Màn đêm dần tắt, mặt trời sắp mọc. Không còn nhiều thời gian nữa, Ngô Hoài Sinh nhanh chóng thu linh hồn bé gái vào mặt sợi dây chuyền đeo trên cổ Trương Dĩ Quân. Đám tiểu quỷ đã biến mất, chứng tỏ mặt trời đã mọc, Linh Miêu cũng vội chạy tới cào cánh cửa, Ngô Hoài Sinh mở cửa rồi nhìn nó phóng xuống đất mất tăm.
Lúc này Trương Dĩ Quân mới nhớ tới vết thương trên tay của Ngô Hoài Sinh. Nhưng sau khi lật bàn tay lên thì anh không nhìn thấy vết thương nào cả. Hai lòng bàn tay của Ngô Hoài Sinh nhẵn bóng hồng hào không có bất cứ một dấu vết nào.
Buổi sáng trở lại bình thường, Trương Dĩ Quân xuống sảnh nói với bà chủ nhà nghỉ về việc gọi thợ đến sửa chữa. Bà chủ nhà nghỉ nhìn thấy căn phòng bị phá đến tan hoang nhưng vẫn không có chút nghi vấn nào cả, chỉ máy móc gật đầu.
Sau khi bà cụ khuất sau cầu thang, Trương Dĩ Quân mới thở phào, anh hỏi: "Bà ta rất kì lạ có đúng không? Rõ ràng bà ta không hề hỏi vì sao chúng ta lại vào được, và cũng không hỏi vì sao căn phòng bị phá hỏng tới mức này."
"Không phải thời đại này chỉ cần có tiền là sẽ có tất cả sao, bà ta không quan tâm đâu."
Ngô Hoài Sinh vừa đứng ngoài ban công nhìn xung quanh vừa nói, Trương Dĩ Quân cãi chối: "Bà ta không bình thường một chút nào đâu. Ngô Hoài Sinh, anh có thể đánh với quỷ, anh cũng xem giúp bà ta liệu có phải là quỷ không?"
"Trương Dĩ Quân, cậu cũng không hề thắc mắc vì sao tôi lại vẽ được bùa chú và đánh với quỷ ư, vậy cậu cũng không bình thường rồi!"
Ngô Hoài Sinh tỉnh bơ nên đã nhận một cú đấm của Trương Dĩ Quân. Rõ ràng, không hiểu vì sao Trương Dĩ Quân chưa từng thắc mắc điều gì về Ngô Hoài Sinh cả. Có lẽ một ngày nào đó Ngô Hoài Sinh có biến thành quỷ dữ thì anh cũng sẽ không chút thắc mắc nào.
Hai người ăn vặt ở ngoài ban công, tám chuyện tới hơn 8 giờ thì thợ sửa tới. Hai người thợ vừa vác đồ nghề bước vào sảnh đã ớn lạnh hắc hơi liền mấy cái. Vừa lên tầng, hai người họ đã thì thầm nói với nhau điều gì đó, đại loại là vì ở đây mới có vụ án. Nhưng mà không hiểu sao báo chí lại chẳng thấy đưa tin gì về vụ này cả. Trương Dĩ Quân đã từng điều tra nhưng mấy vụ trước đó cũng không thấy. Những gì anh biết chỉ là qua nội dung bài chắc trong nhóm thảo luận đó thôi.
Hai người vừa đến trước cửa phòng đã ném đồ nghề xuống đất rồi nhìn chằm chằm vào trong phòng. Rõ ràng Trương Dĩ Quân và Ngô Hoài Sinh đứng ở trước cửa phòng, nhưng tầm mắt của hai người thợ lại phóng về phía sau đầu họ.
"Có quỷ, có quỷ, tôi không làm đâu."
Một người thợ đột nhiên ngồi thụp xuống đất ôm đầu rên rỉ, giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm. Người còn lại cũng đang rung rẩy, mồ hôi đầy trán nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào trong phòng. Ngô Hoài Sinh chậm rãi quay đầu nhìn theo người thợ, anh khẽ cau mày rồi đưa tay đánh về khoảng không.
