Chương 36: Sự thật về nhà nghỉ Chiêu Hồn

Kẻ Mất Trí - Bản Giao Hưởng Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 16:07:28

"Cô là ai?" Bà chủ nhà nghỉ giật mình suýt té, bởi vì thị giác của bà ta không tốt, sớm đã không nhận ra nữ quỷ kia. Nữ quỷ không ngồi xổm xuống được, cô ta ngoẻo đầu trông rất quái dị rồi nói: "Mẹ không nhớ con sao, con là vợ của con trai mẹ đây." "Vợ của con trai tôi? Vợ của con trai tôi đã chết rồi. Cô là ma, cô chính là ma về báo thù chúng tôi sao?" Bà chủ nhà nghỉ kinh hãi tột độ, lắp bắp không nói nên lời. Lúc này trong đầu bà hiện ra toàn là cảnh tượng của hơn hai mươi năm trước. Đó chính là cảnh con trai bà giết hại con dâu một cách dã man nhất. Chỉ vì ghen tuông, hắn ta đã hoàn toàn mất kiểm soát, biến thành quỷ dữ. Hắn ta giết vợ, sau đó chặt xác vợ thành từng khúc rồi ướp lạnh, đặt dưới gầm giường của mình. Nhân quả tuần hoàn, quả báo sớm muộn rồi cũng sẽ đến. Cho dù trốn hơn hai mươi năm, trốn khỏi án tù công lí, nhưng bản án lương tâm và nhân quả cũng không buôn ta bọn họ. Bà chủ nhà nghỉ gần như suy sụp, nhưng bà ta không thể ngồi xuống vì đã bị nữ quỷ xách cổ ném lên trên. "Cô không được làm hại con trai tôi, con trai tôi đã chịu quả báo rồi..." Bà chủ nhà nghỉ còn chưa kịp nói hết đã bị nữ quỷ duỗi những ngón tay dài sọc sắt nhọn vào cổ, cô ta nói: "Bà im miệng trước khi tôi cắt đầu bà ra. Con trai bà đã trả nghiệp ư, bằng cách cắt thêm nhiều đầu người nữa?" Vừa nói xong, nữ quỷ rụt cánh tay rồi đóng sầm cửa hầm lại. Mặc cho bà chủ nhà nghỉ có dùng bất cứ cách nào cũng không thể mở được nắp hầm ra. Nữ quỷ vẫn rất điềm đạm đi hết từng bậc cầu thang xuống căn phòng đầu người. Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng mà còn nghe thấy tiếng gõ cửa, tên áo đen đang tập trung thúc đẩy những cái đầu lâu đã giật mình đánh rơi thứ đang cầm trong tay. Hắn giật mình, tiếc nuối cúi người nhặt thứ đó lên thì ngớ người khi nhìn thấy từ giày nối lên vạt váy là một sợi tơ. Hắn từ từ nhìn lên, sau khi chạm mặt nữ quỷ thì hắn đã hoàn toàn suy sụp, ngã về sau đánh rơi luôn thứ đó. Nữ quỷ nứt ra một cười quỷ dị, khoé miệng kéo đến tận mang tai, cô ta nói: "Chồng à, đã lâu không gặp!" Vẻ mặt của tên áo đen tuyệt đối là vẻ mặt gặp phải ma, hắn chống tay lết về phía sau, suýt đụng phải kệ đựng đầu người, lắp bắp nói: "Cô... cô chẳng phải đã chết rồi sao?" "Đúng vậy, tôi đã chết rồi. Anh nhìn thấy bộ dạng của tôi giống còn sống hay sao. Anh nhìn đi, nhìn chân tôi đi, có nhớ lại lúc anh từng dao lóc hết thịt trên bắp chân tôi không?" Nữ quỷ càng