Chương 34: Diệt song mệnh quỷ

Kẻ Mất Trí - Bản Giao Hưởng Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 16:06:53

Đây là Quỷ Mệnh cuối cùng của trận tam giác, Vũ Trường Giang đưa tay về phía trước, một luồng khói tím hiện ra. Bên trong luồng khói ấy xuất hiện một hình tam giác hoàn chỉnh. Lúc kẻ đó đặt Quỷ Mệnh Bạch Hổ ở đây có lẽ không ngờ tới là Vũ Trường Giang sẽ vào cục cảnh sát. Vũ Trường Giang lấy điện thoại gửi tin cho Ngô Hoài Sinh, sau đó thả Linh Miêu xuống đất. Trước khi mặt trời mọc vào sáng ngày mai, tam giác trận này bắt buộc phải biến mất. Chiều hôm đó, Lê Hoài Thương đã gọi một cuộc gọi đi. Cô ta than khóc đủ thứ với người ở đầu dây bên kia. Đại khái là bây giờ kẻ đưa cho bên cô thiết bị chụp ảnh quay phim đã lấy lại, còn uy hiếp cô đủ thứ. Kẻ đó đã nói muốn một người chết thay, nếu không, hắn ta sẽ về quê và bắt cha mẹ cô làm người chết thay đó. Lê Hoài Thương gọi điện cầu cứu, đầu dây bên kia hẹn gặp cô ở một khách sạn gần cục cảnh sát. Vừa gõ cửa phòng khách sạn, Lê Hoài Thương đã nhìn thấy Lâm Khương mở cửa. Cô ta khóc nức nở, lập tức nhào vào ôm Lâm Khương. Nhưng lạ thay, Lâm Khương đã hung bạo xô cô ta ra. Lê Hoài Thương nước mắt giàn giụa, cô nói: "Lâm Khương, anh không thương em nữa sao?" "Cô hãy xem tôi là ai đây?" Lâm Khương vừa nói xong, anh đưa tay lên mặt lột ra một lớp mặt nạ bằng da người. Lê Hoài Thương bụm miệng kinh hãi, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước rồi ngã xuống đất. Lâm Khương mà cô yêu bao lâu nay hoá ra chính là Vũ Trường Giang mang lớp mặt nạ. Nhưng điều kinh hãi hơn nữa, chính là lớp mặt nạ kia được làm bằng da người. "Anh... anh là ai? Sao anh lại mang da mặt của anh ấy?" Lê Hoài Thương run lẩy bẩy, nói không thành tiếng. Vũ Trường Giang ngồi xổm xuống đối diện cô ta, nở một nụ cười kì quặc rồi nói: "Anh ấy? Anh ấy là ai chứ. Ngay từ đầu, cảnh sát Lâm Khương chính là ta. Đáng lẽ cô không nên tham lam mà giao ước với quỷ dữ." "Anh là ai, rốt cuộc anh là ai?" "Ta là ai cô không cần biết, ta chỉ muốn nói cho cô biết đây chính là cái nghiệp mà cô phải trả. Nếu như cô muốn thoát khỏi quỷ dữ cũng được thôi, hãy khai ra kẻ đã giao ước với cô là ai." Vũ Trường Giang lúc này đã trở về dáng vẻ thật sự của hắn. Một dáng vẻ đẹp đẽ, lạnh lùng của sự chết chóc. Nhưng Lê Hoài Thương cũng không phải loại đèn cạn dầu, cô ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn hắn rồi nói: "Sao tôi phải tin anh, anh mới chính là ma quỷ." "Tốt thôi, vậy cô cứ việc đợi kẻ đó tới lấy mạng cô đi." Vũ Trường Giang nói xong, hắn đã đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Lúc này Lê Hoài Thương vội bò theo ôm chân hắn rồi nói: "Dù sao chúng ta cũng yêu nhau mấy năm nay, anh hãy nể tình mà giúp đỡ tôi đi." "Nể tình ư? Ta là ma quỷ, còn có thể nể tình gì chứ. Điều kiện giúp cô chỉ có một, giao ra danh tính của kẻ đó, không có thương lượng." Vũ Trường Giang đã đưa tay mở cửa, hắn đứng yên, đợi qua