"Ngầu quá xá ngầu rồi, lần này tôi nhất định phải viết một nhân vật giống anh mới được!"
Trương Dĩ Quân luyên thuyên mồm miệng, quên luôn cả việc bây giờ xung quanh toàn là tiểu quỷ. Ngô Hoài Sinh vừa đánh mấy con tiểu quỷ vừa nói: "Đừng có nói nhảm nữa, mau lấy tờ bùa đó ra đi."
Một con tiểu quỷ vươn cánh tay trắng bệch nhỏ xíu nắm lấy cổ chân Trương Dĩ Quân, anh ngồi xổm xuống lấy tờ bùa kia ra dán vào tay nó. Con tiểu quỷ kêu khóc um sùm rồi tan biến. Sau khi một tiểu quỷ bị tiêu diệt, đám đồng bọn của nó đã vây tới hai ba đứa. Nhưng Trương Dĩ Quân dù lúc này đang đối mặt với mấy con tiểu quỷ với bộ dáng hung ác mà lại không hề dùng tới tấm bùa kia, cứ thế mặc cho nó xâu xé.
Ngô Hoài Sinh ném cho một đạo bùa về phía này, bọn tiểu quỷ văng ra rồi lại hung ác bò vào. Xem ra đám tiểu này cao hơn con quỷ lúc này một bậc, oán khí quá nhiều, đương nhiên mạnh hơn. Vậy mà Trương Dĩ Quân lại không hề hấn gì, cứ như bọn tiểu quỷ kia không thể làm anh bị thương được.
"Ngô Hoài Sinh, đây là thứ gì vậy, sao bọn chúng lại nhiều thế?"
"Tiểu quỷ chết yểu! Rất có thể trong căn phòng này trước đây có cuộc huyết tẩy, sau đó những vong linh trẻ em này được giam giữ lại tại nơi này."
Ngô Hoài Sinh đối với chúng sinh không có lòng thương xót, vì vậy mà bọn tiểu quỷ ăn đòn không ít. Thế nhưng bọn chúng lại dường như không thể đánh thắng, cứ tan biến xong lại hồi sinh. Có phải là do trận giam giữ bọn chúng hay là do Quỷ Mệnh Tang Môn ngoài kia giúp đỡ?
"Mau chạy thôi!"
Ngô Hoài Sinh sống rất đơn giản, cứ đánh không lại thì chạy trước rồi tính. Trương Dĩ Quân gấp rút chạy theo, nhưng hai bọn họ vừa mới mở cửa đã lùi trở vào đóng sầm cửa trở lại. Bên ngoài còn đông đúc hơn bên trong, có lẽ là do Ngô Hoài Sinh đã động thủ nên bọn chúng đặc biệt rục rịch ngóc đầu.
Trương Dĩ Quân thở không ra hơi, đây là lần đầu tiên anh gặp quỷ trong cuộc đời này. Cảm giác phấn khích thì ít mà sợ sệt thì nhiều. Vẻ mặt của bọn họ khi đóng cánh cửa trở vào hết sức vi diệu, nhưng bọn quỷ ngoài kia lại không dám tiến vào. Quỷ hành lang chỉ ở hành lang, dường như mỗi địa điểm ở đây đều có chủ, và bọn chúng không dám bước vào địa bàn khác.
"Làm sao bây giờ, bọn chúng bất tử kìa!"
Trương Dĩ Quân vuốt mồ hôi nhìn đám tiểu quỷ đang lượn xung quanh phòng và hát đồng dao "Bắc Kim Thang". Bọn chúng không nhận ra là Ngô Hoài Sinh là bởi vì có lẽ chúng chết quá trẻ, chưa kịp khai mở trí tuệ. Hoặc là kẻ giam giữ bọn chúng đã cố tình làm chúng mất đi trí tuệ, chỉ biết chăm chăm làm nhiệm vụ.
Nhưng ngôi nhà này có ý nghĩa gì chứ, tại sao bọn chúng phải làm như vậy. Và trên hết, bọn chúng là ai?
Loại bỏ Linh Hồ, bởi vì nó đã bị Vũ Trường Giang tiêu diệt. Vậy chỉ còn lại Chúa quỷ, ông ta đã biến mất không còn ở Quỷ thành, khả năng lớn là ông ta đã thoát ra ngoài. Vũ Trường Giang cũng đến thành phố này, vậy khả năng đó càng cao hơn nữa.
