Mũi tên lao vun vút, xuyên qua ngọn cây xào xạc, xé tan màn đêm tĩnh lặng bay về hướng Chúa quỷ. Chúa quỷ đang lao về phía mộ thất thì phát hiện bị phục kích. Ông ta vội vã quay đầu bỏ chạy trước sự truy đuổi ráo riết của mũi tên kia. Nhưng chạy ngược lại không có nghĩa là có đường thoát.
Ngô Hoài Sinh từ bên ngoài chạy vào, hai bên chuẩn bị giáp mặt. Mũi tên đã đuổi kịp Chúa quỷ, ngay khi ông ta cúi đầu tránh né thì Ngô Hoài Sinh vừa vặn vào tới. Một tay anh tóm lấy Chúa quỷ, một tay bắt lấy mũi tên rồi đâm vào sau gáy ông ta. Chúa quỷ rít lên một tiếng, giãy giụa đau đớn vì mũi tên kia.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại một lần nữa thoát khỏi nhờ Âm Dương ấn. Vũ Trường Giang vừa ra đến, cả hai ráo riết đuổi theo. Gió núi thổi mạnh, nhưng tiếng hai người chạy vun vút trong đêm như muốn nhanh hơn cả gió.
Lúc này ở thôn chết, Thất Nguyệt đã nghe thấy những âm thanh quái dị của quỷ trận đầu lâu. Cô bắt đầu cảm nhận được chúng đã tiến vào khu vực núi Trường Dương. Từ phía xa xa ngoài kia, những ánh sáng đỏ rực đã ánh lên đỏ trời. Chín mươi chín cục lửa đỏ to như mặt bàn bay lơ lửng trên bầu trời, bên dưới mỗi cục lửa đều chở theo một cái đầu người, hay nói cách khác là quỷ đầu.
Cô lùi dần về phía căn nhà rồi nói với Lâm Sở: "Chúng ta mau đi theo chúng."
Lâm Sở đứng im không nhúc nhích, Thất Nguyệt hỏi lại: "Lâm Sở?"
Lâm Sở chần chừ mấy giây rồi gật đầu, hai bọn họ soi đèn chạy về phía mộ thất. Thất Nguyệt đuổi theo ngăn quỷ trận đầu lâu, Ngô Hoài Sinh và Vũ Trường Giang đuổi theo Chúa quỷ. Thất Nguyệt và Tiểu Phạn chỉ cần giữ chân không để nghi thức thực hiện đến khi hai người kia giết được Chúa quỷ là xong.
Nhưng mà nào có dễ vậy, vừa đuổi theo quỷ trận đầu lâu vào gần chân núi, Thất Nguyệt đã gặp Bùi Thế Phương và Lê Hoài Thương. Hai người bọn họ đang nâng thứ gì đó trước ngược, dù là trong bóng tối nhưng với đôi mắt nhạy bén cùa Thất Nguyệt, cô đã nhìn ra thứ bọn họ nâng trên tay chính là linh vị của những cái đầu quỷ kia, đồng thời nếu hợp hai cái lại sẽ trở thành đài tế.
Quỷ trận đầu lâu đang công phá cửa mộ, làm ồn đến mức Linh Miêu đang trấn trong mộ cũng phải nhảy ra ngoài. Lê Hoài Thương nâng linh vị trước ngực, lạnh lùng nói: "Rất tốt!"
Linh Miêu nhảy lên tay Thất Nguyệt, nó cọ cọ đầu vào cổ cô để nói điều gì đó. Thất Nguyệt khẽ cau mày, sắc mặt cũng tệ đi, sự thất vọng hiện hữu rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Cô là con gái của thần núi nhưng chẳng qua cũng chỉ có như vậy nhỉ?"
Thất Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Lê Hoài Thương đang nói, sau đó thả Linh Miêu xuống đất. Lê Hoài Thương có lẽ đã phát giác được điều gì đó, cô ta giơ cao linh vị trên tay, miệng lẩm bẩm để khiển một cái đầu đuổi theo Linh Miêu. Nhưng tiếc là Linh Miêu đã luồng lách trong những tán cây và chạy đi mất.
