"Tô Huyền Sương, đã lâu không gặp!"
Ngô Hoài Sinh chỉ vừa nhìn thoáng qua nhưng anh nhận ra độc kia của Tô Huyền Sương đã được giải. Tay chân cô đã lành lặn và tóc cũng là tóc thật. Tô Huyền Sương không hề gắt gao như trước đây, cô bước nhanh tới, nói với Trương Dĩ Quân: "Xin chào, Trương Dĩ Quân! Đã nghe nhiều về anh, quả nhiên người thật phúc hậu như vậy."
Trương Dĩ Quân thật sự ngơ ngác, anh không biết vì sao bạn bè xung quanh Ngô Hoài Sinh đều biết tới mình. Anh không hề thất lễ, lập tức cười nói: "Chào cô! Cô là Tô Huyền Sương ư, quả là một cái tên thật đẹp."
Ngô Hoài Sinh ngắt lời hai bọn họ, anh hỏi: "Cô vừa nói cô là người giám hộ của bệnh nhân ư?"
"Đúng vậy! Các anh đến đây hẳn là muốn điều tra đúng không, vậy mau vào trong đi."
Tô Huyển Sương đẩy cánh cửa phòng bệnh. Đây là phòng vip, bên trong tiện nghi không thua gì khách sạn. Giường bệnh cũng đặc biệt lớn hơn những nơi khác, ba người đi vào. Trương Dĩ Quân là người vào trước hết, anh nhanh chóng đi đến giường bệnh xem thử. Nhưng vừa tới đó, anh đã chôn chân tại chỗ.
"Sao vậy?"
Tô Huyền Sương thấy thế cũng nhanh đi vào. Trương Dĩ Quân rung rẩy chỉ tay lên giường bệnh rồi lẩm bẩm nói: "Sao... sao cô ấy lại nằm ở đây?"
"Ai nằm đây cơ, anh quen biết em ấy sao?"
Tô Huyền Sương ngạc nhiên hỏi, vẻ mặt của Trương Dĩ Quân lúc này tuyệt đối là hoang mang vô cùng, anh nói: "Cô ấy chẳng phải là Tô Vãn Vãn sao?"
Tô Huyền Sương còn muốn ngạc nhiên hơn, cô nói: "Đúng vậy! Con bé là Tô Vãn Vãn, em họ của tôi. Hơn hai năm trước, sau vài tháng tôi sang Mỹ, con bé đã bị tai nạn. Kể từ đó con bé luôn nằm ở đây và chưa hề tỉnh lại một lần nào cả."
Ngô Hoài Sinh vào tới, cả ba cùng nhìn vào bệnh nhân đang nằm trên giường. Dù cho cô ấy có mặc đồ bệnh nhân và trên người chằn chịt dây nhợ đi chăng nữa, Trương Dĩ Quân vẫn nhận ra đó chính là Tô Vãn Vãn đánh đàn piano trong toà lâu đài đá ở ấp Đồng Tang kia.
"Anh Hoài Sinh, có chuyện gì vậy?"
Tô Huyền Sương hỏi, Ngô Hoài Sinh nói: "Trương Dĩ Quân đã gặp cô ấy trong một toà lâu đài ở ấp Đồng Tang, huyện B, chỉ vài ngày trước."
"Anh Hoài Sinh, thế này là sao?"
Tô Huyền Sương dần thay đổi thái độ, thay vì vui vẻ như ban đầu thì cô đã trở bên đau buồn. Ngô Hoài Sinh cau mày, nhìn Tô Vãn Vãn thần sắt nhợt nhạt đang nằm trên giường một lát rồi nói: "Có lẽ Tô Vãn Vãn mà cậu ấy đã gặp chính là bóng ma của Tô Vãn Vãn. Cô có biết Tô Vãn Vãn đã gặp tai nạn như thế nào hay không?"
Tô Vãn Vãn là em họ của Tô Huyền Sương, cha của Tô Vãn Vãn là em trai của Tô Huyền Sương. Ông ấy không theo nghiệp gia đình mà chuyển sang làm nghệ thuật. Nhưng năm Tô Vãn Vãn mười lăm tuổi, hai vợ chồng đều mất trong một tai nạn xe hơi. Tô Vãn Vãn được cha của Tô Huyền Sương đem về nuôi. Sau khi tốt nghiệp, Tô Vãn Vãn theo nghiệp gia đình. Cô không học với trong nước mà đi du học tại nước Áo ngành âm nhạc.
