Gần 6 giờ tối, Ngô Hoài Sinh, Tô Huyền Sương và Trương Dĩ Quân lên chuyến xe bus số 44. Không có Y Ly nhưng Ngô Hoài Sinh vẫn có thể lên chuyến xe bus đó. Vốn dĩ anh có thể mở đường bước vào ấp Đồng Tang nhưng anh không đủ siêng. Trên xe, Tô Huyền Sương vẫn tựa vai anh ngủ, lấy sức cho trận chiến sắp tới.
Ngô Hoài Sinh vốn muốn bỏ hai người kia lại, nhưng họ sống chết đòi theo anh cho bằng được. Vừa chạy được nửa đoạn đường, chiếc xe bus máy móc này vậy mà đột nhiên phanh lại. Ngô Hoài Sinh đỡ Tô Huyền Sương, thuận tiện đỡ luôn Trương Dĩ Quân để hai người không bị ngã cắm đầu về phía trước.
"Chuyện gì vậy?"
Trương Dĩ Quân gấp gáp hỏi, Ngô Hoài Sinh im lặng hất mặt về phía trước. Phía trước đầu xe có một con quỷ thân hình quái dị, nó đang dùng cái thứ giống xúc tu quấn đầu xe cản lại. Tô Huyền Sương dụi mắt, cô nói: "Kia... có phải là quỷ trấn xác của Linh Hồ không? Chẳng phải Tiểu Phạn đã diệt chúng nó rồi ư?"
"Không hiểu sao vẫn còn một đứa và biến dạng thành thế này. Lần trước khi đến núi Trường Dương nó đã từng tìm đến Y Ly. Có vẻ nó vẫn đang tìm kiếm Linh Hồ."
Ngô Hoài Sinh nhanh chóng vẽ bùa lên trán hai người kia, sau đó yên lặng chờ đợi. Người tài xế lẳng lặng bao lần lúc này đang tức giận. Ông ta đột nhiên duỗi tay về phía trước, xuyên qua kính xe, cánh tay dần trở thành tay quái vật, thò ra bóp cổ Quỷ Trấn Xác.
Nhưng ông ta dường như chỉ được bấy nhiêu đó, chẳng những không đánh được con quỷ, ngược lại bị nó tóm cổ kéo ra ngoài. Xe vừa mất tài, những linh hồn trên xe lập tức biến dị, sau đó điên cuồng quậy phá. Ngô Hoài Sinh ném bùa về phía bọn họ rồi mở cửa sổ đẩy ra ngoài. Trong xe hiện tại chỉ còn lại ba người, những linh hồ bị ném ra ngoài lập tức bị con quỷ cắn nuốt.
Ngô Hoài Sinh mở cửa rồi lấy đà nhảy lên nóc xe, đối diện với con quỷ. Rõ ràng là nó muốn đến tìm Tô Huyền Sương báo thù, hoặc nó vẫn nghĩ nếu giết được cô thì chủ nhân của nó sẽ sống lại. Ngô Hoài Sinh đặt một trận xuống nóc xe, nhánh trận lập tức tản ra bao vây khắp xe. Quỷ Trấn Xác vừa mới chạm vào thì nó giống như bị điện giật, cả người bốc khói như sắp cháy.
Không bắt được Tô Huyền Sương, Quỷ Trấn Xác đã quay sang đánh với Ngô Hoài Sinh. Nhưng tiếc là nó bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh. Không biết chỉ qua mấy chiêu mà hai người ngồi trong xe nhìn thấy con quỷ đã bị chẻ làm đôi rồi ngã rầm xuống đất. Ngô Hoài Sinh nhảy khỏi nóc xe, anh vẽ một đạo hoả bùa thiêu rụi Quỷ Trấn Xác.
Quay vào trong xe, sau bao lần lười biếng thì Ngô Hoài Sinh vẫn phải tự mình lái xe. Lần này Ngô Hoài Sinh đưa cả Trương Dĩ Quân và Tô Huyền Sương cùng vào toà lâu đài. Mục đích của anh chính là để cho bọn họ gặp mặt Tô Vãn Vãn lần cuối cùng để từ biệt. Tuy rằng bề ngoài anh nói là có thể cứu được Tô Vãn Vãn, song sự thật không phải như thế.
Cơ hội duy nhất để cứu Tô Vãn Vãn chính là lúc cô lên đàn thỉnh quỷ. Nhưng không ai biết được nghi thức đó sẽ được diễn ra lúc nào, và ai có thể canh đúng lúc đó để cứu cô ra. Vì vậy cho nên, khả năng Tô Vãn Vãn tỉnh lại mỏng manh như sợi tơ, có thể nói là hoàn toàn dựa vào vận may của cô ấy. Nếu như vận mệnh thương xót, cô ấy có thể tỉnh lại, nếu không cũng chỉ có thể trách vận mệnh quá mức tàn nhẫn mà thôi.
Không có âm hồn dẫn đường, cánh cổng lâu đài không mở ra. Ngô Hoài Sinh co chân đạp một cước, không hiểu vì sao lại sứt luôn một cánh cổng. Hai con Bách Túc Long thấy có kẻ phá cổng, không kịp nhìn mà nhảy bổ ra muốn cắn vào cổ Ngô Hoài Sinh.