"Đừng cố tấn công nữa, cửa mộ không phải là thứ chúng nó có thể công phá. Chỉ là một lũ vô tri mà cũng dám đòi công mộ, còn cả hai người các người, quá mức ảo tưởng rồi."
Khoảng cách ở giữa bọn họ chính là một khe vực, Thất Nguyệt nhìn vào đám quỷ đầu đang ra sức tông vào cửa mộ mà nói. Từ đầu tới cuối Bùi Thế Phương không hề nói một câu nào, chỉ có Lê Hoài Thương nói: "Cô nghĩ sao?"
Lê Hoài Thương vừa nói xong, cô ta đã lẩm bẩm triệu tập quỷ trận đầu lâu trở ra đánh đuổi hai người Thất Nguyệt. Thất Nguyệt đương nhiên không đối phó nổi, cô đành kéo Lâm Sở chạy về phía gần cửa mộ để tránh né. Vừa chạy, cô vừa dõi mắt nhìn về phía ngoài chờ Ngô Hoài Sinh và Vũ Trường Giang vào. Nhưng có vẻ họ vẫn còn bận xử lí Chúa quỷ.
Quỷ trận đầu lâu lại tới, đã là đường cùng, Lâm Sở nắm chặt tay Thất Nguyệt, lo sợ hỏi: "Chúng ta làm gì đây, hay là chạy tiếp đi."
Vừa nói xong thì Lâm Sở đã kéo tay Thất Nguyệt chạy nhưng bị cô kéo lại. Chạy tới chạy lui, vì vướng Lâm Sở nên cô không thể chạy nhanh, hoàn toàn không chạy kịp bọn quỷ đầu. Thất Nguyệt vừa cứa lòng bàn tay trích máu ấn vào cửa mộ vừa nói: "Chúng ta chạy không kịp đâu, phải vào mộ thôi!"
Thất Nguyệt cau mày, nén đau đớn trích máu cho cửa mộ để mở cửa. Nhưng ngay lúc cô còn đang bận rộn tìm cách để hai người thoát thân thì đã bị Lâm Sở đâm một nhát vào sau lưng. Thất Nguyệt rụt tay xuống, chậm rãi quay đầu lại. Lâm Sở không hề cau mày, sắc mặt lạnh lẽo như một tên sát nhân, anh rút dao ra, sau đó thuận thế đâm vào ngực Thất Nguyệt một nhát nữa.
Lấy máu tim của Trần Thất Nguyệt để mở cổng Quỷ thành!
Lúc Ngô Hoài Sinh nhìn Lâm Sở, ánh mắt đó đã cảnh báo cho Thất Nguyệt. Nhưng cho dù đã biết trước và được Ngô Hoài Sinh cảnh báo, nhưng Thất Nguyệt vẫn muốn cho Lâm Sở một cơ hội nữa. Chỉ tiếc, dù cô có cho anh ta bao nhiêu cơ hội thì anh ta cũng không thể vì cô mà thay đổi quyết định.
"Lâm Sở, chào mừng hạ màn!"
Ngay lúc này đây, Lê Hoài Thương thả linh vị ra rồi vỗ tay mấy lượt. Lâm Sở không quay đầu, anh ta chỉ chậm rãi trải ra một nụ cười tà mị rồi nói: "Mười ba năm, tôi so với hai người không là gì cả. Có điều vai diễn này cũng rất thú vị, suýt nữa đã ăn sâu vào trong máu của tôi rồi."
Thất Nguyệt đưa tay ôm vết thương, cô ho khan mấy cái rồi mới khó nhọc nói: "Phan Vĩnh đâu, có phải anh đã giết Phan Vĩnh rồi hay không?"
