"Chim Lạc thần? Ngô Hoài Sinh, anh không đùa tôi đấy chứ. Chim Lạc thần nếu có tồn tại thì cũng phải ba, bốn ngàn năm rồi."
Trương Dĩ Quân lúc này còn kinh ngạc hơn cả lúc biết chuyện Vũ Trường Giang là quỷ tu cấp cao. Trên khuôn mặt và giọng nói đều không thể kìm chế nỗi. Ngô Hoài Sinh gật đầu, anh nói: "Tuy tôi không nhớ mình đã sống bao nhiêu năm. Nhưng từ lúc tôi nhớ, đã là một ngàn năm rồi."
"Từ từ! Ngô Hoài Sinh anh từ từ thôi. Đợi tôi tiếp thu một chút đã, tôi sốc quá. Vậy mà tôi lại làm việc và ở cùng một con chim Lạc thần sống mấy ngàn năm. Ôi mẹ ơi..."
Những chữ cuối cùng của câu nói đã lắp bắp. Trương Dĩ Quân ngồi xuống ghế, vặn chai nước suối uống một ngụm, cố lấy lại bình tĩnh. Ngô Hoài Sinh cảm thấy không nên tiếp tục giấu diếm nữa. Lần này đại hoạ lại ập tới, anh không biết bọn họ có thể đi được tới đâu. Khó khăn lắm anh có thể thể tìm lại được Trương Dĩ Quân, không thể nào lại để chuyện tiếc nuối tiếp tục xảy ra được.
Đợi cho Trương Dĩ Quân trấn tĩnh lại một chút, Ngô Hoài Sinh mới bắt đầu kể. Thế nhưng cuối cùng anh chỉ kể những việc mà Trương Dĩ Quân kiếp trước từng cứu anh ra khỏi quan tài trong thủy mộ ở hồ Động Đình. Những gì sau đó anh kể đều là giả dối, nói rằng Trương Dĩ Quân sinh lão bệnh tử, đều là giả dối.
Nhưng mà như thế cũng đủ để Trương Dĩ Quân cảm động. Trước đây anh luôn thắc mắc vì sao Ngô Hoài Sinh lại đối với anh tốt như thế, nhưng bây giờ xem ra đã được giải đáp.
Trương Dĩ Quân đi ngủ khá sớm, Ngô Hoài Sinh vẫn đang ngồi im lặng chờ đợi. Đêm nay đến đây, anh cảm thấy căn phòng này đã thay đổi. Quỷ khí tà dị, rốt cuộc mấy ngày vắng mặt, có kẻ đã ra tay ở căn phòng này rồi. Đèn đóm đã tắt ngúm, chỉ còn một cái đèn bàn mờ nhạt. Ngô Hoài Sinh ngồi trên ghế bên cạnh giường, giả vờ cúi đầu đọc sách.
Đồng hồ tích tắc, tích tắc báo hiệu đã đến 0 giờ, Ngô Hoài Sinh gấp sách, hít thở một cái. Quả nhiên nó đã đến, bài đồng dao Bắc Kim Thang từ từ vang lên trong đêm tối. Là giọng hát của một nhóm trẻ em, nó đang lớn dần, lớn dần lên. Từ lúc bọn tiểu quỷ bị anh chỉnh đốn và Hoài Như bị đưa đi thì chúng đã không còn hát hò hay làm gì nữa. Chúng chỉ chơi xung quanh trong phòng và ăn đồ của Trương Dĩ Quân mua cho.
Lúc này lại hát, mà quỷ khí còn hưng thịnh như thế thì chắc chắn không phải là bọn tiểu quỷ đó rồi. Ngô Hoài Sinh không đứng dậy, anh chỉ với tay vịn Trương Dĩ Quân. Tiếng hát càng lúc càng gần, sau đó xuất hiện những cái bóng quỷ dị trên bức tường. Cái bóng kia giống như đảo ngược nên vô cùng kì quái. Ngô Hoài Sinh nở một nụ cười, giấu trong tay một đạo bùa rồi quay phắc lại dán vào bức tường phía sau.