Ngô Hoài Sinh hai tay tóm cổ hai con Bách Túc Long, chỉ trong chớp mắt, hai chúng nó đã bị hoả bùa trên tay anh thiêu rụi. Tô Huyền Sương nuốt khan, cô đưa tay bắt lấy mảnh vụn thân xác của Bách Túc Long. May mà cô đã được anh chấp thuận dệt mộng, nếu không cô cũng dám đi theo anh lần nữa.
Vừa giết hai con Bách Túc Long xong, ba người họ đều cảm thấy phía trước quỷ khí ngùn ngụn kéo tới. Từ trong bóng tối trong sân xuất hiện hai luồng quỷ khí hình dáng giống như chim đang sảy cánh bay ra. Ngô Hoài Sinh đưa tay ngăn hai người kia ở phía sau, anh cắn ngón tay lấy máu rồi duỗi tay về phía trước vẽ trận.
Trận mà Ngô Hoài Sinh vẽ có hình dáng như loài chim Lạc sảy cánh bay đang hiện ra trước mặt họ. Máu trên ngón tay Ngô Hoài Sinh điểm ngay mắt chim, mắt chim vừa sáng lên liền kéo thân trận sáng theo. Hình dáng chim Lạc đang sảy cánh bay hiện lên rõ ràng, sau đó nó phát ra một tiếng kêu lạ lùng.
Hai con chim quỷ khí kia vừa bay tới, không kịp quay đầu nên đã bị trận của Ngô Hoài Sinh nuốt trọn. Tuy rằng cảm thấy diệt được hai con chim quỷ khí kia đơn giản, nhưng trận của Ngô Hoài Sinh càng không đơn giản. Tô Huyền Sương và Trương Dĩ Quân không biết rốt cuộc Ngô Hoài Sinh có bao nhiêu sức mạnh.
"Đi thôi!"
Ngô Hoài Sinh thu trận, đưa tay nắm tay Tô Huyền Sương và để Trương Dĩ Quân đi bên cạnh, cả ba cùng vào lâu đài. Tuy Ngô Hoài Sinh không thể đếm được số quỷ nhưng anh có thể cảm nhận đã sắp đủ chín trăm chín mươi chín quỷ hồn, bởi vì quỷ tức của Chúa quỷ vô cùng hưng thịnh.
Cả ba người vào trong toà lâu đài, Ngô Hoài Sinh cùng hai người kia lên lầu tìm Tô Vãn Vãn. Tô Vãn Vãn vẫn ngồi trên bàn chảy tóc, mặc dù chiếc gương và cây đàn piano đã bị vỡ vụn từ lần trước. Cô vẫn chảy, động tác không hề thay đổi. Tô Huyền Sương nhìn thấy Tô Vãn Vãn, cô lấy tay bụm miệng ngăn sự xúc động.
Ngay lúc này, Tô Vãn Vãn chầm chậm quay đầu lại rồi đứng dậy, nhìn thấy Tô Huyền Sương, trên mắt cô nhỏ xuống một giọt lệ. Có vẻ Tô Vãn Vãn đã tỉnh từ lần trước và không hề mất đi ý thức. Như vậy còn đáng thương hơn, một mình ở nơi đây nhìn thời gian trôi qua trong vô vọng và chờ đợi cái chết.
Ngô Hoài Sinh không quản bọn họ, anh đẩy cánh cửa ban công phòng rồi bước ra ngoài. Dù đã biết trước nhưng anh vẫn không khỏi giật mình. Từ nơi này nhìn xuống, dưới sân trăm quỷ đang chen chúc. Có quỷ vui sướng, có quỷ đau khổ quằn quại. Và ở trung tâm sân, nơi ánh trăng soi xuống, Ngô Hoài Sinh nhìn thấy một nấm mồ, và bên cạnh nấm mồ có một vật tròn có kiểu dáng kì lạ, nhưng thứ đập vào mắt anh đó chính là hoa văn trắng đen, ngụ ý phân chia âm dương, là Âm Dương ấn.
Ngô Hoài Sinh hơi kích động, anh cố dõi mắt khắp sân tìm kiếm xem có thể tìm thấy tung tích của Phan Vĩnh hay không. Nhưng rất tiếc, anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nghiêm túc quan sát một lần nữa, Ngô Hoài Sinh nhìn thấy ở khoảng không trong sân có một vật gì đó đang di chuyển.
Nhảy khỏi ban công, anh đu tòng teng ở lang can để nhìn cho rõ vật đó thì phát hiện nó gần giống với tam giác trận và Vũ Trường Giang đã phá hủy.
Thế là thế nào?
Lúc này Ngô Hoài Sinh mới nghĩ lại một lượt, cảm thấy hành động của Bùi Thế Phương không đúng. Vì sao ông ta lại chạy trốn tới núi Trường Dương thay vì nơi này. Quỷ trận đầu người xuất hiện, vậy rất có khả năng là kế hoạch của bọn chúng không hề thất bại mà vẫn đang diễn ra suông sẻ. Bọn họ không lừa bọn anh, là do bọn anh hiểu sai mà thôi.
