Thay vào đó là một bức tường.
"Quỷ... thật sự có quỷ, không được, mình muốn lập tức gọi điện thoại cho anh trai, bảo anh đến cứu mình, có thể đối phó với quỷ chỉ có quỷ... Đúng rồi, mình vẫn còn cái này."
Đột nhiên, dường như hắn ta nhớ cái gì đó, luống cuống tay chân lục quần áo, sau đó lấy ra một khẩu súng lục màu vàng.
Hắn ta có súng?
Nhìn thấy một màn này, bỗng nhiên đồng tử Sử Tiến co rụt lại, anh ta không nghĩ tới đối phương lại dám mang theo thứ này trên người, thứ này là người bình thường có thể mang theo sao?
Chẳng lẽ là giả sao? Để dọa mọi người?
Nhưng chờ hắn nhìn thấy đối phương điên cuồng bắn vài cái về phía tường, nương theo tiếng súng và ánh lửa kia, điều này làm cho trong lòng Sử Tiến không khỏi sinh ra sợ hãi.
Đó là hàng thật.
May mắn hắn ta không làm thật, nếu không hắn ta mà nhất thời kích động, có trời mới biết hắn ta có móc ra thứ đó ra bắn một phát không.
Vàng có thể ngăn cách linh dị, nhưng đó là một bức tường thực sự, vì vậy bắn đạn vào cũng vô ích.
"Chậc chậc chậc, súng lục và đạn làm bằng vàng, mỗi phát một trăm tệ, cậu thật đúng người có tiền."
Đột nhiên thanh âm đạm mạc bình tĩnh vang lên, ngay sau đó một người bước ra từ vách tường.
Là Tô Viễn.
"Tôi rất tò mò, hình như cậu biết một vài thứ không nên biết, hơn nữa thứ làm bằng vàng này cũng không phải người bình thường có thể có, cho nên cậu có thể giải đáp cho tôi một chút không? Ai đã nói với cậu?"
"Viễn Tử?"
"Lão Tứ?"
"Sao lại là cậu?"
Vài âm thanh kinh ngạc hô lên, không ai ngờ rằng, một người xuất hiện thông qua phương thực quỷ dị này lại là người quen.
Rõ ràng vừa rồi hắn vẫn còn đứng bên cạnh họ...
Sử Tiến biến sắc, cậu ta vội vàng xoay người, lại phát hiện Tô Viễn vừa rồi còn ở phía sau không biết từ khi nào đã biến mất không thấy, mà những người khác lại không hề phát giác.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Siêu năng lực gia? Khí công? Công năng đặc biệt? Phép thuật? Đạo thuật? Thuấn di ???
Đám người Sử Tiến, Trịnh Kiện chỉ cảm thấy khó hiểu, vốn còn tưởng rằng trận ẩu đả hôm nay là khó tránh khỏi, đối phương nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải bị đánh một trận, nhưng lại không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Bạn tốt cùng phòng ở bên cạnh không biết từ lúc nào biến mất ở phía sau, sau đó lại còn có thể từ đi ra từ trong tường!
Chẳng lẽ người trong quán bar đột nhiên biến mất là do lão Tứ tạo nên?
Sử Tiến chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, những chuyện xảy ra ra trước mắt khiến nhận thức từ trước đến nay của hắn đều đảo lộn, giống như Newton hoặc Einstein đột nhiên từ trong quan tài bò ra, sau đó tuyên bố với thế nhân kỳ thật mình vẫn chưa chết, chỉ là trêu mọi người chút.
Con mẹ nó! Tấm quan tài của các nhà khoa học cũng không thể đè nén được nữa.
Thì ra cao nhân lại ở bên cạnh mình!
Hóa ra thằng hề là chính mình!
Tô Viễn cũng không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, giờ phút này hắn nhìn chằm chằm Vương thiếu vừa rồi còn rất kiêu ngạo, trên mặt lộ ra nụ cười nguy hiểm.
"Không ngại nói với tôi chứ?"
"Mày là ai mà dám nói chuyện với Vương thiếu chúng ta như vậy?"
Lúc này có hai người đàn ông vạm vỡ tiến lên, vẻ mặt bất thiện đi về phía Tô Viễn dáng vẻ muốn động thủ.
Sử Tiến nhìn thấy một màn này, vẻ mặt khẽ thay đổi, cậu ta đang chuẩn bị tiến lên cùng tiến cùng lui với Tô Viễn, lại bị bạn gái phía sau giữ lại.
"Xem tình hình trước đã rồi tính sau."
Nhưng mà một cảnh tượng quỷ dị lại xảy ra, hai người này đang đi, bỗng nhiên cơ thể lại lún xuống, phảng phất dưới đất có thứ gì đó đang kéo, càng đi về phía trước thì càng lún sâu.
Hai người kia phát hiện không đúng, kêu thật lớn, thậm chí muốn xoay người lui về phía sau nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
"Cứu... cứu tôi với !"
"Có quỷ... có quỷ !"
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại, hai đại người sống cứ như vậy không hề có lực phản kháng bị kéo xuống đất, làm cho người ta sởn tóc gáy, phảng phất dưới đất có một thứ khủng bố nào đó.
Sau một khắc, sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhất là đám người bên cạnh Vương thiếu, giống như nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, ánh mắt hắn ta càng hoảng sợ, gương mặt lộ vẻ sợ hãi.
Không ai có thể biết rõ sự khủng bố của ngự quỷ giả hơn hắn, bởi vì anh trai ruột thịt của hắn ta... cũng là một ngự quỷ giả, quán bar này chính là anh trai hắn ta mở.
Ngự quỷ giả đều là một đám quái vật... Không! Đó là một đám lệ quỷ tạm thời lấy thân phận người sống.
Trịnh Kiện nuốt nước miếng, nhẹ nhàng đẩy Sử Tiến nói: "Lão đại, đó thật sự là Viễn Tử sao? Không phải là người tu tiên ẩn nấp ở nhân gian chứ? Hai người kia đâu rồi?"
"Đừng hỏi tôi... tôi cũng không biết."
Ánh mắt Viễn Tử đờ đẫn, chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn đảo lộn tam quan của cậu ta.