Chương 87: Nếu xin lỗi có ích thì chẳng phải thế giới này đã hoà bình rồi sao (1)

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái 22-08-2024 13:21:37

Người đàn ông quấn mình kín mít đang hút xì gà, hai tay mỗi tay ôm mỹ nữ mới hơn hai mươi tuổi, trái ôm phải ấp, nhìn có vẻ rất hưởng thụ. Mà người đàn ông trang điểm dọa người kia bên cạnh cũng ôm hai người, nhưng lại là nam, hình như sở thích người này có chút đặc biệt. Người hút xì gà tên là Vương Phi, hắn ta là ông chủ quán bar này, mà người còn lại hình như là bạn của hắn, tên Nhạc Trấn Sơn. "Chỉ sợ người phụ trách kia là một kẻ dở hơi, chắc đầu óc ngấm nước hết rồi. Cô ta là cái thá gì chứ, nếu không phải nể mặt tổng bộ, lúc ấy ông đây xử lý cô ta luôn rồi, nào còn để cô ta khoa tay múa chân với chúng ta." Nhạc Trấn Sơn cười nhẹ, rõ ràng là một người đàn ông cao lớn thô kệch, lại cứ muốn giả bộ quyến rũ, trông chẳng ra gì hết, hơn nữa còn cực kỳ ghê tởm, chỉ là hình như hắn ta không hề biết, mà có vẻ Vương Phi ngồi đối diện hắn ta cũng đã quen. Chỉ thấy hắn ta đưa tay cho cậu trai bên cạnh, ý bảo bọn họ sơn móng tay cho hắn ta, sau đó giọng điệu nũng nịu chậm rãi nói: "Cái này cũng rất bình thường, dù sao quan mới nhậm chức phải đánh đòn phủ đầu. Cô ta vừa mới làm người phụ trách, khẳng định phải tạo một chút uy phong, đối tượng cô ta muốn lên mặt đương nhiên chỉ có chúng ta, cũng không có khả năng đối với người bình thường." Vương Phi khinh thường cười nói: "Lên mặt với chúng ta có tác dụng đếch gì, có bản lĩnh thì một mình giải quyết sự kiện linh dị đi, dựa vào cái gì còn muốn đến yêu cầu chúng ta nhất định phải hiệp trợ, chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng có tổng bộ làm chỗ dựa nên chúng ta phải sợ hay sao?" Ngự quỷ giả đều là một đám người dễ chết, hơn nữa tinh thần lại bị lệ quỷ mà mình khống chế ảnh hưởng, nếu thật sự bị bức bách thì làm sao còn có thể quan tâm đến tổng bộ, chẳng qua là không nên đắc tội mà thôi. Dù sao bọn họ cũng chỉ là tổ chức lệ quỷ dân gian, nhưng từ nội dung nói chuyện có thể thấy, có vẻ người phụ trách mới - Chu Băng đã từng tiếp xúc với những người này, hơn nữa toàn bộ quá trình còn không vui vẻ lắm. "Cái danh người phụ trách nghe có vẻ oai, nhưng thường thường chết cũng nhanh nhất, cho dù có tổng bộ làm chỗ dựa thì như thế nào, Triệu Hải không phải cũng vậy sao? Còn không phải chết trong sự kiện linh dị, chỉ là chúng ta cũng không nên xung đột với cô ta, làm người không nên quá ra vẻ, nếu cô ta muốn hống hách cứ để cô ta làm, dù sao cũng sống không lâu, còn không bằng tranh thủ hưởng lạc." "Chúng ta đã sớm kiếm đủ tiền rồi, nếu có thể có thêm chút thời gian...", nghĩ đến đây, Vương Phi không khỏi thở dài một tiếng, trực tiếp kéo mỹ nữ bên cạnh, bàn tay to bắt đầu không an phận. Đúng lúc này, điện thoại di động đặt ở bàn vang lên, cắt đứt động tác của hắn ta, trong mắt Vương Phi lộ vẻ không vui, nhưng chờ hắn ta nhìn thấy người gọi đến, không khỏi bất đắc dĩ. Là thằng em không nên thân của hắn ta. "Alo! Có việc gì nói mau, có rắm mau thả!" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc của Vương Vũ. "Anh... cứu em... cứu em với! Có kẻ muốn giết em..." "Em nói gì?" Sắc mặt Vương Phi trầm xuống, nhưng còn chưa nghe rõ em trai đang nói cái gì, bỗng nhiên thanh âm đầu dây bên kia biến thành một người xa lạ khác. "Ấy, anh đang ở trên lầu sao, vậy thì dễ rồi, tôi cho anh thời gian ba phút, anh tự mình xuống, nếu không chờ nhặt xác em trai đi." Sau đó điện thoại bị cúp máy, trước khi bị cúp máy, hình như hắn ta còn nghe được tiếng Vương Vũ kêu thảm thiết. "Em trai tôi xảy ra chuyện rồi!" Vẻ mặt Vương Phi trầm trọng. Tuy Tô Viễn cho hắn ra ba phút, nhưng trên thực tế, đối phương cũng không dùng bao lâu. Những người trong quán bar bị giải tán, những người trẻ tuổi đang chơi rất vui vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rõ ràng là những bảo vệ ngang ngược căn bản không có ý định giải thích, chỉ dùng phương thức thô bạo xua đuổi khách. Quán bar nhanh chóng đã sạch người, nhưng vì phòng ngừa lệ quỷ đang chờ mình trà trộn vào trong đám người rời đi, Tô Viễn dùng quỷ vực ngăn cách toilet, trước khi ngăn cách còn cố ý nhìn một cái, phát hiện Hứa Tú Trân đang trang điểm, mà lệ quỷ trong gương bắt chước cũng càng ngày càng giống, chỉ còn kém chút nữa. Nhưng Tô Viễn chỉ nhìn thoáng qua chứ không quá chú ý, lệ quỷ còn chưa đi ra, hiện tại hắn còn có chuyện khác phải làm. Chờ đến khi nhìn thấy hai người kia, Tô Viễn cũng không che giấu thân hình của mình, hắn không thu lại quỷ vực mà là chủ động hiện ra. Lập tức, ánh mắt song phương giao nhau, nhất thời đều hiểu được người mỗi bên đều là cùng một loại người.