Chương 86: Tôi cho cậu một cơ hội

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái 22-08-2024 13:21:34

"Không nói phải không?" Tô Viễn khẽ nhíu mày, hắn đang chuẩn bị đi về phía trước, bỗng nhiên phát hiện đối phương lộ ra tia nguy hiểm, sau đó hắn ta giơ khẩu súng lục vàng lên, bóp cò. "Chết đi, đồ quái vật." "Viễn Tử cẩn thận!" Tô Viễn khoát tay, ngăn Sử Tiến muốn xông tới. Đoàng! Tiếng súng vang lên, Tô Viễn vẫn đứng tại chỗ, hoàn hảo không tổn hao gì, quỷ dị chính là một người bên cạnh Vương thiếu lại đột nhiên ngã xuống, trong mắt rõ ràng xuất hiện lỗ đạn, máu tươi chảy ra, hắn ta co giật vài cái trên mặt đất rồi bất động. Chết người rồi... Thật sự có người chết rồi. Nữ sinh theo bản năng thét chói tai, nhưng nhanh chóng được Sử Tiến và nhóm Trịnh Kiện trấn an, quỷ nhãn trắng bệch của Tô Viễn lộ ra tà tính, nhìn những tên lộ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng kia, ngữ khí bình thản nói: "Vàng chỉ không thể bị lực lượng của lệ quỷ ảnh hưởng mà thôi, muốn đối phó người như bọn tôi mà chỉ dựa vào một khẩu súng, cậu không khỏi quá ngây thơ rồi?" "Tôi còn tưởng cậu có thứ gì để kiêu ngạo như vậy, chỉ bằng cái này?" Ánh mắt Vương thiếu lộ vẻ khó tin, hắn ta không tin có người có thể tránh được viên đạn, đây nhất định là giả, cho dù là loại người kia cũng tuyệt đối không có khả năng làm được! Không tin tà, hắn ta lại giơ vũ khí lên, nhưng mà lúc này lại nghe được giọng của Tô Viễn. "Còn không tin? Vô dụng thôi, cậu vẫn còn cho rằng trong tay cậu là súng hay sao?" Hắn ta theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy không biết từ khi nào, vũ khí trong tay lại biến thành một con rắn hổ mang. Rắn hổ mang thè lưỡi, thân hình vặn vẹo, cảm giác lạnh lẽo trơn nhẵn kia không ngừng nhắc nhở hắn ta đây là con rắn thật, hắn lộ vẻ sợ hãi, đột nhiên nhìn thấy miệng rắn há to, muốn cắn vào tay mình, hắn ta theo bản năng ném nó ra ngoài. "Có rắn! Có rắn á! !" Nhìn hắn ném rắn về phía mình, Tô Viễn khẽ cười lạnh, tên này quả nhiên tâm tư ác độc, ngay cả cái này cũng muốn hãm hại hắn một phen. Kể cả thời điểm vừa rồi nổ súng cũng vậy, nếu như hắn thật sự là một người bình thường, vậy chẳng phải là chết chắc sao? Người ác độc như thế, không thể lưu lại! Tô Viễn tiến lên một bước, lại quỷ dị xuất hiện ở vị trí rắn hổ mang rơi xuống, hắn nắm lấy con rắn trên mặt đất, trên mặt không hề sợ hãi. "Làm sao cậu biết thứ cậu ném là con rắn chứ không phải súng của cậu?" Dứt lời, con rắn vốn quấn quanh trong tay Tô Viễn lại bất chợt biến thành một khẩu súng lục toàn thân nhuộm vàng. Năng lực quỷ vực đối với người bình thường mà nói thật sự quá khó hiểu, đây cũng là nguyên nhân vì sao ở giai đoạn đầu của "Khủng bố sống lại" bị ngự quỷ giả gọi là năng lực vô giải. Tô Viễn vận dụng quỷ vực dùng để đối phó mấy người này, cũng không khác gì bắt nạt trẻ mẫu giáo. Hắn xoay họng súng, nhắm ngay những người đó, Tô Viễn nói: "Nhìn bộ dáng của cậu, cho dù biết đến sự tồn tại của loại người như tôi, phỏng chừng cũng không hiểu nhiều, quên đi, còn có di ngôn gì muốn nói không? Nếu không có, tôi sẽ tiễn cậu một chặng đường." "Không! Mày không thể giết tao", đứng trước cái chết, người được xưng Vương thiếu rốt cục biết sợ hãi, rượu cũng tỉnh, cũng không kiêu ngạo. Vẻ mặt Tô Viễn kỳ quái nói: "Vì sao tôi không thể giết cậu? Cậu đã nổ súng vào tôi rồi, sao tôi lại không thể giết cậu?" "Bởi vì anh trai tao cũng giống mày, cũng là ngự quỷ giả, nếu mày giết tao, anh ấy nhất định sẽ không tha cho mày. . Tô Viễn hiểu rõ, quả nhiên là như vậy, nếu không thật khó có thể giải thích một người bình thường lại dám công khai nắm giữ vũ khí, hơn nữa còn là vũ khí bằng vàng cực kỳ đặc thù, trừ phi hắn ta có người thân nhân là ngự quỷ giả, hơn nữa có thể thu được một vài tin tức liên quan đến sự kiện linh dị từ người đó. "Ồ, phải không? Tôi lại sợ quá đi, chi bằng như vậy đi, tôi cho cậu một cơ hội, cậu đi gọi anh trai tới đây, tôi xem hắn ta có thể cứu được cậu hay không?" Tô Viễn mỉm cười, nhưng ở trong mắt đối phương, hắn lại giống như ác ma. "Nào, mau gọi điện thoại cho hắn ta đến, không gọi thì sẽ chết đó." Mà lúc này, trong một căn phòng riêng lớn ở tầng hai quán bar có hai người đang ngồi uống rượu. Trên một chiếc ghế sô pha to, rộng có hai người đàn ông có vóc dáng khá cao lớn, duy chỉ có trang phục vô cùng kỳ quái. Một người bọc mình kín mít, rõ ràng là mùa hè, trong phòng còn bật điều hòa nhưng lại che kín mít không kẽ hở, người còn lại ăn mặc tương đối bình thường, nhưng trên mặt lại trang điểm cực kỳ dọa người. Làn da vốn nên ngăm đen lại bôi lớp phấn dày trắng toát, trông như người chết, mà hai má lại trét phấn hồng, ngũ quan thô kệch, mày rậm mắt to, phối hợp với trang điểm như vậy, nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ.