Chương 33: Quỷ Mệnh Bạch Hổ

Kẻ Mất Trí - Bản Giao Hưởng Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 16:06:35

Bọn người Ngô Hoài Sinh và Vũ Trường Giang họp mặt ở nhà Ngô Hoài Sinh. Trương Dĩ Quân đưa Linh Miêu cho Vũ Trường Giang trị thương, sau đó anh đi thăm Y Ly đang ngủ say trên lầu, lúc thấy con bé vẫn nguyên vẹn anh mới đi trở xuống lấy điện thoại xem tin tức. Nhảy lên bảng thông báo hàng đầu tiên là tin tức của nhóm thảo luận về nhà nghỉ Chiêu Hồn. Vừa ấn vào xem anh đã không nói nên lời, Tô Huyền Sương giật lấy điện thoại rồi đọc to: "Vụ án thứ bảy tại nhà nghỉ Chiêu Hồn, nạn nhân là nữ trung niên, qua đời vào lúc 12 giờ đêm qua." "Nạn nhân là nữ? Ở nhà nghỉ Chiêu Hồn còn ai là nữ ư?" Ngô Hoài Sinh cau mày hỏi, Trương Dĩ Quân giật lại điện thoại rồi nói: "Là vợ của phó cục trưởng trước đây." "Không ổn rồi!" "Không ổn chỗ nào?" "Bao nhiêu quỷ ở đó đã đủ phiền rồi. Không biết hai người họ đã khấn vái kiểu gì mà con gái bọn họ giết người thế này?" Trương Dĩ Quân nhăn mặt nói: "Không phải nạn nhân thứ sáu chỉ là ngộ sát thôi sao?" "Ngày mai chúng ta đến đó một chuyến. Nhưng mà Vũ Trường Giang này, sao mi không tự đi mà giải quyết?" Ngô Hoài Sinh nhìn Vũ Trường Giang đang nghiên cứu thứ ánh sáng mờ ảo trên lòng bàn tay hắn. Hắn không quay đầu, chỉ nói: "Chẳng phải khu vực đó là của mi sao, mi phải tự giải quyết đi chứ?" "Tôi ư? Liên quan gì tôi chứ." "Ngô Hoài Sinh, giả ngu với ta không có hiệu quả. Đừng để ta bóc phốt bộ mặt gian xảo của mi." Đến lúc này dường như chẳng ai còn hứng thú với cái chết của nạn nhân. Ai nấy đều chia nhau đi ngủ, chuẩn bị cho ngày mai vất vả hơn. Sáng hôm sau, Trương Dĩ Quân và Ngô Hoài Sinh đến nhà nghỉ Chiêu Hồn. Vũ Trường Giang bế Linh Miêu đến cục cảnh sát, Tô Huyền Sương và Y Ly quay về thành phố B một chuyến. Mặt trời dù đã lên cao, soi xuống hai bên vệ đường khiến muôn hoa đua nở. Nhưng nhà nghỉ Chiêu Hồn vẫn nằm nép mình và không có bất cứ tia nắng nào soi tới được. Hai người đổ xe đi vào, bà chủ nhà nghỉ đứng bên trong quầy cất giọng lạnh lẽo nói: "Chào mừng quý khách đến với nhà nghỉ Chiêu Hồn!" Ngô Hoài Sinh dừng lại nhìn bà ta mấy giây rồi đi lên lầu. Nghe nói nạn nhân thứ sáu cũng chết ở cầu thang này, lần này vết máu chồng với vết máu nên nó đã trở nên sậm đi. Lên tới tầng một, Ngô Hoài Sinh lập tức gõ cánh cửa phòng số 0. Đợi một lát, cuối cùng cũng có người mở cửa, sắc mặt của vị phó cục trưởng kia vô cùng khó coi, hệt như một người chết rồi. Đáng lẽ ông ta nên lo hậu sự cho vợ, nhưng đằng này ông chỉ hoả táng và không làm bất cứ thứ gì khác. Thấy hai người, ông ta nở một cười buồn rầu nói: "Hai vị đã quay trở lại. Nghiệp của chúng tôi chắc chắn không thể thoát khỏi, tôi cảm nhận được sắp tới sẽ tới tôi đền mạng." Trương Dĩ Quân an ủi ông ta, Ngô