Một chiếc áo choàng màu lam quỷ dị xuất hiện trên người hắn, thay thế quần áo ban đầu, cái áo choàng màu lam này cũng mang đậm phong cách dân quốc nồng đậm, nhìn qua khá giống trang phục của con hát mặc trên sân khấu.
Đây là quỷ y ngay cả quỷ nhãn cũng không thể nhìn thấy, giờ phút này không biết vì sao lại xuất hiện ở trong quỷ vực.
Có lẽ là bởi vì linh dị chồng chéo lên nhau?
Màu sắc quỷ y gần giống màu xanh đậm, tuy nhiên toàn thân không có hoa văn nào, duy chỉ có một vòng tròn màu trắng lộ ra ở mép hai ống tay áo. Chiếc áo choàng dài này cũng không hề vừa người Tô Viễn, khiến cho thân hình hắn giờ phút này có chút quái dị.
Trông giống như... giống như một người phụ nữ.
Tuy Tô Viễn đã ngất đi, nhưng cơ thể hắn cũng không ngã xuống, hắn vẫn đứng tại chỗ, cơ thể cứng ngắc mà lại thẳng tắp.
Giờ phút này hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết ngũ quan trên mặt hắn, chỉ có một đôi mắt trắng bệch, nhưng chỉ từ trong đôi mắt kia cũng không thể làm rõ tình huống của hắn lúc này là như thế nào.
Nhưng mà, không thể nghi ngờ, bây giờ hắn không khác gì một con quỷ.
Một tên lệ quỷ không rõ.
Đột nhiên, hắn chợt động, chuông quỷ nằm trong tay hắn sau đó hắn lập tức cất bước, những bước đi cứng ngắc, tập tễnh đi về phía kiến trúc đột nhiên xuất hiện trong quỷ vực, nhìn hắn không khác gì lệ quỷ chân chính.
Theo từng bước chân, tiếng chuông thanh thúy trên tay vang lên trong quỷ vực.
Không chỉ quỷ vực của hắn, thôn Hoàng Cương cũng có thể nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh này, dường như ngay cả quỷ vực cũng không thể hoàn toàn ngăn tiếng chuông này.
Tiếng chuông có thể hấp dẫn lệ quỷ, đây là đặc tính của chuông quỷ, cùng với từng tiếng chuông vang lên, một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra.
Thôn Hoàng Cương bên kia, trước cửa những ngôi nhà có những dân ngây ngốc quỷ dị đứng sừng sững ở nơi đó, không nhúc nhích... họ giống như một cái xác.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo.
Những thôn dân đứng bất động trước nhà không nhúc nhích, lại đột nhiên đồng loạt quay đầu nhìn về một chỗ, đó là nơi phát ra tiếng chuông.
Ngay sau đó bọn họ đồng loạt cất bước đi về phía tiếng chuông.
Đáng sợ nhất chính là, trong linh đường vốn đặt quan tài quỷ, giờ phút này phía trước quan tài, nơi đặt di ảnh, người thanh niên anh tuấn trên di ảnh không thấy đâu, chỉ còn lại một di ảnh trống rỗng mà lẻ loi đặt ở đó.
Quỷ sai đã bị dẫn dụ qua.
Mà quan tài quỷ vẫn đóng chặt như trước, không có dấu hiệu mở ra.
Mà Tô Viễn hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện này.
Mỗi bước đi, tiếng chuông vẫn vang lên thanh thúy, nó kinh động toàn bộ thôn Hoàng Cương khủng bố, cũng kinh động thứ trong thôn trang này.
Trong những kiến trúc cổ xưa kia đột ngột xuất hiện một vài thân ảnh đáng sợ, có thứ cúi đầu khom lưng, hoặc là rũ cánh tay, hoặc toàn thân ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, thất khiếu chảy máu.
Chúng nó đi ra từ bốn phương tám hướng ở trong phòng, cũng nghênh đón tiếng chuông mà tới.
Hẳn vị trí mà Tô Viễn đang đi tới là trung tâm của thôn quỷ dị này, nơi đó có một từ đường đổ nát.
Bên trong từ đường bị một màu tăm tối bao trùm khiến cho người ta không thể nhìn rõ bên trong có cái gì, nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được, hình như bên trong bày một tấm linh vị. Toàn bộ linh vị nhuộm đỏ, lại như chuyển sang màu đen, phía trên có những dòng chữ ghi mộ phần đã mờ.
Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng Tô Viễn sẽ đi tới từ đường này.
Nhưng không thể tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn, bởi vì theo tiếng chuông quỷ vang lên, quỷ sai đã bị kinh động.
"Lẹp xẹp, lẹo xẹp !"
Sắc trời phía ngoài thôn Hoàng Cương đã tối, mặc dù không tối đến nỗi không thấy rõ năm ngón tay, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của phòng ốc trong thôn, giờ phút này một tiếng bước chân đột ngột vang lên trong thôn.
Giống như là trong một đêm tối tăm, dường như có người nào đó đi tới từ một thôn không người.
Có một người nhanh chóng bước ra từ trong bóng tối, đó là một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, sắc mặt trắng bệch, không có huyết sắc, tướng mạo vô cùng anh tuấn... giống hệt những người trên di ảnh.
Người như vậy mà xuất hiện ở đêm biểu diễn hay quán bar, phỏng chừng sẽ có không ít mỹ nữ đến bắt chuyện, nhưng mà nơi này là quỷ vực, chỉ có quỷ, không có mỹ nữ.
Đó là quỷ sai.
Khi đi tới bảng hiệu thôn Hoàng Cương, chàng trai trên di ảnh đột nhiên ngừng lại, nó cũng không tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì đi xa hơn nữa chính là quỷ vực của Tô Viễn.
Nó có kiêng kỵ cái này không?
Nó kiêng kỵ thôn trang quỷ dị xuất hiện này?
Hay là những thân ảnh đáng sợ trong thôn trang?
Hoặc là để ý sự tồn tại của Tô Viễn.
Hoặc là, đúng như lời trong nguyên tác, không có điều kiện thỏa mãn lệ quỷ giết người nên nó đang chờ đợi cơ hội ra tay?
Không ai biết đáp án, cũng không ai có thể suy nghĩ liệu lệ quỷ có tư duy hay không, có thể trao đổi hay không.
Trừ khi nó có một mô hình tư duy của con người.