Tô Vãn Vãn có năng khiếu với piano, khi cô còn theo học đã từng nhận học bổng của trường và được biểu diễn tại các sân khấu lớn. Trong lúc còn đi học, cô đã yêu đương với một đồng hương cũng theo học tại đó. Sau khi tốt nghiệp, Tô Vãn Vãn ở lại nước Áo biểu diễn một năm, sau đó đột nhiên về nước và nói muốn đính hôn.
Tuy nhiên khi đó Tô Huyền Sương vừa đi Mỹ trị bệnh, không thể quay về. Nhà trai ở thành phố H này nên cha của Tô Huyền Sương đại diện cho nhà gái đến thành phố H. Chỉ là không ai có thể ngờ rằng, vào ngày đính hôn, chú rể đã đâm cô dâu ngay tại lễ đường.
Trương Dĩ Quân nghe xong, anh rơi vào trầm mặc. Tô Vãn Vãn mà anh gặp ở toà lâu đài kia thật sự chỉ là bóng ma của cô. Quên hết kí ức, cô độc một mình, làm bóng ma lảng vảng như không chết đi. So với chết đi thì điều đó còn đau đớn hơn nhiều.
Ngô Hoài Sinh nghe xong, anh trầm ngâm suy nghĩ. Tô Huyền Sương cũng nén đau thương, cô hỏi: "Có khi nào, có người phía sau xúi giục chồng chưa cưới của Vãn Vãn làm vậy không?"
"Hắn ta bây giờ đang ở đâu?"
"Đương nhiên là ở trong tù rồi. Anh có muốn đi xem thử không?"
Ngô Hoài Sinh lắc đầu rồi lại gật đầu, anh hỏi Tô Huyền Sương sinh thần bát tự của Tô Vãn Vãn rồi gọi cho Vũ Trường Giang nhờ hắn điều tra mệnh cách của cô ấy. Trong lúc chờ đợi, anh hỏi: "Lí do chúng tôi đến đây là vì theo dõi một người tên là Bùi Thế Phương. Lúc tôi tới, y tá nói ông ta là người giám hộ của Tô Vãn Vãn. Vậy sao bây giờ lại đổi thành cô vậy?"
"Bùi Thế Phương? Ông ta thì có tư cách gì làm người giám hộ của con bé. Con bé họ Tô, không phải họ Bùi, không tới lượt họ Bùi ông ta giám hộ."
"Bùi Thế Phương có quan hệ gì với Tô Vãn Vãn?"
"Ông ta là cậu của Tô Vãn Vãn. Là hung thủ được nghi ngờ có liên quan tới cái chết của cha mẹ con bé. Thật ra con bé đều là do bố tôi làm người giám hộ. Vài tháng gần đây không hiểu ông ta mua chuột bố tôi bằng cách nào nên mới được làm giám hộ. Chỉ có điều, bây giờ tôi đã trở về, ông ta không có cửa."
Ngô Hoài Sinh lấy tay đỡ trán, anh cảm thấy mọi chuyện bây giờ giống như một mê cung, lẩn quẩn không có cách nào thoát ra. Lúc này Vũ Trường Giang đã gọi lại, anh báo một tin cực xấu. Mệnh cách của Tô Vãn Vãn là mệnh dưỡng quỷ, hơn nữa lại là dưỡng quỷ cấp cao. Hắn nói hai người hãy chờ, hắn lập tức đến ngay.
Chuyện quan trọng cỡ nào mà Vũ Trường Giang lại đến nhanh tới như vậy chứ. Tô Huyền Sương và Trương Dĩ Quân sau khi nghe xong tin đó thì sắc mặt vô cùng nặng nề. Tầm 30 phút sau, Vũ Trường Giang đến bệnh viện. Vừa vào phòng, hắn đã đến bên giường, xoè tay ra dùng quỷ khí thăm dò.
Vẻ mặt hắn cau lại từ từ, sau đó thu tay. Ngô Hoài Sinh đi tới hỏi: "Sao thế?"
Vũ Trường Giang quay ra nhìn Tô Huyền Sương rồi nói: "Hai chị em các người đúng là thú vị. Cả hai đều là Á nữ, một người kêu gọi Linh Hồ sống lại, một kẻ dùng mệnh cách dưỡng quỷ cấp cao. Rốt cuộc tạo hoá của hai người bị làm sao thế."
