Cái nơi linh dị kia?
Hệ thống, như này có ý gì?
Muốn hắn đến đó đúng không?
Trong đầu hiện lên ý niệm này, Tô Viễn yên lặng mở tờ giấy ra, chỉ thấy dấu tích chữ viết trên đó, nhưng còn có thể nhận ra.
Tôi đặt đồ đạc ở trong căn phòng đó, đừng để con quỷ đó tìm thấy nó, cũng đừng tin lời nó.
Nhìn ra được, người lưu lại tờ giấy này lúc ấy hẳn là rất vội vàng, nói không chừng còn đang bị lệ quỷ đuổi giết, nhưng lượng tin tức ẩn chứa trên tờ giấy lại rất lớn.
Có một lệ quỷ đang tìm kiếm một cái gì đó, không chừng nó đã tìm thấy, nhưng cuối cùng lại bị giấu đi.
Người nọ cũng không hy vọng lệ quỷ kia có được thứ như vậy.
Tờ giấy này rất có thể cũng là do ngự quỷ giả lưu lại, bởi vì chỉ có ngự quỷ giả mới có tư cách đối kháng lệ quỷ.
Điều này không khỏi khiến Tô Viễn sinh ra hứng thú, rốt cuộc sẽ là cái gì đây.
Nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm suy nghĩ cái này, dù sao vẫn còn có một con lệ quỷ chờ hắn thu thập.
Tuy rằng rất muốn hô to một tiếng yêu nghiệt lớn mật, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra ngươi không phải là người, nhưng lại cảm thấy hành vi này có chút quái đản, cho nên Tô Viễn chỉ là lạnh lùng nhìn Hứa Tú Trân nói: "Cô không phải Hứa Tú Trân, cô là ai?"
Mọi người không rõ nguyên nhân, nhưng lo lắng đến tư thái thần bí của hắn đêm nay, không khỏi nghi ngờ.
Nhưng biểu hiện của Hứa Tú Trân căn bản nhìn không ra chút dị thường, cô rất tự nhiên, trên mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc.
"Anh đang nói về cái gì vậy? Tô Viễn, anh không bị bệnh chứ? Lên cơn gì vậy?"
Nếu như không phải vừa rồi hắn đánh dấu rồi biết có một lệ quỷ như vậy, cho dù là Tô Viễn cũng sẽ không nghĩ rằng cô gái trẻ trung xinh đẹp này là quỷ.
Nhất là nhìn vẻ mặt tủi thân của cô bây giờ, của nàng, nhìn qua khiến người ta sinh lòng đồng tình.
Thật sự là một con lệ quỷ kỳ lạ, loại lệ quỷ không trực tiếp giết người như này cũng rất hiếm thấy, nhưng thông thường đều vô cùng khó chơi, một khi để cho nó trốn trở lại thế giới trong gương, ngay cả quỷ vực cũng không làm gì được nó.
Nhìn nó ngụy trang tựa hồ không hề sơ hở, Tô Viễn cũng không nói gì thêm mà là cười lạnh lấy ra gậy khóc tang.
Sử Tiến thấy thế vô cùng kinh hãi.
Người anh em, tôi tổ chức giao lưu là vì giúp cậu thoát ế, không phải để cho cậu đến đánh em gái một trận.
Nếu truyền ra ngoài, thanh danh phòng ngủ của chúng ta chẳng phải là nát bét sao, sau này ai còn dám giao lưu kết nghĩa với ký túc xá chúng ta nữa.
"Lão Tứ, bình tĩnh, cậu bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì cứ từ từ nói!"
Mắt thấy bọn họ ngăn cản trước mặt mình, Tô Viễn bất đắc dĩ buông gậy khóc tang xuống, một gậy này mà quất lên người bình thường sẽ xảy ra chuyện, dù sao nó cũng mang theo nguyền rủa.
"Mấy người ấy... thôi quên đi, mấy người không phân biệt được cũng rất bình thường, nhưng tôi phải cho mọi người một lời khuyên, nếu không muốn chết thì tốt nhất là tránh xa cô ta một chút!
"Cái gì"?
Sử Tiến ngẩn người nhìn hắn một chút.
"Đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại nói như vậy?"
"Chẳng lẽ mọi người không chú ý sao, hoa văn trên quần áo cô ta vốn ở bên trái, bây giờ vì sao lại ngược lại? Còn hình xăm ở xương quai xanh của cô ta, cậu không thấy ngay cả các chữ cái thay đổi sao?"
"Còn có nốt ruồi trên tay trái cô ta, tôi nhớ rõ ràng nó mọc ở bên tay phải, sao bây giờ lại ở trên tay trái?"
Tô Viễn liên tục nói ra vài điểm khác biệt trên người đối phương, năng lực quan sát tỉ mỉ tỉ mỉ của hắn không khỏi làm cho mấy chàng trai ở đây cảm thấy kinh sợ.
Nam sinh nghĩ như thế nào Tô Viễn không biết, nhưng phía nữ sinh bên kia, sau khi Lưu Tư Tư nghe xong không nhịn được quay đầu lại nhìn lại, vừa nhìn nhất thời theo bản năng lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách của Hứa Tú Trân.
Bởi vì không khác gì với Tô Viễn nói.
Bầu không khí lập tức trở nên cổ quái, trong lúc nhất thời cũng không có ai nói chuyện, nhưng hầu hết đều theo bản năng cách xa Hứa Tú Trân.
"Này, các ngươi đang làm gì vậy, đừng đùa giỡn như vậy được không! Thật nhàm chán!"
Hứa Tú Trân đỏ mặt, trong mắt mơ hồ hiện lên lửa giận, có vẻ như rất tức giận.
Đối phó với lệ quỷ không biết này, phương thức tốt nhất chính là trực tiếp vạch trần thân phận của nó, trong nguyên tác nó chính là bởi vì bị bại lộ thân phận mà biến mất.
"Đừng giả vờ", Tô Viễn bình tĩnh nói: "Người bình thường sẽ bị cô lừa gạt, nhưng tôi sẽ không, cô chính là quỷ."
Nghe thấy hắn vừa nói, Hứa Tú Trân vốn đang rất tức giận đột nhiên sắc mặt cứng đờ.
Sau đó sắc mặt cô ta bắt đầu nhanh chóng tái nhợt, thần thái trong mắt đang nhanh chóng biến mất, đồng thời thân thể cũng dần dần nhạt đi.