Kẻ này hành động cũng nhanh thật, mới đây mà lại đưa một lũ mới tới trấn đỉnh tam giác. Ngô Hoài Sinh lờ mờ đoán rằng đây rất có thể là lũ trẻ đã bị bà viện trưởng cô nhi viện ăn thịt. Còn về linh hồn thai non kia, có khả năng là cái thai của cô gái trên chuyến xe bus số 44 hôm đó.
"Trương Dĩ Quân, dậy đi. Chúng ta phải rời khỏi đây."
Ngô Hoài Sinh lay lay Trương Dĩ Quân, cậu ta lập tức ngồi bật dậy. Còn đang ngái ngủ đã gặp đám quỷ này thì suýt nữa đứng tim. Anh lắp bắp nói: "Đi, đi đâu nửa đêm?"
"Về nhà tôi! Nơi này không thể ở."
Không đợi Trương Dĩ Quân phản ứng, Ngô Hoài Sinh chụp lấy hai cái điện thoại rồi kéo anh ta chạy về phía cửa cửa sổ rồi nhảy xuống trước khi bọn quỷ kịp vồ tới. Hai người họ nửa đêm canh ba lái xe về nhà của Ngô Hoài Sinh. Vừa về tới, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng đau lòng.
Vũ Trường Giang đang treo Y Ly lên và đánh theo đúng nghĩa bóng. Tuy rằng bên ngoài con bé có vẻ không có vết thương nào, nhưng chắc chắn bên trong chịu tổn thương không ít. Có lẽ Vũ Trường Giang đang muốn ép Y Ly ló đuôi ra để giải quyết. Nhưng hắn càng ép thì Y Ly càng lỳ lợm không chịu khuất phục.
Hoài Như không thể làm gì, cô bé chỉ có thể núp ở một bên khóc. Ngô Hoài Sinh đằng đằng tức giận đi vào, ném cho Vũ Trường Giang một đạo bùa. Vũ Trường Giang phất tay hất đạo bùa văng ra, nhưng sau đó một đạo bùa khác đã dán ngay vào mặt hắn.
"Ngô Hoài Sinh, mi điên rồi đúng không?"
Vũ Trường Giang tái cả mặt mũi, chửi đổng lên. Ngô Hoài Sinh đi tới thả Y Ly xuống, anh nói: "Mi mới điên. Cho dù mi có làm cách nào cũng không trục được xương Linh Hồ ra ngoài đâu. Nó và con bé đã sớm hoà làm một rồi."
"Thế sao? Thế thì ta sẽ xử luôn nó. Mi có biết lúc đó ở Quỷ thành, ta đã tốn bao nhiêu quỷ lực để giết Linh Hồ hay không. Nếu như còn cản ta, ta sẽ không khách sáo với mi đâu."
Vũ Trường Giang đánh tới, Ngô Hoài Sinh liên tục vẽ bùa đánh trả, anh nói: "Mi thôi khùng điên đi. Theo tôi thấy, mi nên đi tìm kẻ đã mang xương Linh Hồ ra ngoài chứ không nên nhắm vào con bé chưa tới mười tuổi như thế này. Bởi vì mi sống quá lâu và không sợ chết nữa nên mi mới xem thường sinh mệnh khác sao. Trong lúc mi đang trút giận lên Y Ly thì kẻ phía sau đang nấp đâu đó cười nhạo mi ngu si đần độn, chỉ có hư danh đó."
"Ngô Hoài Sinh, mi dám. Ta... ta..."
Vũ Trường Giang không ngờ lại có ngày này, hắn lắp ba lắp bắp, nói không nên lời. Ngô Hoài Sinh nói: "Mi gì mà mi. Mau cút đi, đi tới chỗ Âm trạch lần trước khi Y Ly hiện thân tìm hiểu thử xem. Chủ nhân của Âm trạch đó chính là kẻ đã mổ lấy thai non đem đi trấn trận tam giác."