"Vũ Trường Giang? Sao trông mi lạ thế?"
Vũ Trường Giang nhìn Ngô Hoài Sinh rồi nhìn Trương Dĩ Quân, hắn nói: "Cô quên ta là ai rồi à?"
Tô Huyền Sương man máng hiểu được. Có lẽ bọn họ vẫn còn giấu diếm Trương Dĩ Quân, chưa cho anh biết. Vũ Trường Giang lúc này mới hỏi Trương Dĩ Quân: "Cậu gặp cô ta ở đâu?"
"Ấp Đồng Tang! Vũ Trường Giang, mi có thể hỏi tôi, không cần bắt nạt cậu ấy."
Ngô Hoài Sinh cản trước mặt Vũ Trường Giang. Dù sao Vũ Trường Giang cũng là quỷ, anh không thể để hắn tiếp xúc với Trương Dĩ Quân. Vũ Trường Giang nặn ra một nụ cười quái dị, hắn nói: "Sao cũng được! Vậy chúng ta mau đến nơi đó đi, ta nghi ngờ, toà lâu đài đó không đơn giản một chút nào đâu."
"Ta nghĩ mi thích hợp với chuyến xe bus số 44 đó. Đợi đến 6 giờ tối đi, bây giờ chúng ta đi đón người dẫn đường."
Ngô Hoài Sinh cũng rất cợt nhả, nhưng may mà trên khuôn mặt nghiêm túc kia nên không có ai nhận ra. Cả bốn người quay về nhà của Ngô Hoài Sinh. Tô Huyền Sương thật sự bất ngờ, không ngờ ba năm gặp lại, Ngô Hoài Sinh từ một người "rừng rú" ngủ nghĩa địa, ăn một bát bún cá cũng không có tiền trả trở thành một người giàu có thời thượng điển hình.
Vừa thấy mọi người về, Y Ly bế Linh Miêu ra ngoài đón. Con bé còn rất mừng rỡ nhảy lên ôm Trương Dĩ Quân. Sau khi biết Y Ly có xương Linh Hồ, Tô Huyền Sương vô cùng sợ hãi. Nhưng biết hoàn cảnh của con bé và tiếp xúc với nó thì cô không thể không mềm lòng, thậm chí thương xót cho nó.
Những người bất hạnh và không bình thường đều tụ lại với nhau. Cô không biết rốt cuộc thì Trương Dĩ Quân là vế một hay là vế hai đây. Hơn 5 giờ chiều, bốn người lớn, một đứa trẻ ngồi taxi đến bến xe bus ở cuối đường Vô Nhân.
Thời gian chậm chạp trôi qua, đúng 6 giờ, một chiếc xe bus từ dòng xe cộ tấp nập chầm chậm tấp vào trạm. Trên xe hoàn toàn trống không, người lái xe vẫn là người đàn ông lần trước. Y Ly dẫn đầu bước lên xe, sau đó bốn người kia cũng lên theo. Tô Huyền Sương và Ngô Hoài Sinh ngồi ở hàng ghế chính giữa, Trương Dĩ Quân và Y Ly ngồi hàng đối diện, chỉ có Vũ Trường Giang là ngồi ở hàng cuối cùng một mình.
Xe đã lăn bánh, bọn họ không ai nhìn thấy vị khách nào lên xe. Nhưng khi xe rời trạm thì trên xe đã xuất hiện thêm sáu "người". Lần trước là Hoài Như nhập xác Y Ly, lần này có lẽ là tính thêm Vũ Trường Giang. Từ đầu tới cuối Vũ Trường Giang chỉ ngồi im lặng dõi đôi mắt sắt bén của anh về phía trước. Chắc có lẽ chỉ có một mình hắn nhìn thấy sáu "người" kia lên xe lúc nào.
Xe đã chạy, Tô Huyền Sương mới nói nhỏ: "Anh đi gấp quá, tôi không kịp đem theo vũ khí gì cả."
"Không sao! Đến lúc đó tôi bảo vệ cô."