Ngô Hoài Sinh nói: "Nếu như không thể tiêu diệt, vậy chỉ còn cách thu phục bọn chúng."
"Thu phục bọn chúng? Anh nói thật lòng đấy ư?"
"Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?"
Ngô Hoài Sinh cầm bùa đi ra giữa phòng, soi tìm nơi giam giữ bọn tiểu quỷ. Trương Dĩ Quân lại cầm bùa quơ quơ ra ngoài doạ cho bọn quỷ không dám tới gần, sau đó đi theo Ngô Hoài Sinh. Trong phòng tràn ngập quỷ khí, vô cùng quỷ dị, Ngô Hoài Sinh vẫn đang dùng bùa tìm kiếm. Ngô Hoài Sinh có thể vẽ ra rất nhiều loại bùa, nhưng anh không hề biết gọi tên bọn chúng là gì và khẩu quyết sử dụng như thế nào. Anh chỉ cần nghĩ đến, là có thể vẽ và sử dụng, và anh cũng không có ý định tìm hiểu.
Vừa tìm, vừa đánh quỷ, mà đám tiểu quỷ kia cũng vô cùng gợi đòn, cứ liên tục bay theo kiếm chuyện. Ngô Hoài Sinh tìm mãi, tìm mãi một lúc, cuối cùng cũng tìm được nó đang ở dưới gầm giường. Ngô Hoài Sinh từ từ giở gra giường lên để tiến vào gầm giường. Bên trong tối thu tối nùi, nồng nặc quỷ khí. Mà đám tiểu quỷ bây giờ cũng thôi gợi đòn, bọn chúng đang tập hợp về nơi này đã nhe nanh vơ vuốt nhắm vào Ngô Hoài Sinh.
Tiếng the thé của quỷ đồng thanh vang lên rợn người trong đêm tối khiến Trương Dĩ Quân không dám mở mắt, anh cứ nắm lấy cánh tay của Ngô Hoài Sinh.
Không khí đang căng thẳng thì không biết từ đâu phát ra một tiếng "choảng" khiến Trương Dĩ Quân giật mình té nhào vào Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh tỏ vẻ kì thị lấy tay đẩy đầu anh ta ra rồi quay đầu tìm kiếm. Một vật gì đó vừa va chạm với cánh cửa ban công. Từ ánh sáng yếu ớt của đèn đường hắc vào, bọn họ nhìn thấy một thứ gì đó đang cố gắng bò trèo lên cánh cửa.
Bởi vì ánh sáng không tốt cộng với phía trong tấm cửa kính còn có một tấm rèm mỏng nên hình ảnh kia vô cùng sống động. Vừa giống như một con quái vật đang trèo lên cánh cửa, vừa giống một con quỷ đang nhảy múa. Trương Dĩ Quân xem đến lắp bắp: "Hoài Sinh, thứ đó là gì vậy?"
Ngô Hoài Sinh cau mày, anh vẽ một đạo bùa đặt xuống đất. Đạo bùa hình tam giác đang phát sáng lên rồi cọc cạch chạy về phía cánh cửa. Sau khi đạo bùa va chạm với cánh cửa, Ngô Hoài Sinh lắc đầu nói: "Là một sinh vật sống!"
"Con vật sống nào mà lại to như thế ở trong thành phố chứ, đột biến ư?"
"Tôi chỉ nói là sinh vật sống, đâu có nói là con vật sống đâu!"
"Vậy... đó là xác sống ư? Ôi mẹ ơi, chúng ta đang đóng phim tận thế sao."
Dù là trong đêm tối nhưng Trương Dĩ Quân vẫn nhận ra một ánh mắt "rất gì" của Ngô Hoài Sinh, thế là anh đành ngậm chặt miệng. Ngô Hoài Sinh kéo theo Trương Dĩ Quân đi về phía cánh cửa, sau khi cánh cửa vừa mở, một con mèo đã nhảy thẳng lên đầu Trương Dĩ Quân.
