Chương 97: Phương pháp cứu nguy (1)

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái 22-08-2024 13:22:06

Cuối cùng Hứa Tú Trân lại quỷ dị biến mất ở trước mắt mọi người, giống như là một ảo ảnh, trực tiếp xóa đi hết thảy dấu vết, không lưu lại gì cả. "A a a !" Trong quán bar lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi của nữ sinh, có vẻ như họ bị dọa sợ, Lưu Tư Tư xụi lơ trên mặt đất, suýt nữa ngất đi. Ngay cả đám người Sử Tiến và Trịnh Kiện cũng bị dọa đến cả người phát run. "Viễn... Viễn Tử, không! Đại ca, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cho dù cậu ta tự cho là trải qua chuyện đêm nay sẽ không còn gì có thể làm cho mình khiếp sợ nữa nhưng khi nhìn thấy một màn này, cậu ta cũng phải lắp bắp. "Đó không phải là Hứa Tú Trân, mà là một con lệ quỷ." Tô Viễn nói. "Lệ quỷ? Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?" Nhận được đáp án khẳng định, vẻ mặt Sử Tiến ngập tràn khiếp sợ. "Không phải cậu đã tận mắt nhìn thấy sao? "Nhưng con quỷ kia chạy đi đâu rồi?" Cậu hỏi vậy là làm khó tôi rồi, Tô Viễn khẽ nhíu mày: "Hẳn là không đi xa, có thể là chúng ta nhìn thấu ngụy trang của nó, phá hủy thân phận của nó cho nên nó không có biện pháp để cho chúng ta nhìn thấy nữa." Nghe hắn nói như vậy, những người khác theo bản năng dựa vào bên cạnh Tô Viễn, tựa hồ như vậy sẽ tương đối an toàn. Nhìn thần sắc sợ hãi rõ ràng hiện ra trên mặt bọn họ, Tô Viễn khẽ cười. "Mọi người không cần như vậy, đây là một con lệ quỷ rất đặc biệt, nó sẽ không giết người. Tôi đã gặp phải nhiều sự kiện linh dị như vậy, duy chỉ có nó là kỳ lạ nhất, cũng là một con quỷ biết ẩn nấp nhất, một khi nó có được thân phận người, quả thực chính là giống người như đúc, chuyện này mọi người cũng đã chứng kiến rồi. ' Nếu để cho lệ quỷ này có được một thân phận hoàn toàn giống người như đúc, hoàn toàn trà trộn vào trong xã hội này, vậy nó sẽ làm ra chuyện gì đây? Tô Viễn cũng không rõ lắm, nhưng tuyệt đối không phải là một chuyện tốt. Lúc này Lưu Tư Tư đột nhiên hỏi: "Vậy... còn Tú Trân thì sao? Cô ấy đâu " Chuyện này thì Tô Viễn hiểu rõ. "Đi với tôi!" Sau đó, hắn đưa mọi người đến nhà vệ sinh, chỉ vào gương và nói: "Cô ấy ở trong đó." Đám người Lưu Tư Tư vội vàng nhìn về phía gương, quả nhiên ở một góc trong gương, Hứa Tú Trân đang cuộn mình ở đó, gương mặt ngập tràn tuyệt vọng bất lực và sợ hãi. "Cái này... chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Làm thế nào cô ấy có thể chạy vào gương." Trịnh Kiện nghẹn lời chỉ vào Hứa Tú Trân trong gương nói, bởi vì vị trí trong gương xuất hiện cô ta mà vị trí đó trong hiện thực không có ai cả. Tô Viễn nói: "Bởi vì con quỷ kia thay thế thân phận của cô ấy, cái giá là cô ấy thay thế quỷ bị nhốt vào trong gương." Cũng giống như Tô Viễn nói, sau khi trang điểm ở toilet, Hứa Tú Trân phát hiện tướng mạo người trong gương lại không giống mình. Cho dù cô làm như thế nào, dùng phương pháp gì, trong gương lại không soi ra dáng vẻ của cô ta, giống như cô ta không xuất hiện trên gương. Điều này là không thể chấp nhận được đối với một cô gái yêu cái đẹp. Nhưng bản thân cô cũng không coi trọng mà chỉ coi như là đùa giỡn, chờ khi cô xoay người chuẩn bị rời đi mới phát hiện bất thường. Trước mắt cũng không phải là hành lang quán bar lúc cô đi tới, mà là một màu tối tăm, bóng tối này không phải là bóng tối ban đêm mà là vách tường được ngưng tụ từ mực dày đặc, nó xuất hiện quỷ dị trước mặt chắn đường cô. Bóng tối kia chỉ nhìn đã làm cho lòng người sinh ra sợ hãi, mà quán bar huyên náo đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, xung quanh chỉ còn lại yên tĩnh như chết. Đáng sợ nhất chính là, khi cô dùng đèn điện thoại di động chiếu qua, ánh sáng lại giống như bị bóng tối cắn nuốt, căn bản không cách thể truyền ra. Nhìn thấy một màn này, dù là người ngốc hơn nữa cũng có thể hiểu được đây tuyệt đối có vấn đề. Phải biết rằng, từ trước đến nay nữ sinh tương đối nhát gan, mà một khi khiếp nhược, nỗi sợ hãi sẽ không tự chủ được tuôn ra chiếm cứ thân thể của bạn. Hứa Tú Trân định gọi điện thoại cho bạn tốt, nhưng mà lại không thể gọi được bởi vì khi đó mấy cô đều ở trong quỷ vực của Tô Viễn. "Vậy... vậy phải làm sao đây?" Một màn quỷ dị như thế hiện lên, quả thực phá vỡ nhận thức của con người, bọn họ không hẹn mà cùng đều nhìn về phía Tô Viễn, chỉ có hắn mới có quyền lên tiếng trong số những người ở đây. Giữa cái gương và lệ quỷ nhất định có mối liên quan nào đó, còn nguồn gốc của nó, Tô Viễn cảm thấy nó có liên quan với quỷ kính. Tất nhiên, cụ thể là thật hay giả, Tô Viễn cũng không biết được. Tô Viễn nhìn người trong gương, sau đó nói: "Gọi điện thoại cho cô ấy, cuộc gọi có thể thông qua được."