Buổi chiều hôm sau, Trương Dĩ Quân lái xe tới ấp Đồng Tang tìm Tô Vãn Vãn. Vũ Trường Giang lắm việc, hắn leo lên xe đi cùng. Đoạn đường trên xe Trương Dĩ Quân đi qua hoàn toàn là đoạn đường xe cộ tấp nập bình thường. Đi một lát, cuối cùng cũng tới, nhưng điều làm Vũ Trường Giang bật ngửa chính là hắn không hề nhìn thấy bất cứ toà lâu đài nào cả, nơi đó chỉ là một bãi đất trống.
Nhưng điều lạ hơn nữa chính là sau khi Trương Dĩ Quân vừa vào nơi mà hắn nghĩ là cổng rào thì cũng biến mất. Hơn ngàn năm làm quỷ, đây là chuyện mà Vũ Trường Giang cảm thấy điên khùng nhất. Đứng tần ngần một lát, hắn gặp một ông chú trung niên đi ngang, ông chú đó trông có vẻ là dân ở đây. Vũ Trường Giang kéo ông ta lại rồi hỏi: "Cho cháu hỏi, bãi đất trống này trước đây xây dựng cái gì thế chú?"
Ông chú sững người mấy giây rồi tặc lưỡi nói: "Cậu thanh niên, cậu là người ở nơi khác đến sao. Bãi đất trống này có lịch sử không sạch sẽ. Nó vốn là một bãi nghĩa địa, không ngờ rằng lại có một tập đoàn lớn nhìn trúng. Bọn người đó cũng rất nhẫn tâm, cứ thế cho người đào hết hài cốt lên, nói muốn xây dựng cao ốc."
"Nơi như thế này cũng dám xây cao ốc. Bọn họ định xây nhà cho quỷ ở hay sao?"
"Đấy, ngay cả người trẻ như cậu còn cảm thấy như vậy. Không hiểu mấy người nhà giàu này nghĩ cái gì trong đầu. Bọn họ ỷ mình có tiền nên không sợ, kiên dè gì hết. Cậu biết không, lúc trước ở đây tuy là nghĩa địa nhưng người dân sống xung quanh chúng tôi không hề nhìn thấy gì đâu. Nhưng sau khi bọn họ đào cốt đi thì buổi tối không ai dám đi ngang qua đây cả."
Trông ông chú có vẻ không hề nói quá, bởi vì vẻ e ngại lúc ông ta nói chuyện đã hiện hết lên mặt. Vũ Trường Giang gật đầu vâng dạ, sau đó cảm ơn ông ta. Sau khi ông chú đi khỏi, Vũ Trường Giang đứng tựa xe, nhắm mắt định thần tìm kiếm. Thì ra kẻ kia chọn khu đất nghĩa địa đã bị phá bỏ, dựng lên toà lâu đài trong Âm Dương giới.
Vậy mà Trương Dĩ Quân lại có thể vào đó, căn tu hành của anh từ kiếp trước thật sự rất sâu dài. Đoán rằng có lẽ Trương Dĩ Quân đã tu hành không chỉ một kiếp, hơn nữa còn vô cùng đắc đạo. Nếu như anh không gặp Ngô Hoài Sinh, không vướng nghiệp đào mộ, không vướng nghiệp giết quỷ đang tu đạo rồi phóng hoả, không vướng nghiệp tự sát, có lẽ anh đã thành chánh quả từ kiếp trước.
Trương Dĩ Quân vẫn thấy Tô Vãn Vãn ở trước sân, cô vẫn y như thế, thanh khiết trong sạch như một tờ giấy trắng. Trương Dĩ Quân cũng không biết lí do vì sao anh lại đến đây. Hai lần gặp gỡ, nếu như nói anh thích Tô Vãn Vãn thì cũng không đúng. Hai mươi mấy năm cuộc đời anh chưa từng hẹn hò, cũng chưa từng thích một cô gái nào. Cảm giác dành cho Tô Vãn Vãn ban đầu có lẽ chỉ là tán thưởng, bây giờ lại chuyển sang thương xót.
Một người tài giỏi như thế, gia thế học vấn tốt như thế đáng lẽ phải được sống một cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc. Nhưng tại sao cô lại bị cuốn vào một âm mưu như thế này, đáng thương như thế này. Nghe Tô Huyền Sương nói, cô rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian đều dành vào âm nhạc. Một người đánh piano lại có thể chơi nhạc giao hưởng, độ khó thật sự không thể nghĩ tới.
Khi còn sống đã đắm chìm vào âm nhạc, lúc hồn lìa khỏi xác vẫn còn say mê âm nhạc. Tô Vãn Vãn đúng là một nghệ sĩ thực thụ. Nhưng như vậy có khi lại tốt, để cô có thể quên đi những nỗi đau thương và cô độc.
Tô Vãn Vãn vẫn đánh đàn vào lúc gần nửa đêm, vẫn chơi nhạc của Bethoven. Sau khi Trương Dĩ Quân nghe cô chơi đàn xong thì quay về phòng ngủ. Trằn trọc không ngủ được, Trương Dĩ Quân lên mạng một lát, anh vào facebook tìm kiếm nhóm thảo luận chuyện ma nhà nghỉ Chiêu Hồn.
Vừa nhấp vào, anh khẽ giật mình. Hoá ra sau nửa đêm hôm qua, khi anh và Ngô Hoài Sinh rời đi thì xảy ra án mạng. Nạn nhân chính là người đàn ông trẻ cùng tầng một, Trương Dĩ Quân từng gặp anh ta, lúc án mạng hai vợ chồng kia xảy ra. Đây là vụ án thứ năm, nạn nhân là một huấn luyện viên vũ đạo, bị giết lúc 1 giờ 50 phút sáng.
Theo như những gì miêu tả, thì nạn nhân thứ năm đó bị giết ngay trên chân cầu thang. Tư thế chết là lộn cổ từ bậc thang trên xuống, trẹo cổ chết. Mọi chuyện diễn ra như một tai nạn, nhưng té đầu thang kiểu này cũng thật sự là hơi quá. Nếu nói anh ta ngã đập đầu, mất máu nhiều quá chết thì không vấn đề gì. Nhưng đằng này anh ta lại té gãy cổ, và hai chân anh ta đột nhiên mất bắp thịt và bị quẹo như người bị tật.
Huấn luyện viên vũ đạo mà chết bị tàn phế, thật là ngạo nghễ. Nhưng Trương Dĩ Quân nhận ra tướng chết đó, tám mươi phần trăm là do cô con gái quỷ của vợ chồng phó cục trưởng giết. Đây chắc là một cái chết bất thình lình, hoặc là do anh ta có máu dê, hoặc là anh ta cười nhạo hai chân dị tật của nữ quỷ kia nên bị giết.
Trương Dĩ Quân tắt điện thoại, gần đây có quá nhiều việc ập đến, ngay cả bộ não và trí nhớ của anh cũng hấp thụ không kịp. Không nói tới các vụ án ở đó, mà rốt cuộc là kẻ nào đã đăng những thông tin đó lên. Kẻ đó là ai, và đang nấp ở đâu trong nhà nghỉ Chiêu Hồn, tại sao kẻ đó lại biết rõ ràng từng tình tiết xảy ra như vậy.
Nếu như là hoàn cảnh bình thường thì anh sẽ nghĩ là có người hòng trục lợi mà bịa ra câu chuyện xuất sắc. Nhưng đây không phải hoàn cảnh bình thường, càng nghĩ, Trương Dĩ Quân càng ớn lạnh. Dù là nửa đêm nhưng anh vẫn gọi cho Ngô Hoài Sinh, quả nhiên chuông vừa đổ hai lượt thì anh ta bắt máy.
"Ngô Hoài Sinh, tôi vẫn thắc mắc một chuyện. Người đăng những vụ án ở nhà nghỉ Chiêu Hồn là ai, và vì sao người đó phải đề là chín vụ án tiêu biểu?"
Chờ Trương Dĩ Quân nói xong thì Ngô Hoài Sinh cũng đã tỉnh ngủ, anh nói: "Trương Dĩ Quân, não của cậu phát triển vào ban đêm ư. Đáng lẽ ra cậu nên thắc mắc ngay từ lần đầu tiên cậu đọc được bài báo đó mới đúng."
Trương Dĩ Quân công nhận vế đầu mà Ngô Hoài Sinh nói. Lúc đó anh vốn dĩ đặt tất cả vào trong ý tưởng, hoàn toàn không để ý lắm tới mấy chuyện kia. Anh im lặng, Ngô Hoài Sinh nói tiếp: "Cậu biết lần đó tôi xuống căn hầm chứa đầu người đã phát hiện ra điều thú vị gì không. Có thêm một người nữa ngoài bà chủ nhà và tên mặc đồ đen kia. Nhưng kẻ đó vô dụng, tôi nghĩ rất có thể là hắn đã tung tin."
"Ngô Hoài Sinh, anh thật sự không tin tưởng tôi nhỉ. Cái gì anh cũng giấu giấu giếm giếm, không chịu nói cho tôi."
Trương Dĩ Quân có chút tức giận mà bật ngồi hẳn dậy. Ngô Hoài Sinh lười nhát nói: "Là cậu trí nhớ kém. Lúc đó tôi đã nói hết cho cậu, nhưng cậu chỉ lo vụ hai người kia mà thôi. Tôi phải đi ngủ, cậu cứ việc bầu bạn với người đẹp của cậu đi."
"Anh đang ngủ mấy mình, Tô Huyền Sương đâu. Ngô Hoài Sinh, Ngô..."
Trương Dĩ Quân ấm ức bỏ dở câu nói, bởi vì Ngô Hoài Sinh đã cúp máy mất rồi.
Vừa kéo chăn lên cổ chuẩn bị ngủ, Ngô Hoài Sinh đáng thương lại bị Vũ Trường Giang kéo chăn. Ngô Hoài Sinh tức giận ngồi dậy nói: "Vũ Trường Giang, mi không có việc gì để làm ư?"