Thề là Trương Dĩ Quân hét còn dã man hơn đám tiểu quỷ khiến bọn nó đứng hình hết mấy giây. May là Ngô Hoài Sinh đã kịp thời đóng cửa, nếu không chắc chắn anh ta sẽ đánh thức cả xóm mất. Trương Dĩ Quân vật lộn với con mèo đen meo meo một lúc mới bị Ngô Hoài Sinh xách cổ ra. Là một con linh miêu mắt xanh, ánh mắt này... quen quá.
Ngô Hoài Sinh thả con Linh Miêu xuống đất, nó vươn vai, sau đó kêu "Meo" lên một tiếng lớn. Rõ ràng tiếng mèo kêu vào ban đêm còn đáng sợ hơn bọn ma quỷ. Nhìn con Linh Miêu đang chậm rãi đi về phía gầm giường, Trương Dĩ Quân hỏi: "Nó làm gì thế?"
"Nó không phải là mèo bình thường, nó là con của thần núi Trường Dương!"
Ngô Hoài Sinh đã nhận ra đó là chị gái của Trần Thất Nguyệt. Chỉ là không biết tại vì sao cô ấy vẫn còn sống và lại hoá thành mèo. Rõ ràng cô ấy đã tan biến lúc đỡ đòn cho Trần Thất Nguyệt ở Quỷ thành rồi kia mà. Hai bọn họ đi theo Linh Miêu, Ngô Hoài Sinh nhìn thấy mỗi bước chân của nó tràn ngập quỷ khí, một loại quỷ khí được tu luyện bài bản.
Linh Miêu đi tới giường rồi đột nhiên ngửa mặt lên trần nhà "meo" một tiếng rõ dài. Không biết đó là loại giao tiếp hay nghi thức gì, chỉ là sau đó nó đột nhiên quay đầu nhìn Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh cau mày nhìn lên trần nhà, anh thoáng giật mình. Trương Dĩ Quân ngủ trên chiếc giường này mấy đêm mà vẫn không bị hút mất linh hồn, thậm chí không hề yếu đi một chút nào. Quả thật mức độ tu hành ở kiếp trước của anh ta đã đạt tới một điểm nhất định, cho nên những thứ này mới không làm hại được anh ta.
"Tránh ra!"
Linh Miêu đã lùi về sau, Ngô Hoài Sinh cũng nhắc nhở Trương Dĩ Quân tránh đi. Anh nhìn lên trần nhà một lần nữa, sau đó vẽ một đạo bùa ném lên vị trí đã nhắm tới. Đám tiểu quỷ vì bị Linh Miêu khống chế nên không dám tới quấy rầy Ngô Hoài Sinh.
Sau khi đạo bùa kia đánh lên, tường nhà bỗng có dấu hiệu rạn nứt, sau đó nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc vang lên. Xem ra vẫn chưa đủ, Ngô Hoài Sinh lại vẽ thêm một đạo bùa. Lần này tới lượt mặt đất rung chuyển, giống như có một lực hút mạnh mẽ phát ra từ dưới đất.
Ngô Hoài Sinh nhảy lên giường đang rung chuyển, anh cắn ngón tay nhỏ máu xuống. Nhưng máu anh chảy quá chậm, nên anh đã nhặt một mảnh tường vỡ cứa vào lòng bàn tay rồi nhỏ máu xung quanh. Lực hút dưới đất dần chậm lại, bây giờ nó như đang được triệu hồi ngược trở lên.
Máu của Ngô Hoài Sinh có thể dẫn dụ ma quỷ. Trương Dĩ Quân nhìn thấy Ngô Hoài Sinh đổ máu như thế thì xót xa không thôi. Nhưng Ngô Hoài Sinh lại cứ như là máu của ai chứ không phải của anh mà thoải mái dùng. Mặt đất từ từ đứng yên lại, nhưng sau đó lại có cảm giác như bị một con vật to lớn đang đội đất lên.
Quỷ khí nặng nề, mùi máu tươi tanh tưởi pha với mùi máu màu trắng thơm thoang thoảng của Ngô Hoài Sinh, thật là một bãi hỗn loạn. Ngô Hoài Sinh vẽ thêm một đạo bùa nữa ném xuống đất, Linh Miêu đã nhảy bổ tới bắt đầu dùng mũi ngửi.
