Chương 72: Chiếc xe bus chờ quỷ chạy lướt qua (1)

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái 22-08-2024 13:20:54

Đôi giày vải cũ kỹ này có kiểu dáng rất bình thường, nhìn qua không có gì lạ, nhưng Tô Viễn lại có thể nhận ra, đôi giày này không giống những đôi giày vải bày bán trong cửa hàng, đây là loại người chết mặc lúc hạ táng. Nó tựa hồ có năng lực kỳ lạ nào đó có thể xâm lấn quỷ vực, chỉ i quá trình này rất chậm chạp, Tô Viễn có thể cảm giác được sự đối kháng giữa linh dị. Nếu như cho đôi giày này một chút thời gian, để cho nó từ từ đến, nói không chừng thật đúng là có khả năng đột phá quỷ vực, đi tới trước mặt hắn. Điều này làm cho Tô Viễn không khỏi nhớ tới nội dung trong nguyên tác, hình như Dương Gian cũng từng giam giữ một đôi giày như vậy, đôi giày kia cũng có chút lực lượng ra vào quỷ vực, chẳng qua đó là một đôi giày thêu hoa không giống đôi giày vải cũ kỹ này. Không biết có mối liên hệ nào giữa hai thứ này không? Đang lúc hắn suy tư, đồ ở dinh thự cũng bò ra ngoài. Đó là một thi thể chỉ còn lại nửa phần thân thể, nhìn qua khiến người ta có một cảm giác rất cố hết sức bò ra khỏi phòng, ở dưới thân hắn, có chất lỏng đang tràn ra, giống như có sinh mệnh, đang khuếch tán ra xa. Chất lỏng kia bị ánh nến hấp dẫn mà đi tới, một màn kinh hãi đã xảy ra, quỷ vực Tô Viễn cũng xuất hiện dấu hiệu bị xâm lấn. Nhưng chất lỏng lại tựa hồ có ý thức tránh đi phương hướng của người giấy và giày vải. Duy chỉ có lúc nhìn thấy nửa thi thể này, ánh mắt Tô Viễn hơi lạnh, bởi vì người này ăn mặc như cảnh sát quốc tế. Hôm nay anh còn tận mắt nhìn thấy, quần áo trên người Chu Băng có kiểu dáng không khác gì trên thi thể này, chỉ khác nhau một là nam, một là nữ. Như vậy, thân phận nửa thi thể này không cần nói cũng biết, là người phụ trách thành phố Tân Hải - Triệu Hải, hắn quả nhiên là chết ở đây. Hơn nữa nhìn tình huống hiện tại, nguyên nhân là lệ quỷ hồi sinh, anh ta bị lệ quỷ khống chế. Cũng không biết lệ quỷ anh ta khống chế là loại gì, quy luật giết người là gì, những thứ này đều là hồ sơ thuộc nội bộ của cảnh sát, không phải thứ một ngự quỷ giả dân gian như Tô Viễn có khả năng biết. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, lần này không tính là thiệt thòi, có thể có cơ hội đánh dấu ba lệ quỷ. Không chút do dự, Tô Viễn trực tiếp nói ở trong lòng: "Hệ thống! Đánh dấu cho tôi"! Hệ thống đã Đánh dấu thành công, nhận được 1 nến quỷ. Hệ thống đã Đánh dấu thành công, đạt được 3 hương quỷ. Hệ thống đã Đánh dấu thành công, nhận được bản ghi âm bị nguyền rủa. Ba lần đánh dấu liên, kết quả rất làm cho Tô Viễn hài lòng, bởi vì ba lần đánh dấu đều xuất hiện vật phẩm, nhất là nến quỷ, lần này hệ thống không có lừa hắn, là nến quỷ đỏ. Điều này có nghĩa là, hắn có thêm một thứ nữa để giữ mạng mình. Cũng sau khi đánh dấu xong, Tô Viễn lập tức thổi tắt nến quỷ. Nến quỷ màu trắng không thể đốt quá lâu, nếu không, ở nơi linh dị này, rất khó dự liệu sẽ gây ra hậu quả nào. Lúc Tô Viễn thổi tắt cây quỷ chúc màu trắng này, khi ánh nến màu đen kia vừa tắt, một ánh sáng đồng thời sáng lên, là màu xanh biếc. Trong tay hắn cầm một ngọn nến quỷ màu đỏ, ngọn lửa màu xanh lá cây âm u, chiếu sáng bóng tối xung quanh. Ánh sáng quỷ chúc vừa xuất hiện, tình huống xung quanh lập tức biến hóa, người giấy và đôi giày vải cũ vốn đang cố gắng tới gần đều ngừng lại, đôi giày vải kia lại bị ánh lửa của nến quỷ đẩy ra quỷ vực của Tô Viễn, thi thể đang bò về phía hắn cũng đừng tiến lại mà dừng tại chỗ. Tình hình xấu đi đã được ngăn chặn ngay tại thời điểm này. Tô Viễn không lựa chọn trực tiếp dùng quỷ vực di chuyển ra ngoài, hắn sợ sẽ hấp dẫn những lực lượng linh dị này ra bên ngoài, nhất là đôi giày kia, ngay cả quỷ vực của hắn cũng có thể xâm lấn, lỡ nó thừa dịp này chạy ra bên ngoài, vậy rất phiền toái. Người bình thường không có năng lực chống cự linh dị, đánh dấu trở về đánh dấu, nhưng Tô Viễn còn có điểm mấu chốt của mình. Thừa dịp ánh nến của nến quỷ đỏ ép lui linh dị, Tô Viễn lập tức sử dụng quỷ vực, trở lại mặt đất, mà một đám người vẫn còn đang chờ ở lối vào nhà quỷ, xem ra đạo sĩ kia đã đi xuống. Bọn họ cũng bị hoảng sợ khi đối mặt với Tô Viễn đột nhiên xuất hiện. "Ôi mẹ ơi! Có quỷ!" "Chạy mau, mau chạy đi!" "Lão Vương mau buông tay, có quỷ còn không chạy, buông quần tôi ra!" "Chân tôi mềm nhũn rồi, không chạy được." Nhìn thấy đám người trung nhiên bị dọa đến gà bay chó sủa, Tô Viễn cũng cạn lời. May mà ở đây đều là người trưởng thành, có thể điềm đạm chút không!" Tô Viễn cạn lời, nói: "Mấy người ở đây làm gì?" Chính hắn cũng quên, bởi vì nhất thời vội vàng rời đi, ngay cả linh dị của quỷ huyết cũng quên thu hồi mà chỉ thu hồi quỷ vực, hiện giờ cả người chính là máu chảy ào ào ra ngoài. Hơn nữa quỷ nhãn đặc thù cũng không có đeo kính râm, trên người hắn còn lưu lại khí tức âm lãnh, giờ phút này nhìn hắn cũng không khác lệ quỷ là bao.