậu ta đều thắng nên động tác lệ quỷ trong gương không thể bắt chước giống với Trương Vĩ, cho nên lệ quỷ không thể từ trong gương xâm nhập đến hiện thực, khiến Trương Vĩ từ đó tránh được một kiếp, sau đó nó mới bị Dương Gian phát hiện.
Lúc Tô Viễn ở thành phố Đại Xương cũng từng nghĩ tới đi tìm lệ quỷ này đánh dấu, chỉ là ngại đặc thù của nó không thể tìm được nên mới bỏ qua.
Không nghĩ tới bây giờ nó lại tự mình đưa tới cửa?
Có phải là con này không?
Chẳng lẽ cái này gọi là đi mòn gót giày chẳng tìm thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công?
Tô Viễn vui vẻ trong lòng nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trong lòng yên lặng nói.
"Hệ thống, đánh dấu cho tôi."
Tuy nhiên... hệ thống không phản ứng.
Tô Viễn ngây ngẩn cả người, thế này là thế nào?
Chẳng lẽ lệ quỷ kia đã rời khỏi phòng riêng?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy cũng chỉ có khả năng này.
Hắn không khỏi nhíu mày, đó là một con lệ quỷ rất đặc thù, không thể dùng phương thức thông thường nhìn thấy, nói cách khác, cho dù quỷ nhãn cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Vậy nên tìm kiếm con lệ quỷ đó rất rắc rối, bởi vì bạn không biết nó ở đâu.
Không... Có lẽ có một khả năng khác...
Hồi tưởng lại cốt truyện trong nguyên tác, Tô Viễn như có điều suy nghĩ.
Có lẽ là bởi vì lệ quỷ kia không xâm nhập vào hiện thực mà nó còn ở trong thế giới thuộc trong gương, linh dị bị ngăn cách, cho nên mới không thể đánh dấu thành công...
Tô Viễn nhìn chằm chằm vị trí kia trầm tư hồi lâu, hắn quá mức chuyên chú nên quên mất trong phòng còn có người khác.
Tuy nói hắn đeo kính râm nên người khác không biết ánh mắt hắn ra sao, nhưng trong mắt những người khác, Tô Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lưu Tư Tư tết tóc hai bên, thậm chí hắn cũng không thèm che giấu. Ngay cả cô gái này cũng tựa hồ bởi vì ánh mắt này quá mức trực tiếp, bởi vậy cô mà xấu hổ đỏ mặt, có chút đứng ngồi không yên.
Những người khác trong ký túc xá nhìn nhau, thông qua trao đổi ánh mắt, họ hiểu được nói không chừng lần này bốn anh em tốt trong ký túc xá lại có thêm một người thoát ế thành công.
Sử Tiến nói: "Tôi nghĩ lần này lão tứ có triển vọng rồi!"
Tống Ngữ Thư: "Cũng chưa chắc, còn phải xem ý của cô gái kia."
Trịnh Kiến: "Yên tâm đi, dựa vào mị lực của lão Tứ, có chị gái nào mà không theo đuổi được, không phải dễ như trở bàn tay sao!"
Sử Tiến: "Ký túc xá kia chỉ còn lại mỗi cậu độc thân, lão tam, cậu phải cố gắng lên!"
Trịnh Kiện: "Tôi sẽ cố mà!"
Trong lúc bất chợt, Tô Viễn đứng lên làm một hành động ngoài dự liệu của mọi người, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Lưu Tư Tư nói: "Xin lỗi, có thể giúp một việc được không? Xin hỏi cô có mang theo gương không? Có thể cho tôi mượn dùng chút được không?"
Sử Tiến nhìn thấy một màn trước mắt này không khỏi âm thầm khen ngợi.
Đàn ông chân chính phải dũng cảm tiến công, thổ lộ với cô gái mình yêu, thích thì phải lớn tiếng nói ra, thầm mến có tác dụng khỉ gì!
Chính là như vậy! Tấn công đi! Lão Tứ! Phải dũng cảm lên!
Tô Viễn cũng không suy nghĩ phong phú như Sử Tiến, cũng không biết nội tâm cậu ta tự ảo tưởng ra hình ảnh nghị lực rồi tự cảm động. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, trong phòng cất giấu một con lệ quỷ, đó là một con lệ quỷ cực kỳ đặc thù, không thể dùng thủ đoạn thông thường nhìn thấy, nhất định phải thông qua gương mới được.
Nhưng làm gì có người đàn ông nào đi ra ngoài mà mang theo gương? Đó là chuyện con gái mới có thể làm, không mang theo gương bên người cũng không sao, tìm một cái là được, trong phòng có nhiều nữ sinh như vậy, cũng không có khả năng không có cái nào.
Quả thực khi khi đối mặt với yêu cầu không quá đáng, trong tình huống bình thường, các cô gái sẽ không từ chối.
Cho nên, cho dù khuôn mặt nhỏ nhắn cô hơi ửng lên nhưng Lưu Tư Tư vẫn lấy gương trang điểm luôn mang theo bên người từ trong túi ra cho Tô Viễn mượn.
Mặc dù cô không biết hắn sẽ làm gì.
Chẳng qua khi cô nhìn thấy ánh mắt mập mờ của bạn thân cùng phòng, cô lại tức giận trừng mắt trở về.
Nghĩ gì vậy? Một đám người không đứng đắn.
Không hiểu sao nhìn thoáng qua tiện nhân vẫn luôn nháy mắt với mình, Tô Viễn không rõ cậu ta có ý gì nên cũng không nghĩ nữa, mà là mở gương ra, thông qua gương nhìn về phía vị trí trống không kia.
Quả nhiên, trong gương đột ngột xuất hiện một bóng người.
Đó là một nữ sinh, mái tóc đen dài qua vai, giống một nữ sinh nào đó trong phòng, xem ra lệ quỷ này hẳn là nữ sinh kia dẫn tới.