Chương 62: Lời mời từ tổng bộ (1)

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái 22-08-2024 13:20:25

Không có là tốt rồi, còn tưởng rằng Chu Chính là cha, chú hay cậu gì đó của cô, nếu không thì bạn trai cô, sợ cô nói hắn thấy chết không cứu, nhưng nếu không có quan hệ gì thì không sao. Sau khi xác nhận chuyện này, Tô Viễn thành khẩn nói: "Nói ra có thể cô không tin, sở dĩ tôi xuất hiện trong sự kiện quỷ gõ cửa là vì ngoài ý muốn." Đúng lúc này nhân viên phục vụ bê lên hai ly cà phê đá mà một ít đồ ăn nhẹ, Tô Viễn khẽ liếc đôi môi bị khâu lại của Chu Băng, hắn lặng lẽ dịch tất cả đồ ăn sang một bên. Dù sao cũng không ăn được, không cần lãng phí đồ ăn... "Ngoài ý muốn?" "Đúng vậy, là ngoài ý muốn, tôi chỉ đi đến đó du lịch thôi, sau đó không cẩn thật bị cuốn vào." Tô Viễn nói chắc chắn. Ánh mắt Chu Băng rõ ràng lộ vẻ hoài nghi, còn lâu cô mới tin Tô Viễn xuất hiện trong sự kiện quỷ gõ cửa là ngoài ý muốn. "Vậy vì sao cậu không giúp Chu Chính cùng nhau áp chế quỷ gõ cửa, lấy lực lượng của hai tên ngự quỷ giả, hẳn là có thể làm được. Còn nữa, trước khi xảy ra sự kiện, một khách sạn gần trường trung học số 7 có hồ sơ lưu trú của cậu, hơn nữa cậu còn liên tục ở lại ba ngày. Cậu có thể giải thích một chút không, từ khi nào trở thành ngự quỷ giả?" "Cô là cuốn mười vạn câu hỏi vì sao à, áp chế quỷ gõ cửa? Ha ha, cô căn bản không biết cái gì là khủng khiếp." Một loạt câu hỏi khiến Tô Viễn đau cả đầu, hơn nữa thái độ của cô gái này cũng có chút hùng hổ bức người, dần dần khiến hắn sinh ra lửa giận. Hết lần này đến lần khác điều tra hắn, lại còn dùng thái độ này, chẳng lẽ tổng bộ thật sự cho rằng hắn là bùn nhão sao? Tượng đất còn có ba phần lửa, huống chi là Tô Viễn. Bưng cà phê nhấp một ngụm, Tô Viễn cười như không cười, hắn nói: "Đây là vấn đề cô muốn biết hay là phía trên muốn biết?" Chu Băng nhướng mày, Tô Viễn vẫn luôn hỏi một đằng mà trả lời một nẻo, cũng khiến cho cô cảm thấy bất mãn. "Vui lòng điều chỉnh thái độ của cậu, đây là một câu hỏi thường lệ." "Câu hỏi thường lệ?" Tô Viễn nhẹ nhàng gõ bàn cười lạnh: "Cô thì là cái gì mà cũng xứng hỏi tôi, những thứ nên nói tôi đã nói, cô còn muốn như thế nào, chẳng lẽ cô muốn đẩy cái chết của Chu Chính lên đầu tôi sao?" "Sự kiện linh dị liên quan đến an nguy của quốc gia, cậu hãy hợp tác điều tra, nếu như cậu tiếp tục cố tình gây sự, tôi có quyền để cảnh sát giam giữ cậu trong 48 tiếng." "Vậy cô cứ thử xem", Tô Viễn liên tục cười lạnh: "Ngự quỷ giả không phải quỷ, nhưng cũng không phải là người mà người bình thường có thể tùy tiện nhốt lại, nếu không... chúng ta dùng lực lượng của lệ quỷ đối chọi thử xem cô có thể nhốt tôi không?" Cái này! Đây quả thực là vô pháp vô thiên! Là một mối đe dọa trực tiếp!! Đối chọi với lực lượng của lệ quỷ, tên này điên sao! Sắc mặt Chu Băng trở nên vô cùng khó coi, vốn cô còn nghĩ rằng Tô Viễn còn trẻ như vậy hẳn là sẽ dễ hù dọa, trước tiên đánh phủ đầu, sau lại cho chút ngon ngọt, vậy còn không phải ngoan ngoãn nghe lời sao? Cô vừa đến thành phố Tân Hải nhậm chức, rất cần một trợ lý giúp đỡ xử lý các sự kiện linh dị thường xuyên xảy ra. Mà mỗi thành phố đều sẽ có ngự quỷ giả dân gian, bọn họ không làm cảnh sát, đa số sẽ lựa chọn gia nhập một vài câu lạc bộ hoặc tổ chức nhàn rỗi. Mà tính toán của Chu Băng là muốn mượn chuyện này để nhận Tô Viễn - một thanh niên ngự quỷ giả bản địa, từ đó đột nhập vào các tổ chức ngự quỷ giả dân gian. Giống như một chính sách mới khi nhậm chức? Nhưng ngự quỷ giả trong dân gian vẫn luôn là tai họa ngầm, nhất là khi sắp gặp phải lệ quỷ hồi sinh, vì để để sống sót, phỏng chừng chuyện gì họ cũng có thể làm được. Đôi khi, các sự kiện linh dị bắt nguồn từ họ. Chỉ là khiến Chu Băng không nghĩ tới chính là, đối phương cũng không dính chiêu này, đòn phủ còn chưa đánh xuống mà chưa gì đã lật bàn rồi. Phải biết rằng, cô mang danh tổng bộ tới. Chẳng lẽ là bởi vì liên tiếp gặp hồi sinh đến cực hạn? Ngay cả ý chí cũng bị bóp méo? Lúc này bầu không khí thay đổi nhanh chóng, ai cũng không ngờ tới, Tô Viễn sẽ trực tiếp trở mặt chỉ vì ép hỏi quá nhiều. "Tinh tinh, tinh tinh." Chợt, đúng lúc này, điện thoại di động trên người Chu Băng đột nhiên vang lên. Đó là một chiếc điện thoại di động kiểu bộ đàm, vừa thô to vừa dài, giống như cục gạch, có chút giống với loại điện thoại di động của đại ca thập niên 80. Tô Viễn liếc mắt một cái, nếu như hắn đoán không lầm, vậy đây hẳn là điện thoại vệ tinh của cảnh sát quốc tế. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, ngay sau đó Chu Băng mở loa ngoài, nhìn dáng vẻ thuần thục của cô, giống như đã sớm có dự tính.