Trương Dĩ Quân thấy thế cũng nhìn theo nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy gì cả. Người thợ đứng kia nhìn thấy Ngô Hoài Sinh đánh xong thì liền lấy tay lau mồ hôi hột trên trán, sau đó thất thần tựa vào vách tường.
"Đừng tựa vào đó!"
May mắn là Ngô Hoài Sinh đã ngăn lại kịp. Đó là căn phòng của Quỷ Mệnh Tang Môn, lỡ như dựa vào bị nó để ý thì chẳng khác gì chết oan mạng. Ngô Hoài Sinh ngồi xổm xuống đưa tay đặt một đạo bùa lên lưng người đang bó gối, anh nói: "Đừng sợ hãi, có tôi ở đây giúp đỡ các người."
Người bó gối dần trấn tĩnh trở lại, mà người đứng kia nhận ra Ngô Hoài Sinh không hề bình thường. Lúc này anh ta nhìn thấy Ngô Hoài Sinh phất tay đánh quỷ, nhất thời cũng an tâm phần nào. Dù sao cũng là làm việc kiếm tiền, tiền công ở đây được trả gấp đôi với bình thường. Chỉ cần cố gắng vài ngày là được. Đứng trước đồng tiền, con người đúng là có thêm dũng khí chống lại nỗi sợ hãi.
Ngô Hoài Sinh cuối cùng trở thành người giám sát bất đắc dĩ cho hai người thợ sửa phòng. Trương Dĩ Quân ra ngoài mua sắm, sau đó mua về hai phần cơm hộp. Hai người ngồi xổm ngoài hành lang ăn cơm hộp, trông không khác với ăn mày cho lắm.
12 giờ trưa, khi hai người thợ đã ra ngoài ăn cơm, hai người họ vẫn ngồi ngoài hành lang và thấy bà chủ nhà nghỉ đưa một vị khách lên lầu. Rõ ràng tầng một còn rất nhiều phòng trống, nhưng bà ta lại đưa khách lên tầng hai.
Một tầng mười phòng không có người ở, một mình vị khách đó chắc cảm giác sẽ vui lắm đây. Ngô Hoài Sinh đang ngồi tựa vách đột nhiên bật dậy, anh nhớ tới tầng hai của tiệm vàng mã ở Quỷ thành nên đột nhiên chú ý tới vị khách đó.
Là một cô gái khoảng hai mươi lăm tuổi, cô ta mặc một bộ váy liền dài màu trắng, tóc đen xoã lụp xụp tận eo. Vừa nhìn qua hệt như tạo hình của hồn ma trinh nữ. Đặc biệt là... đôi giày của cô ta trông thật có vấn đề.
Váy dài quá mắt cá chân nối tiếp đôi giày bệch màu trắng, không hề nhìn thấy cổ chân. Khi bước đi luôn có một cảm giác người ta đi giày quá rộng, mỗi khi nhấc chân lên đều hụt lại. Nhưng Ngô Hoài Sinh không nghĩ thế, anh đang nghĩ bên dưới lớp váy kia rốt cuộc là thứ gì, có phải là một đôi chân hay không.
"Nhìn gì thế, thích cô ấy à?"
Trương Dĩ Quân thấy Ngô Hoài Sinh thất thần nhìn theo hai người kia đang lên cầu thang mà đẩy anh một cái. Ngô Hoài Sinh vẫn còn thất thần, anh lắc đầu nói: "Không phải, cậu không cảm giác cô ta bước đi có chút lạ sao?"
Cả hai cũng căng mắt ra nhìn, bởi vì bây giờ mới bước lên hai, ba bậc cầu thang nên vẫn có thể mang máng nhìn thấy được. Mỗi khi cô ta nhấc chân lên cầu thang thì luôn có cảm giác chiếc giày sắp rơi ra vậy, vô cùng miễn cưỡng. Trương Dĩ Quân nhìn ra điểm đó, anh nói: "Bây giờ đang là ban ngày, không phải có quỷ đấy chứ?"
"Cậu không thấy bây giờ là 12 giờ trưa hay sao. Hồi bé mẹ cậu không dặn 12 giờ trưa đừng nên đến những nơi hoang vắng kẻo bị ma quỷ bắt à?"
