Chương 88: Bị một ngự quỷ giả đánh úp (1)

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái 22-08-2024 13:21:40

"Anh là ai? Tại sao tôi chưa bao giờ gặp anh, ngự quỷ giả mới sao?" Nhìn trạng thái thảm hại của em trai mình, ánh mắt Vương Phi lạnh như băng, bởi vì đối phương nhét đầu em trai hắn ta vào mông người khác. Đây hẳn là thủ đoạn linh dị nào đó tạo thành, mà em trai vô dụng của hắn đang liều mạng giãy giụa muốn tránh thoát. "Tôi đúng là người mới, mà tôi cũng chưa từng gặp anh." Tô Viễn khẽ chớp mắt, nghiêm túc mà nói hắn đúng là người mới, thời gian trở thành ngự quỷ giả cũng không dài, tuy rằng biết mỗi thành phố đều có ngự quỷ giả dân gian và người phụ trách, nhưng đây là lần đầu tiên hắn giao tiếp với ngự quỷ giả ở bản địa thành phố Tân Hải. "Không biết em trai tôi đắc tội anh như thế nào, nếu là lỗi của nó, tôi xin lỗi anh, mong anh nể mặt mà bỏ qua cho nó." Nếu như không cần thiết, Vương Phi cũng không muốn đắc tội một ngự quỷ giả lạ mặt, cho dù là người mới, người một nhà hiểu rõ tính cách nhau, hơn phân nửa là em trai hắn ta đắc tội đối phương trước, nếu không đối phương cũng sẽ không mạnh tay như thế. Tuy rằng trong lòng hắn ta rất tức giận thằng em trai chuyên phá phách này, nhưng chung quy vẫn có quan hệ huyết thống, nếu đối phương là người mới, vậy hẳn là còn không hiểu rõ lắm về giới linh dị này, có lẽ có thể lừa gạt một chút. Ánh mắt Vương Phi lóe lên, âm thầm tính toán. Nhưng ai ngờ, Tô Viễn nghe xong lại lộ ra biểu tình kỳ quái. "Xin lỗi? Xin lỗi có hữu ích không? Nếu như xin lỗi sẽ có tác dụng thì chẳng phải đã hòa bình từ lâu rồi sao?" Tô Viễn cười nhạo nói: "Vậy không bằng như vậy đi, tôi cũng bắn anh mấy phát, sau đó xin lỗi anh, anh có thể tha thứ cho tôi không?" Trong tay hắn vẫn là súng lục đặc chế cướp được từ Vương Vũ, bên trong có thành phần vàng. "Vậy anh muốn sao? Làm sao mới có thể thả em trai tôi ra, tuy rằng nó có lỗi trước, nhưng không phải anh cũng chưa xảy ra chuyện sao?" Sắc mặt Vương Phi âm trầm, nói cho cùng hắn ta vẫn không để Tô Viễn vào mắt, trong mắt hắn, phía hắn ta có hai người, hắn ta cũng không tin Tô Viễn thật sự dám cùng liều mạng với mình, cùng lắm mà chết thì bồi thường chút tiền. "Chờ tôi xảy ra chuyện rồi còn cần anh xin lỗi sao?" Lời này quả thực không lọt tai, biểu tình Tô Viễn càng thêm lạnh như băng, nếu hắn là người bình thường vậy hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này. Viên đạn làm bằng vàng tuy rằng tương đối mềm, nhưng cũng có thể bắn chết người. "Tôi rất tò mò, nếu em trai anh biết trên thế giới này có ngự quỷ giả, có sự kiện linh dị, có lệ quỷ, nhưng là ai cho hắn ta dũng khí khiêu khích loại người như chúng ta, chẳng lẽ vì anh? Hay là cái thứ xăng pha nhớt bên cạnh anh." Mắt thấy Tô Viễn không hề sợ hãi, sắc mặt Vương Phi không khỏi có chút khó coi, không nghĩ tới đối phương khó nói chuyện như vậy, chẳng lẽ thật sự không thèm để tâm đến hai ngự quỷ giả bọn họ? "Tôi hiểu rõ tính cách em trai mình, tuy nó quen thói kiêu ngạo một chút, nhưng không ngốc đến mức đi trêu chọc ngự quỷ giả, đó là do anh không nói rõ thân phận từ trước, nếu anh sớm nói anh là ngự quỷ giả, vậy chắc chắn nó không dám làm như vậy..." Tô Viễn nhìn đối phương như một kẻ ngốc, nói: "Chẳng lẽ tôi phải đi làm một tấm bảng viết "tôi là ngự quỷ giả" rồi treo trên cổ sao?" "Đồ ngu, đầu óc anh bị lệ quỷ ăn đúng không? Làm sai thì phải trả giá!" Vương Phi nhíu mày nhìn bộ dáng hùng hổ bức người của đối phương, vậy hôm nay hắn ta cũng không hiền nổi nữa, đến giờ hắn ta cũng không cảm thấy mình có lỗi. Theo hắn ta, hắn ta là tiền bối, có thể xin lỗi một người mới ngự quỷ giả đã không tồi rồi. Nếu đã không biết điều, hắn ta cũng không ngại động thủ giết chết người mới này, dù sao lệ quỷ trong thân thể ngự quỷ giả cũng là thứ rất đáng giá. Ngự quỷ giả rất khủng bố, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể đối phó, càng đừng nói đến song phương đều là cùng một loại người, nhân số bên hắn ta còn chiếm ưu thế, tương đương với hai lệ quỷ đồng thời đánh một. Cùng lắm thì cho Nhạc Trấn Sơn đủ lợi ích để anh ta cùng mình động thủ. Hoặc là không làm, hoặc là diệt! Vương Phi và Nhạc Trấn Sơn liếc nhau một cái, hai người hợp tác thời gian dài nên sớm đã ăn ý, một ánh mắt là có thể hiểu được ý tứ của đối phương. Nhưng mà trong mắt Tô Viễn, hắn lại không thấy vậy. Hai người này có gì đó không ổn, bọn họ có vấn đề! Hai người đàn ông lại nhìn nhau đắm đuối, hơn nữa còn liếc mắt đưa tình, làm cho người ta cảm thấy tình "huynh đệ" bắn ra bốn phía. Phải biết rằng, trong mắt Tô Viễn, trang phục của một người trong đó phi thường biến thái, rất khó làm cho người ta không hoài nghi giữa hai người có bí mật gì không thể cho người khác biết hay không.