nói, cô ta càng áp sát khuôn mặt xấu xí quái dị của mình vào mặt tên áo đen. Nhưng chỉ một phút sau, nỗi sợ hãi qua đi, hắn nhón tay lấy thứ đánh rơi lúc nãy, phả nó vào mặt nữ quỷ. Đây là thứ mà kẻ đó đã đưa cho hắn, không biết nó là thứ gì. Kẻ đó chỉ nói, nó là một loại thuốc thúc đẩy những cái đầu mau hoá quỷ. Và khi nữ quỷ bị hít phải nó, ngộ tính của cô ta đã vơi đi một nữa, thậm chí hình dáng cũng trở nên biến dạng. Chỗ phòng số 7, Vũ Trường Giang vẫn miệt mài đánh quỷ, Ngô Hoài Sinh vẫn đang rút kim. Thật chẳng dễ dàng gì để xử lí nó, họ không biết Quỷ Mệnh Tang Môn này rốt cuộc chết bằng kiểu gì nữa. Quỷ hồn và quỷ xác ở chung một chỗ đúng là khó giải quyết, Vũ Trường Giang ra hiệu với Ngô Hoài Sinh, sau đó dụ quỷ hồn ra ngoài. Nào ngờ vừa mới thoát ra, Quỷ Mệnh Tang Môn đã hướng tới phòng số 3 bay tới. Linh Miêu thả một sợi tơ quỷ từ trong miệng ra quấn lấy cố nó kéo lại, chờ Vũ Trường Giang đến bắt. Ngay lúc này đột nhiên bà chủ nhà nghỉ mở cửa chạy ra ngoài, xuyên qua quỷ hồn. Quỷ hồn cảm nhận được quỷ lực của đám đầu người dưới tầng hầm mà cắt tơ quỷ rồi xổng vào trong phòng. Nhưng nó không ngờ, Vũ Trường Giang vĩnh viễn nhanh chân hơn nó. Vừa ló vào phòng đã gặp ngay Vũ Trường Giang, hắn thuận tay bóp cổ nó, sau đó vặn luôn cái đầu của nó xuống. Cái đầu vừa rơi xuống đất liền dùng tóc làm chân, xổng lên chạy vù về phía nhà vệ sinh. Xui thay, nữ quỷ bên dưới đã tung ván sàn lên tới. Ván sàn rơi trúng đầu quỷ hồn, nó ngã ra bất tỉnh. Vũ Trường Giang giữ được xác quỷ, hắn quay đầu nhìn nữ quỷ rồi nói: "Nữ quỷ phạm luật, mi không được làm hại con người." "Ta biết ngài là quỷ tu cấp cao, nhưng ta phải trừng trị con người tội đồ này. Xin ngài hãy chỉ làm việc của mình thôi có được không?" Nữ quỷ kéo tên áo đen lúc này đã bị bẻ gãy chân xềnh xệch trên đất, cô ta nói bằng chất giọng vô cùng thành khẩn. Vũ Trường Giang cũng không có thời gian quản, hắn kéo theo quỷ hồn rồi nhảy xuống tầng hầm. Ở trên, Linh Miêu đang dõng dạc đi tới, cắn xé nát cái đầu của quỷ hồn. Nữ quỷ cũng rất tận hưởng, bây giờ cô ta đã hít phải thứ kia nên lệ quỷ ở đây căn bản là không dám tới gần. Cô ta kéo lê tên áo đen ra ngoài, sau đó kéo lên kéo xuống cầu thang như một thú vui. Thật lòng mà nói, thâm tâm tên áo đen lúc này chỉ ước được chết đi. Nhưng hắn biết, bao nhiêu tội nghiệt hắn đã gây, cho dù có dễ dàng chết đi thì bản án lương tâm cũng sẽ khiến hắn đoạ vào quỷ lộ, không thể siêu thoát. Sau khi rút bốn mươi tám cây kim trên xác quỷ xuống, đến cây thứ bốn mươi chín thì Ngô Hoài Sinh nhận ra có