"Hắn ta? Đã ba năm rồi, chắc chắn thân xác của hắn ta đã rối rữa ở một góc nào đó ở Quỷ thành rồi. Chúa quỷ nói không sai, đám thần các người quả thật không nhìn thấu lòng người. Tôi muốn biết, sau khi Ngô Hoài Sinh biết Phan Vĩnh phải chết oan uổng ở Quỷ thành sẽ có phản ứng như thế nào."
Lâm Sở vừa mới nói xong thì anh ta đã hộc máu, từ từ đảo mắt nhìn xuống, bàn tay của Thất Nguyệt đã chễm chệ nằm trên cổ mình. Móng vuốt của Thất Nguyệt cắm sâu vào cổ Lâm Sở. Lâm Sở định rút con dao ra để lấy máu tim của Thất Nguyệt nhưng không còn chút sức lực nào, anh ta nói: "Sao cô có thể giết tôi, rõ ràng cô thích tôi như vậy mà..."
"Đúng vậy! Bởi vì tôi thích anh như thế mới không thể nhìn anh biến thành một kẻ độc ác. Tôi muốn lưu giữ trong trí nhớ một Lâm Sở hiền lành tốt bụng, chứ không phải một kẻ ác ma đội lốt đáng sợ."
"Lê Hoài Thương, Bùi Thế Phương. Hai người mau đến lấy máu tim của cô ta để mở cổng Quỷ thành."
Lâm Sở không biết rằng hai người kia đã bị Tiểu Phạn khống chế. Linh vị trên tay họ đã bị cô ta phá hủy, mất linh vị, quỷ trận đầu lâu đang muốn làm loạn. Tiểu Phạn vô cùng tức giận xách cổ Lâm Sở ném xuống đất rồi chữa vết thương cho Thất Nguyệt, nhưng có vẻ vết thương đó chẳng là gì so với vết thương lòng.
Vừa đỡ Thất Nguyệt, Tiểu Phạn vừa thả quỷ binh truy bắt quỷ trận đầu lâu, cô đưa chân giẫm lên cổ Lâm Sở, mỉa mai nói: "Chỉ vài kẻ tép riu như các người mà dám lớn giọng muốn mở cổng Quỷ thành. Các người sống ít năm quá nên ảo tưởng có đúng không?"
Lâm Sở đau đớn vì bị Tiểu Phạn giẫm vào vết thương trên cổ, anh ta thều thào đưa tay về phía Thất Nguyệt. Đối với bọn họ, cái chết không đáng sợ, bởi vì Chúa quỷ đã hứa với bọn họ nếu ông ta hoàn thành Âm Dương giới, nhất định sẽ đưa bọn họ trở lại và sống một cuộc sống bất tử. Nhưng Lâm Sở đang luyến tiếc điều gì, anh ta luyến tiếc đoạn tình cảm với Thất Nguyệt ư. Một khi chết rồi, anh ta sẽ không còn nhớ bất cứ thứ gì về Thất Nguyệt nữa.
Thất Nguyệt gỡ tay Tiểu Phạn rồi ôm ngực gục xuống, nhưng cô vẫn không thèm nhìn lấy Lâm Sở một cái. Đối với cô lúc này, Lâm Sở trong lòng cô đã chết rồi. Cô đang khóc, nhưng không phải khóc vì bị anh ta lừa gạt, mà khóc tiễn anh ta.
Tiểu Phạn đang định giết Lâm Sở thì nghe từ phía ngoài cuồng phong đang vào. Cô ta rút chân xuống rồi chắn phía trước cho Thất Nguyệt. Thì ra là Ngô Hoài Sinh và Vũ Trường Giang đuổi Chúa quỷ trở vào. Hai con người kia đang bị trói nằm dưới đất thấy Chúa quỷ vào cũng vội vã chắp tay bái ông ta. Lúc này quỷ binh của Tiểu Phạn cũng đã bắt được quỷ trận đầu lâu và giữ trong tay.
