Chương 100: Trên đời này có thần hay không (2)

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái 22-08-2024 13:22:15

Đột nhiên, đúng vào lúc này, động tác của lệ quỷ trong gương và Sử Tiến đồng nhất, như thể con lệ quỷ kia hoàn toàn đã biến mất, trong gương chỉ còn lại một hình ảnh, không thể phân biệt được nữa rồi. Lúc này, trong nháy mắt, Tô Viễn cảm giác được có một lực hút kỳ dị xuất hiện trong quỷ vực của hắn. Bên trong quỷ vực ở trước gương đột nhiên bị bóp méo, như thể muốn kéo cả quỷ vực vào trong gương, cho dù Sử Tiến đang được Tô Viễn bảo vệ cũng bị kéo vào giữa gương. Cùng lúc đó, dường như có thứ gì đó đang xâm chiếm quỷ vực của Tô Viễn, chính là con lệ quỷ kia. Nó muốn đến hiện thực thay thế vị trí của Sử Tiến. Một khi hoán đổi thành công, có thể lường trước được tình huống này sẽ tiếp tục xảy ra, Sử Tiến sẽ có kết cục giống như Hứa Tú Trân, sau khi bước vào trong gương rồi, con lệ quỷ kia sẽ thay thế cậu ta ở hiện thực. "Đến lúc rồi." Cảm nhận được linh dị đang xâm nhập, Tô Viễn trực tiếp ra tay, Sử Tiến ở quỷ vực trong nháy mắt lập tức biến mất, sau đó xuất hiện ở phía xa, tạm thời được bảo vệ. Thay thế vị trí của cậu ta là một chiếc ghế sô pha dài trong quầy bar. Một khắc sau. Chiếc sô pha trước gương lập tức biến mất, trong nháy mắt tiến vào trong gương, nhưng Sử Tiến trong gương cũng đã biến mất. Thế nhưng nó không xuất hiện trước mặt Tô Viễn. Bởi vì Sử Tiến vẫn chưa tiến vào trong gương, lệ quỷ chưa thành công hoán đổi với cậu ta nên không có danh tính, vì vậy nó vẫn tồn tại nhưng không thể nhìn thấy. Nhưng vào lúc này, quỷ vực của Tô Viễn dựa theo vị trí đối lập ở trong gương, ở chỗ lệ quỷ vừa đi ra kia, mở ra một thông đạo tiến vào không gian trong gương. Chỉ trong chốc lát. Hứa Tú Trân trong gương đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện trong quỷ vực của Tô Viễn. Hắn đã thành công. Nếu bây giờ đã cứu được người rồi thì không cần tiếp tục ở đây chờ đợi thêm nữa. Còn chuyện nhốt con lệ quỷ kia lại, Tô Viễn không nghĩ đến chuyện này, vì rất khó thực hiện, đừng nói đến chuyện hao công tổn sức nhưng có thể thành công hay không lại là một chuyện khác. "Nên đi thôi." Ánh sáng màu đen lóe lên, đám người Tô Viễn đột nhiên biến mất trong quán rượu. Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, trong chiếc gương ở nhà vệ sinh ở quán rượu vốn không hề có bất kỳ vật gì thì đột nhiên xuất hiện một bóng người. Vẫn là bộ dạng của Hứa Tú Trân. Lúc này, Hứa Tú Trân trong gương xoay người đi về phía sâu trong gương, càng lúc càng xa, rồi hoàn toàn chìm sâu vào bóng tối không đáy hoàn toàn không thấy lối ra kia. Không ngoài dự liệu, bất kỳ ai đứng trước gương quá lâu đều có khả năng là mục tiêu của lệ quỷ tập kích. Cảnh tượng kỳ dị trước mắt, sau khi tỉnh dậy, đám người Sử Tiến phát hiện mình đang đứng trước cửa bệnh viện. Bây giờ là hơn một giờ sáng, không ai nhìn thấy nhóm người đột nhiên xuất hiện. Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở trong quán rượu, nhưng trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, thủ pháp thần bí khó lường này dường như có thể sánh ngang với thần vậy. "Đưa cô ấy đi băng bó trước đi. Cô ấy bị đập đầu, chắc có lẽ phải khâu vài mũi." Giọng Tô Viễn bình tĩnh vang lên, mấy người còn lại mới giật mình nhận ra, tay chân luống cuống gọi nhân viên trực bệnh viện. Lúc này, Tô Viễn có thể cảm nhận được đôi lúc ánh mắt của bọn họ nhìn sang vừa kính nể lại vừa sợ hãi, vừa đố kỵ lại vừa ngưỡng mộ. Tô Viễn thở dài, từ sau khi chuẩn bị, hắn đã tính trước đến vấn đề này rồi nhưng có một số việc nên nói ra cũng tốt, sau khi trở thành ngự quỷ giả thì có một số việc không thể tránh được. Dù là tình cảm gia đình, tình bạn hay những thứ khác, sau khi khống chế được mấy con lệ quỷ rồi thì những thứ này sẽ vô tình bị ảnh hưởng, khó tránh khỏi. Tô Viễn quay đầu lại nhìn Sử Tiến mấy máy môi mấy lần, do dự không nói rồi lại thôi, hắn nhìn Sử Tiến nói: "Muốn hỏi gì cứ hỏi, những thứ có thể nói, tôi sẽ nói cho cậu biết, những thứ không thể nói, cậu có hỏi cũng vô dụng." Sử Tiến ổn định tinh thần lại rồi nói: "Cậu là người tu tiên à? Thần tiên? Siêu năng lực?" Tô Viễn: "... Làm gì có chuyện đó." "Nhưng không phải cậu nói có quỷ hay sao?" "Đúng rồi." Tô Viễn gật đầu. "Nếu trên thế giới này đã có quỷ, sao lại không có thần, không có người tu tiên?" Cậu hỏi câu hỏi này rất hay, tôi cũng muốn biết, nhưng cái này cần phải hỏi nguyên tác mới được. Tác giả cập nhật chậm quá, tôi xuyên không rồi mà tác giả vẫn chưa hoàn, con lừa của tổ sản xuất cũng không dám nghỉ như vậy. "Vấn đề này, tôi không thể trả lời được, tôi cũng muốn biết."