điểm bất thường. Chỉ là anh không biết được rốt cuộc là bất thường ở chỗ nào. Cây kim thứ bốn mươi chín cắm giữa nhân trung xác quỷ. Khi anh vừa chạm vào, một cảm giác tê liệt chạy từ tay lên cổ khiến anh khựng lại một giây. Ngay lúc này, đầu anh đau ong ong, một đoạn kí ức mờ nhạt hiện ra. Trong đoạn kí ức đó là hình ảnh Ngô Hoài Sinh anh bị đóng một cây kim lên trung nhân, sau đó bỏ vào một cái quan tài. Xung quanh toàn là thủy binh, chỉ có một người đàn ông lạ lẵm đứng ở bên cạnh, ông ta đang hạ lệnh đóng nắp quan tài. "Chim Lạc thần cao quý lại giả làm ngư tinh, đánh cắp Trường Sinh châu của hồ Động Đình, nay bần đạo hạ lệnh giam vào quỷ quan, phong ấn và nhập thủy táng." Giọng nói kia giống như đang nghiền nát đầu óc của Ngô Hoài Sinh, anh ôm đầu ngã xuống đất. Nhưng chỉ một phút sau, cơn đau đã đi qua, anh ngồi dậy, vẽ một đạo bùa mới lên cây kim rồi rút ra. Xác quỷ vừa rút hết kim ra đã lập tức thối rữa mục nát, quỷ khí tan tành. Ngô Hoài Sinh vỗ vỗ đầu, sau đó đá văng cánh cửa sang chỗ Vũ Trường Giang. Vì mải nhìn phía trên mà anh vấp phải bà chủ nhà nghỉ suýt té thêm phát nữa. Nhờ vào cái vấp đó mà anh nhìn thấy nữ quỷ đang kéo tên áo đen xềnh xệch lên cầu thang. Vẻ mặt đáng sợ của cô ta lúc này tuyệt đối là đang hưởng thụ. Nhìn thấy Ngô Hoài Sinh, cô ta còn gật đầu một cái, sau đó tiếp tục công việc của mình. Vừa nhảy xuống hầm, Ngô Hoài Sinh đã đụng phải một thứ gì đó. Là một con người bình thường, anh nhận ra đó chính là tên mà anh đã đánh ngất tối hôm nọ. Hắn đang cố gắng bò khỏi tầng hầm, nhưng kẻ đánh đuổi hắn không phải là Vũ Trường Giang, mà là một cái đầu lâu. Cái đầu lâu đó đang ló bộ tóc dài sọc để quấn lấy hắn. Ngô Hoài Sinh thuận tiện đưa chân đạp một phát nát nhừ cái đầu người. Sau đó mớ tóc đã nhanh chóng quấn lấy chân anh để phục thù. Anh ngồi xổm xuống, vẽ bùa đốt mớ tóc kia. Mớ tóc quỷ bị hoả bùa đốt cháy hắc lên mùi hôi thối khó chịu khiến anh phải đưa tay bịt mũi. Tên kia vội bò lại ôm lấy chân Ngô Hoài Sinh cầu cứu. Nhưng anh chỉ là diệt quỷ, chứ không hề có ý định cứu người. Nắm nhằm cọng rơm, cuối cùng hắn còn bị Ngô Hoài Sinh dùng bùa trói nằm một bên, sau đó anh đi vào căn phòng chứa đầu người. Vũ Trường Giang đã đi đâu mất tăm, Ngô Hoài Sinh nhìn thấy cái lỗ hổng kia bị đập đến tan hoang. Dự cảm không lành, anh bước qua lổ hổng đó sang nhà bên cạnh. Vũ Trường Giang đang đứng trước cửa ngôi nhà đó. Trên tay hắn cầm một cái đầu người, quỷ lực trên tay hắn đang sôi sùng sục vào cái đầu kia. "Chuyện gì thế này?" Ngô Hoài Sinh vừa nói đã ăn phải một đạo