Hoài Sinh đi vào trong phòng. Sau khi tìm xung quanh, anh phát hiện ra một con búp bê bằng cổ tay tinh xảo nằm dưới gầm giường. Anh xách con búp bê lên và đem ra ngoài đưa cho ông phó cục trưởng. Con búp bê tinh xảo kia mặc một bộ váy đỏ, trên khuôn mặt nhỏ xíu được trang điểm như một công chúa. Nhưng trên bụng có cắm một cây kim màu trắng, trên đầu kim còn thắt một cái nơ. "Phó cục trưởng, đây là con rối, có người đã dùng nó để điều khiển linh hồn quá cố của con gái ông." Nghe Ngô Hoài Sinh gọi như thế, ông ta nói: "Tôi tên là Phạm Khang, cậu cứ gọi là chú Phạm đi. Tôi đã từ chức lâu lắm rồi nên đừng gọi phó cục trưởng nữa." "Chú Phạm, tôi vốn không định nói. Nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho chú biết." Ngô Hoài Sinh kéo cánh cửa phòng đóng lại, ba người vào trong, anh đã bắt đầu kể hết những chuyện về nhà nghỉ Chiêu Hồn này. Phạm Khang sau khi nghe xong thì đổ mồ hôi, vẻ mặt kinh ngạc như không tiếp thu nổi chuyện đó. Trương Dĩ Quân phải liên tục trấn an, ông ta mới dần trấn tĩnh. Ngô Hoài Sinh vẫn quan sát con búp bê, tìm cách hoá giải. Trương Dĩ Quân nói: "Chẳng lẽ con người và ma quỷ đã hợp tác với nhau làm nên chuyện này ư?" Ngô Hoài Sinh từ chối trả lời, anh đặt con búp bê xuống, sau đó cắn đầu ngón tay trích máu nhỏ lên con búp bê. Trước hành động kì quái của anh, Phạm Khang định làm gì đó thì đã bị Trương Dĩ Quân giữ lại. Máu vừa thấm vào mắt con búp bê thì đèn trong phòng đã phụp phụp tắt hết. Sau đó, Phạm Khang đã được chứng kiến cảnh tượng cả đời này mới gặp lần đầu và cũng không bao giờ quên được. Sau khi đèn vừa tắt, cánh cửa dù đã được khoá chốt đã tự động mở ra. Một luồng khí lạnh từ bên ngoài thổi vào, sau đó cánh cửa đóng sầm lại. Ngô Hoài Sinh tay cầm búp bê, tay vẽ sẵn bùa. Khi luồng quỷ khí ấy đến gần, con búp bê rung lắc dữ dội như muốn bay ra nhập thể với luồng quỷ khí kia. Anh đưa con búp bê về phía trước mặt, hai con mắt búp bê được tắm máu cùa anh bây giờ đang dần đảo trong mắt, sau đó chớp hai cái. Ngay lúc này, luồng quỷ khí kia dường như nhận ra nó đã bị gày bẫy, định quay đầu thoát ra ngoài nhưng cửa đã bị Ngô Hoài Sinh phong ấn, không có đường ra. Nó đâm đầu vào lá bùa chắn cửa rồi hét lên một cái, sau đó bị hút thẳng vào con búp bê trên tay Ngô Hoài Sinh. Sau khi nhập vào, búp bê kêu la dữ dội, khiến hai người kia phải lấy tay bịt tai lại. Nếu như nữ quỷ con của Phạm Khang đã bị điều khiển, chỉ còn cách phá giải cấm chú đó. Nhưng một khi giải được, không đảm bảo cô ta sẽ còn tồn tại. Dù sao cô ta cũng nên chết từ hai mươi năm trước, tồn tại bao lâu có lẽ đã đủ rồi. Vạn vật trên đời đều nên thuận theo tự nhiên. Nếu như nghịch lí tồn tại để làm hại người khác, Ngô Hoài Sinh chính là người đầu tiên không tha cho. Mặc cho con búp bê kêu khóc van xin, thậm