Tam giác trận mà Vũ Trường Giang phá hủy là giả, bọn chúng đã đánh lừa tất cả. Ngô Hoài Sinh nhảy xuống đất, đi ra một đoạn rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hoá ra, tam giác trận thật sự vẫn còn ngự trị trên đó, và đêm nay, có lẽ anh phải tự mình phá hủy nó.
Ngay lúc này tại núi Trường Dương, Trần Thất Nguyệt và Vũ Trường Giang đang đứng trên mỏm cao nhìn về hướng Quỷ thành. Thất Nguyệt và Linh Miêu đã được đoàn tụ, hai người đều vô cùng vui vẻ. Hiện tại Thất Nguyệt đang ôm Linh Miêu trên tay. Chỉ tính đêm nay, Quỷ trận đầu lâu đã xuất hiện tận ba lần.
Hiện tại Vũ Trường Giang vẫn chưa rõ cách thức hoạt động của nó nên không thể ra tay lung tung kẻo hỏng việc. Nhưng cũng ngay lúc này, Vũ Trường Giang đã cảm nhận được tam giác trận vẫn còn tồn tại. Hắn cau mày, siết chặt hai tay, dáng vẻ vô cùng tức giận, hắn quay sang hỏi Thất Nguyệt: "Nếu như một ngày nào đó mi phát hiện người mình tin tưởng hoá ra lại muốn hủy diệt nhân gian thì mi sẽ làm gì?"
Không biết Thất Nguyệt nghĩ gì, động tác vuốt lông Linh Miêu của cô chợt ngừng lại, sau đó cảnh giác nói: "Tôi không biết!"
"Giống như ta, bây giờ Chúa quỷ muốn phá hủy nhân gian. Ta thân là người được ngài cứu vớt và phụng sự cho ngài nhưng lại đang đối đầu với ngài."
Không ai có thể hiểu được Vũ Trường Giang đang nghĩ gì. Thất Nguyệt lại vuốt lông Linh Miêu, qua một lát cô mới nói: "Tôi đoán Chúa quỷ ông ta đã sớm biết hai người tạo phản. À không, là hai người không đủ sát tâm để hủy diệt nhân gian. Vì vậy cho nên ông ta đã tìm hai con người thuần chủng nhưng sát tâm to lớn là Bùi Thế Phương và Lê Như Sơ để trợ giúp ông ta."
Vũ Trường Giang im lặng, hắn im lặng là cảm thấy đúng. Thiên tượng thay đổi, đến cơn gió cũng lạnh lẽo và giày xéo da thịt hơn lúc nào hết. Đột nhiên có một ánh sáng phía xa bay tới, Vũ Trường Giang đưa tay bắt lấy. Hắn nhắm mắt, sau đó sắc mặt dần xấu đi. Thất Nguyệt lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu Phạn nói trước khi quỷ trận đầu lâu thỉnh Quỷ thành, chúng cần có máu của người quản núi Trường Dương làm thứ dẫn. Tức là mi đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải tranh thủ xử lí quỷ trận đầu lâu."
"Không biết bây giờ anh Hoài Sinh như thế nào rồi."
"Ta thấy bây giờ mi nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn. Tam giác trận tuy nguy hiểm, nhưng hắn đã lấy lại kí ức. Hắn là chim thần, còn từng nuốt ngọc Trường Sinh, có sinh mệnh bất tử. Động Đình quân phong ấn hắn trong quan tài ba nghìn năm hắn còn không chết, một tam giác trận chẳng làm gì được hắn đâu."
Vũ Trường Giang vừa nói xong hắn đã cụp mắt, rảo bước sâu vào núi.
Đúng thật như lời Vũ Trường Giang nói, tam giác trận kia chẳng là gì so với Ngô Hoài Sinh của hiện tại. Anh là chim thần, loài chim từng ngự trị bầu trời, dù anh tu thành người đã lâu nhưng anh vẫn có thể thao túng gió mây như thường. Lưng áo của Ngô Hoài Sinh bắt đầu rách dần, sau lưng anh mọc ra một đôi cánh. Anh vỗ cánh bay lên, vụt qua khỏi tam giác trận, sau đó bắt đầu trích máu vẽ một đạo bùa nhỏ như tổ chim.
Đạo bùa tuy nhỏ nhưng uy lực cực lớn, anh chầm chậm đáp xuống, đánh đạo bùa trên tay vào đỉnh trận tam giác, đè nó rơi xuống đất. Tuy kích thước tam giác trận không lớn, nhưng khi nó rơi xuống vẫn đè rất nhiều quỷ hồn, bọn chúng tru tréo rồi nhanh chóng bị tam giác trận đè chết. Ngay lúc này, nơi mồ huyệt của Chúa quỷ, một luồng quỷ khí cường đại bay đến chỗ Ngô Hoài Sinh rồi giáng vào lưng anh. Ngô Hoài Sinh không kịp né tránh, bị ăn một luồng quỷ khí đến gục xuống, nôn ra một ngụm máu trắng.