quỷ lực của Vũ Trường Giang. Ngô Hoài Sinh vung bùa chống trả, sau khi đạo quỷ lực bị đánh văng về cột điện gần đó, anh mới tức giận nói: "Vũ Trường Giang, mi điên rồi sao?" "Mi mới điên, rõ ràng mi đã từng vào căn phòng này, sao lại không tiêu diệt bọn nó. Bây giờ thì hay rồi, bọn chúng đã chạy mất cả rồi, đi đâu tìm đây?" Vũ Trường Giang lúc này thật sự tức giận, hắn nói tiếp: "Ta đã đọc quỷ thư, trong quỷ thư nói nếu muốn đưa Chúa quỷ trở lại thì cần có chín mươi chín đầu người luyện thuật và chín trăm chín mươi chín quỷ hồn." "Lần trước tôi đếm được có gần năm mươi đầu ở trong căn phòng kia... nhưng số đầu người ở núi Trường Dương. E là sắp đủ chín mươi chín đầu người rồi." Ngô Hoài Sinh thật sự không biết phải cần bao nhiêu đầu người. Lúc đó anh sợ bứt dây động rừng nên mới không xử lí đám đầu người kia, kết quả bây giờ còn vất vả hơn nhiều. Vũ Trường Giang đã nghiền nát cái đầu, hắn thu quỷ lực rồi nói: "Ta phải đi chặt tên con người khốn kiếp kia ra làm tám khúc, sau đó đem cho dã thú ăn thịt." "Chẳng phải mi nói nếu giết con người sẽ phạm luật sao?" Giờ này mà còn nghe Ngô Hoài Sinh nói như thế, hắn quay đầu, ném cho anh một ánh nhìn sắc lạnh: "Nếu cần, ta sẵn sàng đồ sát. À quên nữa, giết chim thần như mi chắc không phạm luật đâu nhỉ?" Ngô Hoài Sinh từ chối cho ý kiến. Bây giờ là 2 giờ 55 phút sáng. Hai bọn họ trèo lên sân thượng của một ngôi nhà gần đó nhìn lên trời. Trận tam giác đã tan biến, thành phố tạm thời trở lại bình thường, nhưng dị tượng vẫn không hề thay đổi. Vũ Trường Giang vẫn không có ý định buông tha cho tên áo đen. Hắn kéo theo Ngô Hoài Sinh trở về nhà nghỉ Chiêu Hồn. Vừa nhìn thấy mặt họ, Linh Miêu đứng trên cầu thang tức giận kêu lên một tiếng. Hoá ra Quỷ Mệnh Tang Môn đã mất, lệ quỷ và bảy quỷ hồn ở đây đang kiếm đường thoát ra ngoài. Vũ Trường Giang nhanh tay giăng một kết giới quỷ to lớn bao phủ xung quanh ngôi nhà. Bất kì lệ quỷ nào muốn thoát ra ngoài đều bị kết giới thiêu rụi. Ngô Hoài Sinh vừa định đi vào đã bị hắn ngăn cản: "Mi đừng nhúng tay vào, công đức sẽ bị giảm. Để ta!" Vũ Trường Giang đối với ma quỷ không có chút thương xót nào. Không đầy năm phút, toàn bộ ma quỷ trong nhà nghỉ Chiêu Hồn đã hoá vào hư vô, chỉ còn lại một mình nữ quỷ kia. Ngô Hoài Sinh theo vào, hai bọn họ chặn nữ quỷ lại. Tên áo đen vừa nhìn thấy Ngô Hoài Sinh đã lập tức vùng vẫy kêu cứu. Chỉ tiếc là Ngô Hoài Sinh đối với chúng sinh không có lòng thương hại, anh còn đến đánh thức bà chủ nhà nghỉ. Vũ Trường Giang đánh văng nữ quỷ sang một bên, hắn bắt đầu tra tấn tên áo đen.