Câu nói này của Ngô Hoài Sinh nói ra y hệt một ông lão, Trương Dĩ Quân nói: "Đúng là có, nhưng tôi không nghĩ chỗ này hoang vắng đâu. Đây là thành phố lớn nhất nước ta đó."
"Vậy ai đêm qua bị ma quỷ đuổi chạy tuột quần ở "thành phố lớn nhất nước ta" vậy?"
Trương Dĩ Quân nhận thua. Thật ra chính anh cũng cảm thấy cô gái kia có vấn đề. Chẳng ai lại có tạo hinhg y như hồn ma trinh nữ như thế, lại còn dám đi lên tầng hai. Đột nhiên anh nảy ra một ý, bèn nói: "Ngô Hoài Sinh, hay là ai ở lại đây với tôi đi. Chúng ta ở chung phòng, có việc gì anh còn giúp đỡ tôi được. Căn phòng kia toàn là "khách" lạ, tôi sợ lắm."
"Cậu bảo tôi ở chung phòng với cậu á? Chỉ có hai chúng ta?"
Phản ứng của Ngô Hoài Sinh có hơi thái quá, Trương Dĩ Quân trợn mắt ngạc nhiên nói: "Hai chúng ta là đàn ông đó! Đàn ông đó anh có hiểu không? Ừ thì... cho dù anh có đẹp trai hơn tôi một chút, nhưng mà tôi có thể làm gì anh chứ?"
Không phải Ngô Hoài Sinh ngại chung phòng, anh đâu phải chưa từng ăn ngủ bụi bờ. Chỉ là anh cần phải làm một số thứ, hiện tại mọi việc không yên bình như trước, vì vậy ở riêng sẽ dễ đi hơn nhiều. Trương Dĩ Quân gạ gẫm không thành liền đổi chiêu: "Hay là chúng ta thuê một phòng nữa cho anh ở, như vậy là được chứ gì?"
"Bà ta không cho tôi thuê đâu, cậu không thấy tôi phá nhà bà ta thành nông nổi đấy ư?"
Ngô Hoài Sinh hất mặt vào căn phòng số 9 như một mớ hỗn độn. Cho dù thợ xây đã cật lực cả buổi sáng nhưng vẫn nham nhở như chó gặm. Đúng lúc bà cụ chủ nhà nghỉ đi xuống, Trương Dĩ Quân đi tới hỏi, bà ta thẳng thừng nói: "Cậu ta ở ư, tôi không cho cậu ta thuê đâu. Cậu ta đã phá hỏng phong thủy một căn phòng của tôi rồi. Nếu như không phải nể mặt cậu thì tôi đã tống cổ cậu ta ra ngoài lâu rồi."
"Bà..."
Trương Dĩ Quân với gọi theo bà cụ nhưng Ngô Hoài Sinh đã kéo anh lại rồi nói: "Tôi có nói sai không, bà ta không cho tôi thuê đâu."
Nói xong còn tặng kèm cho một nụ cười từ thiện khiến Trương Dĩ Quân tức điên. Ngô Hoài Sinh trở lại ngồi dựa tường, anh đang nghĩ về câu nói của bà ta. Tại sao lại phải nể tình Trương Dĩ Quân, Trương Dĩ Quân mang lại lợi lộc gì cho bọn họ cơ chứ. Bà ta dám nhìn anh, nhưng điều đó không có nghĩa bà ta là người.
Vì phòng vẫn chưa sửa xong mà bà chủ nhà nghỉ lại không muốn bị Ngô Hoài Sinh phá hỏng thêm một căn phòng nữa cho nên bà ta đã nhờ vả Trương Dĩ Quân ở tạm nơi khác một hôm. Gần 6 giờ tối, Trương Dĩ Quân đi lấy xe, nhưng anh vừa đi một đoạn lại nhận ra mình đã bị lạc đường.
Đáng lẽ anh phải đi về bên trái, nhưng anh lại rẽ nhầm bên phải, kết quả đi mãi một hồi không nhớ đường quay lại. Trương Dĩ Quân có chút mù đường, nhất là nơi đông người. Điện thoại lại không mang theo, anh chỉ đành ngồi nghỉ tạm ở trạm xe buýt. Hỏi người qua đường hướng về số 44, nhà nghỉ Vô Nhân nhưng bọn họ đều không có ai biết.