"Ngô Hoài Sinh ơi, ông cố nội của ta ơi. Sao mi không đợi kiếp sau nói luôn hả?"
Vũ Trường Giang không còn biểu cảm nào để bày ra cả, vậy mà Ngô Hoài Sinh vẫn còn tâm trạng chọc hắn: "Tôi quên! Tưởng mi biết rồi chứ, chưa biết à?"
"Con thú hai chân khốn kiếp này. Ma nhập mi rồi..."
Vũ Trường Giang bỏ dở câu nói rồi đi mất. Lúc này Tô Huyền Sương bên trong cũng đã tỉnh dậy, cô nói: "Anh Hoài Sinh, em không ngờ anh lại có thể đấu khẩu tốt đến như vậy đó."
"Tôi cũng không ngờ."
Trương Dĩ Quân cũng cảm thấy như thế. Thực chất Ngô Hoài Sinh nói nhiều chính là để cứu Y Ly khỏi tay Vũ Trường Giang. Tên Vũ Trường Giang kia nói tốt không tốt, nói xấu lại chả xấu. Hắn chỉ có một tật là làm việc quá nghiêm túc mà thôi. Chỉ là không ngờ rằng một thần một quỷ lạnh lùng cao ngạo lại có ngày đấu khẩu như bà thím bán cá ngoài chợ.
Không phải Ngô Hoài Sinh không nghĩ đến Âm trạch đó điều tra. Chẳng qua anh tra vài lần vẫn không được gì. Ngoài đám ma quỷ giữ nhà thì không thấy chủ nhà đâu cả, nên anh mới khích Vũ Trường Giang đi xem hắn có thu hoạch gì không.
Một đêm thật dài, ai nấy đều đã mệt rã rời quay lại phòng ngủ. Ngô Hoài Sinh thức canh Hoài Như chữa trị cho Y Ly.
Vì Âm Dương giới này mà biết bao nhiêu số phận xui xẻo bị cuốn vào. Đã có quá nhiều người chết, quá nhiều người bị cuốn vào vòng xoáy này. Điều anh lo lắng nhất là Trương Dĩ Quân. Trương Dĩ Quân là người gặp nạn đầu tiên, không biết cậu ấy có liên quan gì đến kế hoạch này. Ngẫm lại, những nạn nhân hầu như đều là người mang mệnh cách xấu, chỉ có Tô Vãn Vãn mang mệnh dưỡng quỷ...
Vì sao Trương Dĩ Quân lại bị đưa đến nhà nghỉ Chiêu Hồn. Sẽ không đơn giản là để doạ ma cậu ấy chứ, nhất định cậu ấy phải có liên quan tới đỉnh trận tam giác. Ngô Hoài Sinh càng nghĩ càng rối, sau đó anh đột nhiên đau đầu dữ dội. Trong đầu anh xuất hiện những hình ảnh mờ nhạt lạ lẵm.
Anh nhìn thấy chính mình mặc một bộ quần áo lạ lẵm, tóc tai dài sọc đang bưng trà rót nước trong một cung điện dưới nước. Lại mơ hồ nghe được kẻ khác gọi anh là cá tinh, sau đó sai khiến anh làm việc. Sọc dưa một cái, hình ảnh trong đầu anh lại chuyển cảnh, lần này anh nhìn thấy mình đang bị một đám thủy binh truy đuổi. Lúc đang chạy trốn đó, anh đã nuốt cái thứ trên tay vào bụng.
"Mau bắt lấy cá tinh, lấy lại Trường Sinh châu!"
Một giọng nói oai hùng vang lên, sau đó phía trước mặt mù mịt, anh đã bị thủy binh vây lấy.