Chúa quỷ một đường công vào cửa mộ nhưng Tiểu Phạn đã ném quỷ trận đầu lâu chắn lại. Ngô Hoài Sinh và Vũ Trường Giang vào tới, hai bọn họ ném ra mẻ lưới giăng Chúa quỷ văng ra. Vũ Trường Giang nhảy lên lưới, rút mũi tên quỷ khí ra đâm thẳng xuống Chúa quỷ rồi ấn xuống đất.
Ngô Hoài Sinh lập tức vẽ trận giáng xuống giữ lưới. Lúc này anh mới để ý thấy Tiểu Phạn hành động lạ. Thấy anh nhìn, Tiểu Phạn né sang một bên để lộ Thất Nguyệt đang bị thương ra. Ngô Hoài Sinh nhìn thấy Thất Nguyệt và Lâm Sở đang ngáp ngáp dưới đất thì man máng hiểu ra.
Thất Nguyệt vẫn đang cố khống chế vết thương, cô vừa ho khụ khụ vừa nói: "Xin lỗi anh Hoài Sinh, là em có mắt như mù. Phan Vĩnh tốt bụng như vậy nhưng cuối cùng phải chết oan uổng ở Quỷ thành."
Ánh mắt Ngô Hoài Sinh từ từ thay đổi, dần chuyển sang đỏ hoe. Giống như kết cục của ngàn năm trước đây, người bảo vệ anh phải chết một cách oan uổng. Từng kí ức của anh và Phan Vĩnh chậm rãi hiện về. Hình ảnh Phan Vĩnh lăn xăn tìm cho anh cây nến thơm để đốt thay nhang, hình ảnh Phan Vĩnh lo lắng tột độ, dù đang ở trong mộ thất lạnh lẽo nhưng vẫn cởi áo để khoác cho anh, chỉ vì sợ anh bị lộ thân phận.
"Xin lỗi!"
Đến phiên Ngô Hoài Sinh nói xin lỗi với Thất Nguyệt, sau đó anh nhấc chân, lạnh lùng giẫm lên ngực Lâm Sở. Trên bàn chân anh có hoả bùa, vừa mới giẫm lên, Lâm Sở đã đau đớn thống khổ mà giãy giụa. Nhưng rất tiếc, không có ai đồng cảm thương xót cho anh ta. Cái giá mà anh ta phải trả chẳng là gì so với những thứ mà anh ta đã làm. Chết dưới hoả bùa của Ngô Hoài Sinh thì không có khả năng làm ma quỷ, bởi vì hoả bùa kia đã thiêu rụi linh hồn của anh ta.
Vũ Trường Giang và Chúa quỷ vẫn đang giằng co ở trong lưới trận. Dường như Vũ Trường Giang đang muốn dùng thân mình để phong ấn Chúa quỷ. Mặt đất càng lúc càng lún sâu xuống, Tiểu Phạn chạy tới gọi Vũ Trường Giang: "Mi mau lên đây đi, để ta xuống thay mi."
"Tiểu Phạn, chẳng phải mi muốn tu hành sao. Đợi ta phong ấn ông ấy xong thì mi có thể giải ước và tiếp tục quay lại con đường thiện tu."
Vũ Trường Giang ngẩng đầu, máu trên khoé miệng hắn đang tuôn ra. Tiểu Phạn vẻ mặt chống đối không đồng ý, nhưng cô ta còn chưa nói gì thì Chúa quỷ đã òm òm nói: "Vũ Trường Giang, mi dám phản bội ta. Là ta đã cứu rỗi mi thoát khỏi nhân loại độc ác, là ta đã độ cho mi quỷ tu thành đạo. Sao bây giờ mi quay lại cứu lấy nhân loại khốn kiếp kia. Đây chính là hành động phản sư, hành động này của mi, quỷ đạo sẽ không tha thứ."
"Im lặng đi! Trước đây ta từng mang ơn ông, bởi vì ông có ơn tái sinh với ta. Tuy ta thù oán con người, nhưng chưa từng có ý định biến nhân loại thành địa ngục. Ta chỉ muốn được an ổn sống ở Quỷ thành, ta không phụng sự cho ông để phá hủy nhân loại."