Đoạn đường này lại không có lấy một chiếc taxi, cuối cùng anh nhìn thấy một chiếc xe bus chầm chậm dừng vào trạm. Ban đầu anh không quan tâm lắm, cho đến khi anh nhìn thấy trên xe buýt có sáu người và một tài xế nam. Anh thật sự không định lên xe, cho đến khi một bé gái tầm tám tuổi vừa khóc vừa đuổi tới.
Khi xe bus gần chạy, bé gái kia lại ngã phịch xuống đất nhưng vẻ mặt rất đau buồn nhìn theo chiếc xe. Đã thấy rồi thì không thể làm ngơ được, Trương Dĩ Quân đứng dậy đuổi theo gọi xe bus dừng lại, sau đó tới đỡ bé gái đứng dậy. Bé gái trông vô cùng đáng thương, rõ ràng khuôn mặt xinh xắn nhưng lại mang đầy vẻ đau buồn. Anh không yên tâm, bèn hỏi: "Sao em lại một mình đi xe bus, không có ai đi cùng em sao?"
"Ba em đi làm xa, mẹ lại đi mấy hôm nay chưa về. Ở nhà chỉ còn bà ngoại, nhưng bà lớn tuổi rồi không thể đi cùng em được."
Bé gái ngay cả giọng nói cũng rất đáng yêu, anh hỏi: "Vậy giờ em định đi đâu?"
"Em đi tìm mẹ! Nghe nói nếu lên chuyến xe buýt số 44 ở cuối đường Vô Nhân này, ngồi đến trạm cuối cùng là sẽ tìm được mẹ."
Trương Dĩ Quân bắt đầu nghi ngờ, mà lúc này bác tài cũng đã giục lên xe với giọng điệu bực bội. Không kịp suy nghĩ, anh quyết định cùng con bé lên xe. Xe chậm chạp lăn bánh, chẳng mấy chốc đã qua khỏi đường Vô Nhân. Không ngờ rằng, hết con đường Vô Nhân này lại là đường vắng, thưa thớt nhà cửa.
Trên xe hiện tại có chín người, sao mà Trương Dĩ Quân ghét con số chín này quá đi mất. Khoan hãy quan sát bọn họ, trước tiên hỏi con bé cái đã. Hai người ngồi ở hàng ghế giữa xe, anh hỏi: "Em tên là gì, em nghe ai nói ngồi con xe bus này sẽ tìm được mẹ?"
"Em tên Y Ly, là một ông chú tốt bụng đã nói với em như thế. Chú ấy bảo em cứ ngồi xe bus này, xuống ở trạm cuối nhất định sẽ tìm thấy mẹ."
Y Ly vô cùng buồn bã nói, Trương Dĩ Quân sờ sờ tìm tấm bùa của Ngô Hoài Sinh, may mắn là nó vẫn còn ở trong túi quần của anh. Trương Dĩ Quân chồm người về phía trước hỏi bác tài: "Bác tài cho cháu hỏi, trạm cuối của chuyến xe này là đi đến đâu thế?"
Vừa hỏi xong thì xe chợt vấp phải vật gì đó xốc nảy lên, anh vịn tay về ghế trước và chạm trúng vào tóc của cô gái ngồi ở ghế đó. Vừa định xin lỗi thì anh phát hiện ra tay mình có cảm giác nhớt nhớt, giống như là chạm phải rong rêu dưới đáy hồ vậy.
Bác tài khoảng năm mươi tuổi, ông ta nhìn lên kính chiếu hậu rồi nói: "Cậu thanh niên này, cậu không đọc biển trước khi lên xe à. Chuyến xe này chạy từ đường Vô Nhân đến ấp Đồng Tang của huyện B đó."
Đó là đâu vậy trời, Trương Dĩ Quân nhìn ra ngoài cửa xe. Bây giờ chắc mới hơn 6 giờ tối nhưng ngoài đường đã sập tối, chỉ thấy lờ mờ. Càng ra ngoại thành, nhà cửa càng thưa thớt, hai bên đường chỉ còn cây cỏ, thi thoảng còn nhìn thấy một cái miếu lập ở ven đường. Bình thường đoạn đường nào có lập miếu thì đoạn đường đó thường xuyên xảy ra tai nạn.