"Xin chào, tôi là Triệu Kiến Quốc thuộc chi nhánh châu Á của Cảnh sát quốc tế, Chu Băng chỉ truyền đạt ý của tôi, chỉ có điều hơi nóng nảy một chút, cô ấy cũng không có ác ý, tôi rất xin lỗi với cậu.
Giọng nói đầu dây bên kia trầm ổn, khiến người ta có cảm giác tin tưởng.
Tô Viễn nghe xong không khỏi trong lòng khẽ động, là ông ta!
Tô Viễn vẫn có chút ấn tượng với Triệu Kiến Quốc, cho dù trong nguyên tác cũng là một tên rất biết cách cư xử. Mặc dù hơi cáo già nhưng ít nhất hợp tác với Dương Gian vẫn rất vui vẻ, chỉ tiếc sau này số mệnh không tốt, hình như là bởi vì sự kiện ngạ quỷ mà bị mất vị trí đội trưởng, cưỡng chế nghỉ hưu trước tuổi. .
Có thể không nể mặt người khác nhưng hắn vẫn nên giữ chút thể diện cho ông ta.
"Ồ ! đội trưởng Triệu, ngưỡng mộ đại danh từ lâu."
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng trên thực tế không có ý nịnh hót, Triệu Kiến Quốc hẳn là cũng sẽ không nghe không ra.
Đầu dây bên kia tựa hồ không để tâm lắm, tiếp tục nói: "Nếu cậu đã trở thành ngự quỷ giả, chắc cũng có thể biết một vài thứ, lần này tìm cậu là bởi vì muốn hiểu rõ chuyện trong sự kiện quỷ gõ cửa. Về phần quỷ gõ cửa, cậu cảm thấy khả năng giam giữ nó là bao nhiêu?"
Đây là một bài kiểm tra? Hay là thăm dò?
Muốn biết hắn đã từng giao thủ với quỷ gõ cửa chưa?
Tô Viễn theo bản năng hơi nheo mắt lại.
Sau khi cân nhắc lại, Tô Viễn quyết định tiết lộ một chút tin tức.
"Nếu các người đã điều tra tôi, theo lý mà nói cũng nên biết ta đã tiếp xúc với Dương Gian, những thứ anh ta gặp phải cũng không khác tôi là bao, còn về con quỷ kia, tôi cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng tôi chỉ có thể nói với ông rằng tôi suýt chết trong tay nó."
Thứ đó khủng khiếp như vậy sao?
Triệu Kiến Quốc ở đầu dây bên kia nghe vậy không khỏi nhíu mày, ông ta vốn còn đang tự hỏi có nên phái cảnh sát đi khống chế quỷ gõ cửa kia hay không. Nhưng hôm nay xem ra, nếu thật sự muốn cưỡng ép khống chế, phỏng chừng sẽ tạo thành thương vong không nhỏ.
Chuyện này sẽ là đả kích lớn với sự thiếu hụt nhân lực của tổng bộ, dù sao cũng có rất ít ngự quỷ giả nguyện ý gia nhập cảnh sát quốc tế, số muốn gia nhập thì lại không qua được đánh giá, nên cũng không gia nhập được.
Vẫn là dựa theo phương pháp mà tổ chức đưa ra để thu hút hắn.
"Được, vậy cám ơn cậu đã cung cấp, cậu đã trở thành ngự quỷ giả vậy không biết cậu có dự định gì không, có muốn gia nhập tổng bộ để trở thành cảnh sát hay không?"
Nhanh như vậy đã chào mời?
Tô Viễn giật mình, theo bản năng đáp: "Có đãi ngộ gì, có đóng đầy đủ bảo hiểm không? Lương hàng tháng có hơn một vạn không? Tiền nhiều việc ít mỹ nữ nhiều?"
Đây là công việc mà hắn từng mơ ước trước khi xuyên qua mà không đạt được, hắn cực kỳ muốn công việc này.
"Ha ha ha, có, đều có." Triệu Kiến Quốc ở đầu dây bên kia cười sảng khoái.
"Đãi ngộ của cảnh sát hình sự ở mỗi nơi không giống nhau, nếu ở Châu Á, ngoại trừ đãi ngộ nghề nghiệp còn có phụ cấp, mỗi một sự kiện linh dị là... một triệu."
"Mặt khác còn có quyền chi tiêu 100 ki-lô-gram vàng nếu như giam giữ thành công, thu nhận một con quỷ, ngoại trừ ghi công một lần ra, cấp trên sẽ khen thưởng mười triệu, đồng thời tăng lượng vàng phân phối, cùng một cài căn nhà ở miễn phí, chăm sóc thân nhân..."
Ha ha... Đãi ngộ này ổn.
Thành thật mà nói, đãi ngộ này ngay cả Tô Viễn cũng động tâm.
Tiền có hay không không quan trọng, quan trọng là hạn ngạch vàng 100 ki-lô-gram, đây mới là thứ tốt thật sự.
Vàng có thể ngăn cách lực lượng linh dị, là vật liệu tốt nhất để chế tạo nhà an toàn, trong thế giới lệ quỷ hoành hành này, vàng tuyệt đối không thể thiếu, nhất là sau này, trên thị trường cơ bản đã cấm mua bán vàng, đến lúc đó, mặc dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được đủ vàng.
Ngoài việc có thể dùng để giam giữ lệ quỷ, vàng còn có thể dùng nó để chế tạo một căn nhà an toàn, mặc dù mình không dùng được nhưng người thân bạn bè có thể ở.
Dù là ngự quỷ giả, ai lại không có người thân gia đình chứ.
Nói không động tâm là nói dối, làm cảnh sát ở của tổng bộ rất tốt, đãi ngộ tốt phúc lợi tốt, đương nhiên, ngoại trừ chết tương đối nhanh ra thì rất ít khuyết điểm khác.
"Thế nào rồi? Cậu có suy nghĩ đến không?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Triệu Kiến Quốc, Tô Viễn do dự một lát, thở dài một hơi.
"Chắc chắn từng nghĩ đến, đãi ngộ này nói không động tâm là nói dối, dù sao cũng là công việc ổn định. Vậy còn nghĩa vụ và trách nhiệm đâu, nếu đã nói đến đãi ngộ thì nói nốt những chuyện còn lại đi."
Tô Viễn đã suy đoán đại khái, lần này gặp Chu Băng và thái độ của cô rất có thể là Triệu Kiến Quốc bày mưu tính kế. Lúc trước Chu Chính báo tin tức của hắn cho tổng bộ khẳng định không đầy đủ, mà Dương Gian cũng không đến mức bán đứng đồng minh, điều này có thể khiến cho họ nghi kỵ lẫn nhau.