Con Linh Miêu "meo" lên một tiếng, Ngô Hoài Sinh nhanh chóng theo hướng nó chỉ nhìn thẳng lên trần nhà vẽ một đạo bùa bằng máu của mình. Ngay trên chỗ anh vẽ, có một cái trận màu vàng trắng hình tam giác hiện ra. Tiếng kèn kẹt như xích bánh xe nặng nề trong phút chốc không trụ nổi dưới đạo bùa của Ngô Hoài Sinh mà "đinh" lên một tiếng rồi vỡ vụn.
Sau tiếng đổ vỡ ấy, mặt đất dưới gầm giường đang dần nứt ra. Ngô Hoài Sinh nhảy xuống, sau đó dứt khoác hất văng cái giường tội nghiệp vào vách tường. Ở chính giữa gầm giường nơi tam giác trận chiếu thẳng xuống hắc lên một ánh sáng chết chóc. Con Linh Miêu nhảy vọt bám lên tay Ngô Hoài Sinh rồi meo meo lên mấy tiếng.
Ngô Hoài Sinh vẽ một đạo bùa trên tay rồi đem theo đặt xuống đất nơi ánh sáng hắc lên, sau đó luồng tay qua vết nức rồi lấy lên một con búp bê. Con búp bê mô phỏng bé gái, mặc một bộ váy đỏ làm bằng giấy vàng mã. Thân hình nó đầy máu, tóc tay dài sọc rối nùi che nửa già khuôn mặt. Nhưng Ngô Hoài Sinh vẫn cảm thấy ánh mắt của con búp bê dường như đang động đậy.
Con Linh Miêu ngẩng đầu nhìn về phía sau con búp bê, liên tục kêu lên meo meo đầy oán khí. Ngô Hoài Sinh ngẩng đầu lên nhìn, anh thoáng giật mình khi nhìn thấy bóng của một bé gái trạc mười lăm, mười sáu tuổi. Nó mặc chiếc váy đỏ, tóc tai y hệt như con búp bê mà anh đang cầm.
Nó là thứ gì?
Kẻ phong ấn nó ở đây với mục đích giúp kẻ đó trông coi lũ tiểu quỷ ư?
Con Linh Miêu đang rất cố gắng truyền đạt điều gì đó nhưng rất tiếc là Ngô Hoài Sinh nghe không hiểu. Anh đứng dậy, vừa định di chuyển thì cái bóng đó đã bật chế độ dữ dằn. Tóc tai nó bay tán loạn, hai mắt dữ tợn, cái miệng há to, giơ tay muốn cào vào anh.
"Cho dù mi có là thứ gì thì mi cũng không giết ta được. Mà tôi cũng không giết được mi, vậy nên chúng ta hãy hoà thuận đi."
Ngô Hoài Sinh lạnh nhạt nhìn cái bóng. Cái bóng rất mờ, có lẽ đã lâu không được hấp thụ nên nó không còn nhiều sức lực. Vừa thấy đám tiểu quỷ thoát khỏi Linh Miêu mà nhào tới, nó đã sợ đến mức gập người ngồi xuống. Ngô Hoài Sinh chặn lũ quỷ, anh chợt hiểu ra một điều, cái bóng này dường như bị nhốt ở đây để làm mồi cho lũ tiểu quỷ.
"Đừng sợ, để tôi giúp!"
Ngô Hoài Sinh lại ngồi trở xuống, hết nhìn con búp bê rồi lại nhìn cái bóng. Dường như nó đã chết cách đây rất lâu rồi, cho nên những kí ức sớm đã biến sạch. Đầu óc như là một mảng trắng tinh không chút gì đọng lại. Nó không phải là quỷ, mà chỉ là một linh hồn thuần khiết. Nếu như đưa nó cho Trương Dĩ Quân, liệu có giúp gì được cho anh ta không nhỉ.
Dù sao bây giờ trận này cũng đã hủy, con búp bê kia cần phải xử lí để cứu linh hồn này. Nếu không một khi con búp bê thoát ra ngoài, nhất định sẽ đẩy linh hồn này đoạ vào quỷ môn, tu luyện tà đạo. Ngô Hoài Sinh nhắm một hướng trong phòng, sau đó đặt con búp bê xuống. Sau mấy đạo bùa, con búp bê vùng vẫy đến đáng sợ, nhưng cuối cùng nó cũng khuất phục mà vỡ tan nát, cháy trong trận lửa của Ngô Hoài Sinh.