một phút. Cuối cùng Lê Hoài Thương cũng đưa tay quệt nước mắt, cô nói: "Được thôi! Nhưng anh phải bảo đảm tôi và gia đình tôi được an toàn. Tôi hứa sẽ không bao giờ làm loại công việc này nữa, sống này sẽ sống thật lương thiện." Suy cho cùng, Vũ Trường Giang chính là một quỷ tu cấp cao. Trong người hắn chảy một dòng máu lạnh đến thấu xương. Hắn thì có ái tình, cảm thông gì được. Nhưng cái làm người khác kinh sợ nhất, chính là vừa giả làm con trai cục trưởng, vừa làm đội trưởng cảnh sát Lâm Khương và yêu đương với Lê Hoài Thương gần ba năm. Để đạt được mục đích, hắn có thể làm bất cứ điều gì. Nhiệm vụ của hắn chỉ có một, tìm ra Âm Dương ấn để đem về Quỷ thành. Ngàn năm trước, trước khi thành quỷ, Vũ Trường Giang từng hết lòng yêu một cô gái. Chỉ tiếc là cô gái đó không những đã phản bội hắn để gả cho con quan, mà còn hãm hại hắn bị hành hình. Một loại hình phạt khủng khiếp, người hành hình chặt hắn thành từng khúc nhỏ, sau đó đem quẳng vào sau núi cho thú dữ ăn thịt. Là chúa Quỷ, chúa Quỷ đã nhặt từng khúc xác của hắn, sau đó dùng quỷ tơ may lại thành thân xác hoàn chỉnh. Cho hắn quỷ lực, dạy hắn quỷ tu và để hắn trở thành trợ thủ đắc lực của mình. Sau khi thành quỷ , Vũ Trường Giang đã tự tay cắt đứt dây tơ tình của mình, trở thành một kẻ máu lạnh thật sự. 7 giờ tối, Vũ Trường Giang dùng dáng vẻ thật sự của mình đến nhà nghỉ Chiêu Hồn tìm Ngô Hoài Sinh. Anh đã an bày cái chết của con trai cục trưởng và gửi đơn từ chức của Lâm Khương. Mọi việc dường như đã thu xếp ổn thoả, bây giờ việc còn lại chính là chuyện Âm Dương ấn. Ngô Hoài Sinh nhảy từ ban công xuống, Vũ Trường Giang vẫn nở một nụ cười quái lạ nhìn anh. Hai người nói với nhau không quá ba câu, đại khái là hẹn sau khi hai người diệt xong hai đầu sẽ quy tụ lại đây để cùng nhau xử nơi này. Sau khi Vũ Trường Giang đi khỏi, Ngô Hoài Sinh trở lên kéo Trương Dĩ Quân xuống, sau đó lái xe đến nhà của Y Ly. Bởi vì bảo vệ không cho vào, nên hai người đành phải lẻn vào. Nói chung cũng không tốn quá nhiều công sức, chỉ là hơi mất thời gian. Sau khi cạy cửa nhà thành công, hai người vào trong ghế sofa ngồi đợi. Thời gian trôi qua một cách nặng nề và chậm chạp. Trương Dĩ Quân có hơi buồn bã, anh gọi điện cho Tô Huyền Sương hỏi thăm Y Ly. Tô Huyền Sương nói cô đang dẫn cho bé dạo biển đêm, còn mua cho nó rất nhiều đồ ăn ngon. Trương Dĩ Quân tắt máy, anh ngồi im lặng rất lâu, chỉ nghe đi nghe lại đúng một bài hát, là bài Gặp mẹ trong mơ của Thùy Chi. 11 giờ 50 phút đêm, Ngô Hoài Sinh đứng dậy nhìn anh rồi nói: "Cậu không định tắt nhạc à, dù sao cô ta cũng đã chết lâu rồi, tôi chỉ đang giải thoát cho cô ta thôi." Trương Dĩ Quân tắt nhạc rồi bỏ điện thoại vào túi quần, đứng dậy giãn cơ. Đúng 12 giờ đêm, Ngô Hoài Sinh đẩy cánh cửa phòng, Quỷ Mệnh Điếu Khách dường như cũng biết anh đến, nó đang ngồi trên giường lặng lẽ chờ đợi. Không giống như hai quỷ mệnh kia, mẹ của Y Ly có vẻ lúc còn sống là một người vô cùng lương