"Ta có! Ta vừa mới đi làm việc về đây. Ta nói mi biết, toà lâu đài kia vốn dĩ không hề xuất hiện, Trương Dĩ Quân đã đi vào ảo cảnh đó."
"Mặc kệ cậu ta! Bây giờ dường như không phải chúng ta nên lo vụ đó đâu. Cái mi nên quan tâm là bọn chúng đang muốn triệu hồi ai kìa. Vũ Trường Giang, dường như mi ở ngoài quá lâu nên nhiễm con người con rồi à?"
Ngô Hoài Sinh tỏ vẻ ái ngại chọc tức hắn. Vũ Trường Giang liếc cho anh một cái rồi nở một nụ cười kì quái nói: "Mi nói đúng rồi! Nên bây giờ ta sẽ sang phòng của Tô Huyền Sương..."
Vũ Trường Giang còn chưa nói hết đã bị ăn một đạp té lăn xuống đất. Hắn vung dị năng lên đánh trả Ngô Hoài Sinh. Kết quả hai người lăn xả vào đánh nhau suýt nữa tam bành căn phòng.
Sáng hôm sau, Tô Huyền Sương gõ mãi không thấy Ngô Hoài Sinh mở cửa. Lúc cô đẩy cửa vào thì thôi ôi, căn phòng hệt như bãi phân rác. Ngô Hoài Sinh ngồi tựa vào tường ngủ, nghe cô vào anh đã mở mắt ra nhìn.
"Ngô Hoài Sinh, đêm qua có quỷ đến đây ư, là quỷ nào thế?"
Tô Huyền Sương vừa dọn dẹp vừa hỏi, Ngô Hoài Sinh đứng dậy, anh nói: "Đúng là có quỷ, tên đó là Vũ Trường Giang. Hắn ta phát điên tới nơi rồi!"
Gần đây Hoài Như luôn theo Y Ly, Ngô Hoài Sinh cảm thấy hai đứa nó ở chung sẽ tốt hơn. Anh luôn dò hỏi Hoài Như xem cô bé có còn nhớ mặt kẻ đã mổ lấy nó ra hay không, kẻ đã đặt nó vào trong đỉnh trận. Nhưng cô bé dường như không nhớ gì cả, bởi vì tất cả lệ khí đều đã bị đám tiểu quỷ ăn sạch.
Nói đến đây anh mới nhớ tới bảy tiểu quỷ đã bị anh thu phục ở nhà nghỉ Chiêu Hồn, không biết chúng có bị bảy đứa quỷ mới làm gì không nữa. Đúng lúc Trương Dĩ Quân về, vừa về anh đã nói: "Chúng ta đi nhà nghỉ Chiêu Hồn đi, điều tra thử xem."
Ngô Hoài Sinh dặn Tô Huyền Sương dùng quan hệ của mình điều tra Bùi Thế Phương, còn dặn cô phải cẩn thận ông ta. Còn để Y Ly và Hoài Như theo cô, dù cô không thấy Hoài Như, nhưng Y Ly thấy là đủ rồi.
Ngô Hoài Sinh, Trương Dĩ Quân và chị Linh Miêu đến nhà nghỉ Chiêu Hồn. Cho dù vừa mới xảy ra án mạng nhưng nó vẫn chẳng có gì thay đổi. Mọi án mạng ở nơi đây đều được xử lí rất sơ sài, thậm chí vệt máu trên cầu thang còn chưa được lau sạch.
Trương Dĩ Quân vừa lên cầu thang vừa nhìn vào tường. Anh cảm giác như có một cái bóng nằm trên đó, mới vừa áp mặt vào nhìn thì cái bóng ló mặt ra nhìn. Anh giật mình bám vào Ngô Hoài Sinh rồi nói: "Con mụ điên, tôi không có sợ mụ đâu."
Hành lang dù là ban ngày nhưng cũng lạnh lẽo, có lẽ là do tâm lí chăng?
Vừa bước lên, hai người đã gặp cô gái ở trên tầng hai đi xuống. Cô ta vẫn bước đi với cái dáng kì quặc đó. Cho dù lần nào gặp, cô ta cũng rũ tóc phủ mặt, nhưng Ngô Hoài Sinh vẫn cảm thấy đây không phải là trùng hợp. Nếu cô ta là quỷ, cô ta nhất định phải né anh mới đúng.
Nhưng vì sao lần nào anh đến cũng gặp phải cô ta?
Rõ ràng lần trước khi ngang qua Y Ly, trông cô ta sợ hãi run lên thấy rõ. Dù sợ nhưng vẫn xuất hiện, cô ta đang cố nói với anh điều gì?
Hai bên đã lướt qua nhau, Ngô Hoài Sinh ngoảnh đầu nhìn theo cô ta. Lần này anh quan sát kĩ càng mới phát hiện, trên tay của cô ta có giấu một mảnh vải đen. Lúc nãy đi qua, cô ta nấn ná lại cạnh phòng số 3 mấy giây. Lẽ nào... cô ta muốn nói mình có liên quan tới bóng đen giết người chặt đầu kia ư?