Tô Huyền Sương không tin vào chính mình. Rõ ràng lần trước vào núi, Ngô Hoài Sinh còn muốn đưa cô lên đoạn đầu đài làm người chết thay kia mà. Trần Thất Nguyệt nói qua điện thoại, rằng Ngô Hoài Sinh đã thay đổi rất nhiều, xem ra Trương Dĩ Quân thật sự có thể làm lung lay anh. Cô thật sự muốn biết, rốt cuộc kiếp trước mà Ngô Hoài Sinh nói, hai người họ có quan hệ như thế nào.
Xe bắt đầu lao khỏi đường Vô Nhân, phía trước lập tới rơi vào bầu trời tối mịt. Rõ ràng là mới hơn sáu giờ, nơi này lại là ngoại ô đồng trống, không có khả năng lại tối tới như thế. Tô Huyền Sương dĩ nhiên không quá nhát gan, cô chỉ nói nhỏ: "Anh Hoài Sinh, chỗ này là?"
"Có phải rất giống với Âm Dương giới ở Quỷ Thành hay không?"
Ngô Hoài Sinh liếc nhìn xuống Tô Huyền Sương thấp tè ngồi bên cạnh. Tô Huyền Sương lấy tay bụm miệng che đi sự kinh ngạc, cô nói: "Sao lại có thể xuất hiện ở đây?"
"Lí do cô sẽ được biết sớm thôi. Đó là vì sao tôi lại kéo mọi người đi trên chuyến xe bus số 44 này. Nếu như chúng ta đi xe hơi thì chắc hẳn sẽ khác."
"Vậy tôi có gặp được Vãn Vãn không?"
"Có lẽ là không..."
Ngô Hoài Sinh còn chưa nói dứt câu thì trên xe có biến. Sáu "người" khách trên xe, hai vợ chồng già ngồi ở hàng ghế phía sau tài xế. Một người phụ nữ ngồi ở hàng thứ hai bên kia và một bé gái tầm tuổi Y Ly ngồi ngay trước mặt Ngô Hoài Sinh, cách vợ chồng già hai hàng ghế. Còn lại một cặp tình nhân hoặc vợ chồng trẻ ngồi chung với Vũ Trường Giang ở ghế sau cùng.
Cặp tình nhân trẻ kia đang cãi nhau, bởi vì cô gái đã nói như thế này nên bọn họ mới chắc chắn đó là tình nhân. Cô gái kia tuổi tầm hai mươi, nhìn sắc mặt cô cùng xấu, cô ta nói: "Tên sở khanh nhà anh, anh làm tôi có thai rồi bây giờ anh chạy tội đúng không."
Trong xe không ai thèm quay đầu lại, chỉ có Tô Huyền Sương tò mò nên mới nhìn. Xem sắc mặt của cô ta chắc là đang thời kì đầu thai, nghén nặng. Tô Huyền Sương vẫn chưa hiểu rõ, cùng là phụ nữ nên cô có chút bất bình. Chàng trai kia thấy cô gái hét lớn như thế thì cũng ngại, anh ta bụm miệng cô gái rồi nói: "Cô có im đi dùm không. Bây giờ bố đang chuẩn bị giao công ty cho tôi, nếu như cô có thai chẳng khác nào nói ông ấy tôi không đàng hoàng."
Cái tên đàn ông khốn kiếp này, lúc ăn chơi sao không nghĩ hậu quả đi. Tô Huyền Sương bật dậy muốn giáo huấn anh ta một trận thì Ngô Hoài Sinh đã nắm cổ tay cô kéo lại, anh nhỏ giọng nói: "Đừng xen vào, bọn họ không phải là người. Cô nhìn thử đi, trên cổ bọn họ có một thứ màu đỏ như sợi dây, trên bụng cô gái kia cũng có."
Nói thế Tô Huyền Sương mới để ý, cô ta nói mình đang có thai nhưng lại mặc áo ngắn hở bụng, vả lại trên bụng còn có một cái vệt màu đỏ như sợi dây. Ngô Hoài Sinh kéo Tô Huyền Sương ngồi xuống rồi nói tiếp: "Vũ Trường Giang ở đó, hắn còn không quan tâm thì cô lo gì chứ. Tôi đã nói với cô về truyền thuyết chuyến xe chở linh hồn về Âm phủ rồi mà. Bọn họ đều là ma, hơn nữa có khả năng lúc chết đã bị chặt đầu, đó vết khâu mà Âm sai đã khâu lại cho bọn họ. Chỉ là vết khâu trên bụng kia... có lẽ nào cô ta bị mổ bụng lấy thai?"