thiện. Ngay cả lúc làm quỷ, cô ấy cũng vô cùng yên phận. Ngô Hoài Sinh chậm rãi đi vào, anh đá văng chiếc giường lật vào vách tường, sau đó bắt đầu mở quan tài. Quan lần này khá dễ mở, không giống lần đầu, nhưng quỷ khí xung quanh thì không kém. Ngay lúc nắp quan tài vừa mở, tất cả đèn bên trong và ngoài đều tắt ngúm. Xung quanh tối thui tối mịt, Trương Dĩ Quân vừa lấy điện thoại ra mở đèn thì cánh cửa phòng cũng đóng sầm lại. Trương Dĩ Quân cố mở cánh cửa nhưng không được, đành bất lực đứng ở ngoài. Bên trong phòng lúc này đột nhiên xuất hiện một đốm sáng như đom đóm từ đâu bay tới, đậu ở trên giữa nóc nhà soi ánh sáng le lói xuống cái xác trong quan tài. Ngô Hoài Sinh nhận ra, ánh sáng đó chính là bà ngoại của Y Ly, lẽ nào bà ấy muốn đến đợi con gái mình đi cùng ư. Không êm ả như chỗ Ngô Hoài Sinh, Vũ Trường Giang bây giờ đang đứng trên sân thượng đối diện căn phòng Quỷ Mệnh Bạch Hổ ở toà nhà cục cảnh sát. Đêm nay là cuối tháng, trên bầu trời chỉ còn lại những vì sao ảm đạm. Gió đêm hắc vào làm loạn mấy sợi tóc trên đầu Vũ Trường Giang. Hắn bế Linh Miêu trên tay, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía căn phòng kia. Thật ra Vũ Trường Giang sớm đã tính toán chứ không phải là trùng hợp. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đêm nay đen kịt, giữa những vì sao ảm đạm ấy có ba ngôi sao đặc biệt sáng. Tang Môn, Điếu Khách, Bạch Hổ ở ba đầu nối lại thành hình tam giác. Vũ Trường Giang biết rằng các vì tinh tú đã bị thay đổi vị trí, dị tượng hiện ra, báo hiệu nhân gian sắp có biến cố. Linh Miêu nhảy khỏi tay Vũ Trường Giang, hai mắt nó sáng rực, nhìn về phía căn phòng kia rồi kêu lên một tiếng lạnh lẽo. Tiếng kêu ấy như gọi mời, như khiêu khích, khiến con quỷ trong căn phòng không nhịn được mà cựa quậy. Vũ Trường Giang lướt ngang Linh Miêu, dùng dị năng trong lòng bàn tay đánh vào cánh cửa. Cánh cửa phòng như được thế văng ra, quỷ khí cũng theo đó mà tràn ra ngoài. Rất tiếc bọn chúng không có cơ hội đó, vì đã bị Vũ Trường Giang bao vây bằng một kết giới. Có Linh Miêu đứng giữ cửa, quỷ bên ngoài cũng không dám tràn vào làm loại. Một luồng quỷ khí phả vào mặt Vũ Trường Giang, hắn khẽ cau mày. Thì ra Quỷ Mệnh Bạch Hổ chính là vợ của cục trưởng đương nhiệm. Hung thủ thật sự biết cách ngạo nghễ, hắn mổ sống lấy thai đứa trẻ luyện quỷ, sau đó đem bà mẹ làm Quỷ Mệnh Bạch Hổ. Tam quỷ mệnh trấn trận tam giác chính là lúc người sống mang cung mệnh đó. Sau khi trải qua cái chết đau đớn thống khổ sẽ được trợ giúp trở thành Quỷ Mệnh. Mẹ của Y Ly là vì nhìn mẹ mình bị người ta chặt đầu, còn mẹ của Hoài Như là vì bị người ta mổ sống lấy đứa con trong bụng. Rốt cuộc là kẻ nào, kẻ nào lại có thể thân cận với cục trưởng và phó cục trưởng để ra tay tàn độc như thế. Lê Hoài Thương đã chạy trốn, và cô ta không hề khai ra kẻ phía sau. Quỷ với quỷ đánh nhau, thật là một màn đặc sắc hiếm gặp, không biết là ai thắng ai thua. Quỷ Mệnh Bạch Hổ thật sự hung hăng, Vũ Trường Giang vừa vào nó đã xông đến tấn công không ngừng. Nhưng cho dù nó có hung hăng bao nhiêu thì cũng không nhằm nhò gì với Vũ Trường Giang. Một quỷ tu cấp cao, ma quỷ bình thường gặp hắn không ba quỳ chín lạy đã là may mắn lắm rồi. Nhưng Quỷ Mệnh Bạch Hổ này thật sự là gan lì, chẳng những không sợ hắn mà còn ngang nhiên thách thức, xem ra là mau muốn đi đầu thai rồi. Sau khi đẩy quỷ hồn của Quỷ Mệnh Bạch Hổ vào hư vô, Vũ Trường Giang đứng yên lặng nghênh đón gió đêm thổi mạnh. Giây phút chạm vào quỷ hồn kia, hắn đã biết kẻ chủ mưu của chuyện này. Thế lực được đặt giữa sân của toà lâu đài kia, nơi ánh trăng soi xuống chính là Chúa quỷ. Còn vì sao ông ta lại lưu lạc tới nhân gian như vậy thì hắn nhất thời không nghĩ thông. Lẽ nào Linh Hồ thật sự mạnh tới như vậy, bởi vì phong ấn nó mà Chúa quỷ đã tốn quá nhiều sức, tới nỗi lưu lạc ra nhân gian ư. 1 giờ 30 phút sáng, Vũ Trường Giang đã nhổ sạch bốn mươi chín cây kim trên xác Quỷ Mệnh Bạch Hổ, đồng thời tống tiễn quỷ hồn của nó về với hư vô. Sau khi ra khỏi căn phòng, hắn còn ngoái đầu nhìn lại một lần, sau đó ôm theo Linh Miêu nhảy khỏi toà nhà, hướng đến nhà nghỉ Chiêu Hồn. Ngô Hoài Sinh lúc này cũng đã xử lí xong xác của Quỷ Mệnh Điếu Khách. Sau khi bốn mươi chín cây kim được rút ra, thân xác nó đã tan biến chỉ còn lại bộ xương khô. Mẹ của Y Ly đã nhận ra hai người họ đã cứu và bảo vệ Y Ly. Khác với Vũ Trường Giang bên kia, bên này vô cùng êm ả. Một người một quỷ chỉ nói chuyện trong hoà bình. Sau khi nhờ cậy Ngô Hoài Sinh, mẹ của Y Ly đã để anh rút ra cây kim cuối cùng, cũng là lúc cô ấy tan vào hư vô. Trương Dĩ Quân đứng tựa vào vách tường, đau lòng cho số phận của cô ấy. Nhận một cái chết đau đớn, nhìn thấy đầu mẹ mình bị người ta cắt xuống và biến thành Quỷ Mệnh Điếu Khách. Trước khi đi, cô ấy còn nói một câu, kẻ đứng phía sau chuyện này mang hào quang của con người. Sau khi xử lí đại khái chỗ này cũng đã qua 1 giờ sáng, Ngô Hoài Sinh và Trương Dĩ Quân lái xe về nhà nghỉ Chiêu Hồn. Vũ Trường Giang và Linh Miêu đã đợi sẵn ở đó, ba người một mèo từ đường ban công nhảy vào. Vừa bước lên ban công, hai người kia đã cảm nhận được thay đổi. Vũ Trường Giang đẩy cánh cửa phòng, mùi quỷ khí nồng nặc trông thấy. Nhưng Trương Dĩ Quân không ngửi thấy mùi quỷ khí, anh lại ngửi được mùi máu tanh. "Bên trong dường như có người đang bị thương." Vừa nghe Trương Dĩ Quân nói, Ngô Hoài Sinh lập tức nói "hỏng rồi" sau đó chen chân chạy vào. Giờ này đương nhiên không thể mở đèn, Ngô Hoài Sinh chỉ có thể nhờ Linh Miêu đánh hơi. Xung quanh bước chân anh, quỷ khí cuồn cuộn như muốn tham lam cắn nuốt vào. Vũ Trường Giang giúp anh đánh quỷ khí, Trương Dĩ Quân cũng vội vã cầm bùa mà anh cho đặt trước mặt rồi vào theo. Phía sau lưng, cánh cửa đóng lại một tiếng sầm vang vọng trong đêm khuya tĩnh mịch. Quỷ khí đã hoàn toàn bao trùm lấy họ, lúc này, từ phía xa xa vang vọng tiếng một tốp trẻ em đang ngân nga hát bài "Bắc kim thang."