Ngô Hoài Sinh gục đầu bên cạnh Y Ly, anh ôm lấy đầu, cố gắng trấn tĩnh. Qua một lát, những hình ảnh trong đầu đã dần biến mất, anh cũng đã vơi cơn đau đầu. Ngọc Trường Sinh ư, anh đã nuốt viên ngọc đó ư. Vậy chính viên ngọc đó đã khiến anh bị nhốt vào quan tài, và nó cũng là thứ giúp anh trường sinh.
Hoá ra ngọc Trường Sinh là có thật. Anh sống đến bây giờ là do nó chứ không phải vì anh là chim Lạc thần. Anh rõ ràng là chim Lạc thần, nhưng những kẻ trong kí ức đó lại gọi anh là cá tinh. Rốt cuộc là vì sao chứ, chẳng lẽ trong quá khứ, anh chính là một kẻ lừa đảo như lời bọn họ nói ư.
Hôm sau, Ngô Hoài Sinh sáng sớm đã ngồi trước cửa phòng của Tô Huyền Sương, làm cô một phen hú vía: "Anh Hoài Sinh, anh có chuyện gì ư?"
"Bình minh rất đẹp, cô có muốn đi dạo không?"
Sau khi trở về, trạng thái của Tô Huyền Sương tốt lên rất nhiều. Từ ăn mặc cho tới tính tình, không còn khép kín cáu bẵn như trước đây. Giống như bây giờ, cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn đơn giản, không trang nhưng lại tràn đầy sức sống. Không giống trước đây, cô luôn mang giày che đi hai chân đang lở loét. Còn đội tóc giả và trang điểm đậm để che đi sự xanh xao của bản thân.
Bình minh rất đẹp, nơi đây lại sát bờ sông nên cảm nhận được không khí vô cùng trong lành. Ngô Hoài Sinh đã quá ngán ngẩm sự cô độc, cho nên những khi ở nhà anh đều nằm lì trong nhà không hề ra ngoài. Đi một đoạn, Tô Huyền Sương nói: "Chỗ này tốt thật, không tệ hơn biệt thự trong núi của Phan Vĩnh một chút nào."
Tô Huyền Sương nói xong, cô liền nhớ đến những chuyện trước đây nên vội xin lỗi. Ngô Hoài Sinh lắc đầu, anh nói: "Cô có nghĩ Phan Vĩnh là kẻ đã trộm Âm Dương ấn không?"
"Tôi không cảm thấy như vậy. Thật ra con người anh ta khá ngốc, khá là tốt bụng."
Ngô Hoài Sinh khẽ thở dài, anh hỏi: Sau khi cô sang Mỹ thì có nhận được tin nhắn của "nó" nữa hay không?"
Tô Huyền Sương không cần suy nghĩ, lập tức trả lời: "Không có! Giống như nó hoàn toàn biến mất vậy. Có lẽ nó đã lấy đạt được mục đích từ chỗ tôi nên không tìm đến tôi nữa. Sao thế, anh có phát hiện ra điều gì ư?"
"Đúng vậy!"Nó" không biến mất,"nó" chỉ chuyển dời mục đích từ cô sang Trương Dĩ Quân mà thôi."
"Anh nói vậy là sao? Sao Trương Dĩ Quân cũng dính vào chuyện này rồi?"
Ngô Hoài Sinh lấy điện thoại ra đưa cho Tô Huyền Sương xem tin nhắn. Ngoài tin nhắn mà đêm đó Trương Dĩ Quân xem lén rồi xoá đi thì có rất nhiều tin nhắn đe doạ khác. Nội dung khác nhau, nhưng cuối mỗi tin nhắn đều xuất hiện hình ảnh một phím đàn.
"Cô biết những vụ án gần đây mà đúng không, những vụ án mô phỏng tình tiết trong truyện của Trương Dĩ Quân, ở hiện trường đều xuất hiện một phím đàn."
"Vậy đó không phải như Y Ly nói là fans cuồng của anh ấy, mà là "nó" ư?"