Chương 50: Chương cuối

Kẻ Mất Trí - Bản Giao Hưởng Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 16:12:20

"Tù nhân số 4702. có người thăm nuôi!" Một ngày âm u, Tô Huyền Sương đến trại giam thăm chồng chưa cưới của Tô Vãn Vãn, Lý Vương. "Lý Vương, đã lâu không gặp, cậu còn nhớ tôi không?" Lý Vương trong bộ áo tù kẻ sọc vô cùng tiều tụy. Khuôn mặt anh ta hốc hác, râu ria dài sọc, những ngón tay thon dài của một nghệ sĩ dương cầm giờ đã chai sần và thô thiển. Nghe Tô Huyền Sương hỏi, anh ta nở một nụ cười chua chát: "Liệu có hợp lí không, khi chị lại đi thăm tội phạm đã giết em họ mình?" "Lý Vương. Bùi Thế Phương đã chết rồi, ông ta chết giữa nơi núi rừng hẻo lánh, dã thú ăn xác. Còn Lý Nguyên, ông ta cũng đã tự tử vào ngày thứ ba ở trại tạm giam. Mọi tội lỗi đều phải trả giá, nhưng em gái của tôi, nó đâu có tội tình gì?" Lý Vương cúi đầu im lặng, Tô Huyền Sương nén xúc động, cô nói tiếp: "Cậu biết mà có phải không, rằng nó không hề chết khi cậu đâm nó tại lễ đường. Nó đã bị người tam giam cầm linh hồn suốt ba năm, chỉ để quỷ ăn mòn linh hồn nó. Nhưng cậu có biết không, đến tận lúc nó chính thức ra đi, còn luôn miệng thương xót cho cậu." "Tôi đã nói, sau khi chết, tôi sẽ gặp cô ấy để chuộc tội!" "Lý Vương! Cậu có biết trước khi đi, nó đã trăn trói điều gì không. Nó nhờ tôi chuyển lời đến cậu, đừng tìm nó nữa, cậu hãy đến địa ngục và tự chịu tội của mình thôi." Lý Vương gục đầu, đến khi Tô Huyền Sương đi khuất, giáo quan đến đưa đi, anh ta mới khóc nấc lên. Chuông chùa chiều đã đổ, tuy là cách mấy ruộng dừa lớn nhưng hai người vẫn nghe rõ. Trương Dĩ Quân bẻ một chiếc tàu dừa làm cào cào, đưa cho Ngô Hoài Sinh rồi nói: "Ngôi chùa đó là nơi hồi bé tôi đã tu học vào mùa hè, anh có muốn đến đó xem thử không?" Ngô Hoài Sinh xăm soi món đồ chơi kì lạ trên tay rồi gật đầu. Đoạn đường không xa lắm, dáng vẻ của Trương Dĩ Quân lại rất hưng phấn. Hai người đi đến trước cổng chùa, hiện tại đang là giờ đọc kinh Vu Lan. Thì ra, mới đây đã là tháng bảy. Ngô Hoài Sinh tuy rằng giả vờ tìm hiểu món đồ chơi cào cào nhưng anh vẫn quan sát Trương Dĩ Quân. Khuôn mặt anh ta hiện lên một nỗi niềm khó tả, miệng lại đang niệm kinh. Ngô Hoài Sinh trả cào cào lại, anh hỏi: "Có phải cậu muốn quy y không?" "Anh hiểu tôi thật đó! Kiếp đó tôi được nuôi nấng trong chùa, quy y ngay từ lúc sinh ra. Đến năm bốn mươi lăm tuổi, được người đời kính trọng gọi là Hoà thượng. Nếu như bây giờ tôi quy y, thì lúc hơn tuổi hơn khi đó một chút cũng sẽ được gọi là Thượng toạ." Trương Dĩ Quân nói một lèo, Ngô Hoài Sinh cười chọc anh ta: "Cậu quy y mà cũng tính chức vị à... Trương Dĩ Quân, sao cậu lại nhớ rõ kiếp đó như thế?" "Đúng vậy! Nên anh không cần giữ lời hứa của năm xưa. Nếu có kiếp sau, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau tiếp tục tu hành." "Không được! Lời đã hứa, sao có thể không thực hiện?" "Ngô Hoài Sinh, anh vẫn chưa ngộ ra sao, rằng anh không có duyên với Phật pháp. Lời hứa năm xưa anh đã làm được rồi, tìm kiếm tôi suốt một ngàn năm, không dễ dàng gì có đúng không. Anh không có lỗi gì cả, nên không cần chuộc lỗi. Hãy sống vì anh đi, tôi biết trước đây anh không động lòng với ai là vì giữ lời hứa tìm kiếm tôi. Sau khi tìm được, tôi lại nhớ ra quá khứ nên anh phải nén lòng để thực hiện lời hứa cùng nhau tu hành, có đúng không?" Bị Trương Dĩ Quân nói đúng, Ngô Hoài Sinh không hề phản bác. Trương Dĩ Quân nhìn trời dần về tối, nơi đây ít đèn điện nên sao đặc biệt sáng. Trương Dĩ Quân đưa tay thả cào cào rơi xuống đất mà như thả nó bay lên trời, anh nói tiếp: "Anh còn nhớ không, năm đó chỉ vì chia nhau một trái bắp mà tôi lại lấy họ Ngô đặt tên cho anh. Ngô Hoài Sinh, sinh mãi không diệt. Sinh mệnh bất tử này là của anh, không phải tôi ban cho anh. Vậy nên, anh hãy sống như ước muốn ban đầu của mình đi, không cần quyến luyến lời hứa đó nữa." Trương Dĩ Quân thật sự đã quy y, cha mẹ anh ta có chút buồn bã, rủ Ngô Hoài Sinh ở lại nhà họ chơi ít lâu. Những ngày này, Ngô Hoài Sinh luôn nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời mình. Đến ngày thứ mười, anh đến chùa thăm Trương Dĩ Quân thì Tô Huyền Sương gọi đến. "Anh Hoài Sinh, em thật sự đã trông chị ấy rất kĩ. Nhưng em chỉ vừa lau người cho Y Ly một chốc thì chị ấy đã đi mất rồi..." Ngô Hoài Sinh lấy điện thoại khỏi tay, anh phóng tầm mắt về phía cổng chùa. Nơi ấy, Tiểu Phạn đang bế Linh Miêu đi vào. Trương Dĩ Quân từ trong chính điện đi ra, Tiểu Phạn thả Linh Miêu xuống, chắp tay trước ngực, thành tâm cúi đầu. Ngô Hoài Sinh chợt nhớ tới câu chuyện của ngàn năm trước, hoàn cảnh của Trương Dĩ Quân và Tiểu Phạn lúc đó chính là: "Hoá ra người đêm qua gõ mõ tụng kinh lại là một nữ quỷ. Hoá ra kẻ đêm qua giết người phóng hoả lại là một tăng nhân!" Sau ngàn năm chính thức bước vào quỷ đạo, Tiểu Phạn vẫn có thể tìm được ước nguyện ban sơ của mình. Tiểu Phạn quay sang nói với Ngô Hoài Sinh: "Tôi đã hoàn thành sứ mệnh, phong cửa Quỷ thành, giam Âm Dương ấn vào trong đó. Vũ Trường Giang từng nói với tôi, Phật pháp luôn khoan dung độ lượng với tất cả chúng sinh. Phật môn luôn mở rộng, không phân biệt là người hay quỷ." "Đây liệu có phải là nếu có duyên với Phật pháp thì dù có trải qua trăm ngàn năm, người ta vẫn sẽ tìm về. Còn tôi, một kẻ mang nhiều tội nghiệt, cho dù có từng quy y thì cũng trở lại với hồng trần ngũ uẩn." Nghe Ngô Hoài Sinh nói, hai người kia từ chối cho ý kiến. Họ từ biệt nhau, có dịp sẽ còn gặp lại. Lúc ra cổng, Ngô Hoài Sinh còn ngoái đầu nhìn lại, thấy Trương Dĩ Quân nhìn theo anh, chắp tay nở một nụ cười. Anh bất giác nhớ tới ngàn năm trước, dáng vẻ của Trương Dĩ Quân cũng giống như bây giờ. Kiếp này không có anh, hy vọng cậu ấy sẽ có thể yên tĩnh tu hành. Lần này chia tay, chưa chắc sẽ gặp lại, nếu như có duyên, dù là kiếp nào đi chăng nữa cũng sẽ có thể gặp. Nhưng thâm tâm anh luôn hy vọng họ vĩnh viễn đừng dính líu tới nhau. Bởi vì những ai có liên quan tới anh đều sẽ không có kết cục tốt đẹp. Quay trở lại thành phố H, Tô Huyền Sương vẫn ngày đêm túc trực bên cạnh Y Ly, dù bác sĩ đã bảo con bé sẽ rất khó tỉnh lại. Sau khi kể lại mọi chuyện, Ngô Hoài Sinh nói: "Hãy để bác sĩ chăm sóc con bé. Em có ước nguyện gì chưa thực hiện được không, tôi đưa em đi." "Có! Em muốn biết cuộc sống ngàn năm qua của anh trãi qua như thế nào!" "Cực khổ lắm, em chịu nổi không?" "Dù là núi cao hay biển lớn, thành thị hay nông thôn, chỉ cần được ở bên cạnh anh, sống hết quãng đời ngắn ngủi còn lại là được!" Ba năm sau khi mọi chuyện kết thúc, lúc ấy hai người họ đang ở một vùng nông thôn, vào một đêm mưa gió tầm tã, bác sĩ chủ trị của Y Ly đã gọi cho Tô Huyền Sương. Bác sĩ bảo Y Ly đã mất tích, y tá chỉ kịp nhìn thấy người đã đưa Y Ly đi. Đó là một cô gái trẻ, cô ta mặc một chiếc váy trắng, còn che một cây dù màu đỏ thêu hoa Mạn Đà La!