chí cả khoé mắt cũng chảy máu đỏ thì Ngô Hoài Sinh cũng không dừng lại. Anh liên tục trấn nó, sau đó rút cây kim trên bụng ra. Con búp bê đã đau đớn quằn quại, lúc Ngô Hoài Sinh rút cây kim ra thì có đã xụi lơ. Nhưng trông anh có vẻ cũng có chút mệt mỏi, anh nhìn theo cái bóng màu đỏ mờ nhạt của nữ quỷ đã thoát ra ngoài rồi nói: "Có lời gì muốn nói, mau nói đi, sau đó hãy quay về hư vô. Nơi đây không dung chứa cô." Phạm Khang và Trương Dĩ Quân cũng nhìn thấy nữ quỷ. Nữ quỷ đi tới quỳ xuống trước mặt Phạm Khang, đưa tay chạm vào tay ông ta. Dường như nó đã truyền đạt lời nói qua cái chạm tay kia, không lâu sau, Phạm Khang nước mắt giàn giụa. Ngô Hoài Sinh đã nhận ra, tất cả những sinh mệnh đã chết ở vòng lẩn quẩn này đều không hề tình cờ, tất cả đều được sắp xếp tỉ mỉ. Có kẻ không muốn tự tay làm những chuyện dơ bẩn, kẻ đó đã lợi dụng tất cả mọi người, điều khiển ma quỷ giết chóc lẫn nhau. Cuối cùng thì kẻ đó chỉ ngồi và làm ngư ông đắc lợi. Sau khi đã giải bày hết tấm lòng, nữ quỷ quay sang bái tạ Ngô Hoài Sinh rồi dần tan biến. Ánh đèn đã sáng lên, căn phòng dần ấm trở lại, nhưng Phạm Khang không có một chút khí sắc nào. Ông ta đã biết, con gái mình bị giam cầm ở đây và làm tay sai cho bọn ác mười mấy năm. Sau khi Phạm Khang dần ổn trở lại, Ngô Hoài Sinh nói: "Nạn nhân tiếp theo rất có thể là chú, bởi vì cô ta đã đi rồi, cấm chú trên búp bê đã giải, kẻ kia sẽ sớm tìm đến đây thôi. Theo tôi dự đoán, sau khi nơi này xuất hiện đủ chín án mạng sẽ có chuyện lớn xảy ra. Nếu như chú chịu hợp tác, chúng tôi sẽ đưa chú đi và bảo vệ chú." Phạm Khang vô cùng tuyệt vọng. Những năm nay dù con gái đã mất nhưng ít ra ông ta còn có vợ bầu bạn. Hiện tại vợ ông ta cũng không còn nữa, có lẽ ông ta cũng không muốn sống tiếp. Thấy Phạm Khang có vẻ tuyệt vọng và buông xuôi, Trương Dĩ Quân vội nói: "Chú Phạm, chú không muốn báo thù cho vợ và con gái chú không?" Phạm Khang lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh nói: "Tôi đoán chắc tám phần mười là con gái chú đã bị kẻ đó nhắm tới. Nếu như cô ta không phải bị tật ở hai chân thì có lẽ đã bị mổ sống để dùng trấn trận ở căn phòng số 9. Nhưng mà kẻ đó cũng không hề bỏ qua vì cô ta bị tật, vẫn giam giữ và sai khiến cô ta ngần ấy năm." "Cậu nói sao cơ, không có mấy người biết con gái tôi bị dị tật trong bụng mẹ cả." "Chú hãy nghĩ kĩ xem, lúc đó hai người thân thiết với ai. Nhân tiện tôi cũng cho chú biết một chuyện, vợ của cục trưởng có phải vì bị hư thai mà qua đời đúng không. Thực chất không phải thế, bà ấy đã bị người ta mổ sống lấy thai, sau đó đem linh hồn thai nhi đi luyện thành quỷ trấn trận. Và cô bé Hoài Như lúc trước tôi từng cưu chính là con gái của ông ấy." Sau khi Ngô Hoài Sinh nói xong, Phạm Khang gần như kinh ngạc hoàn toàn. Trương Dĩ Quân bồi tiếp: "Chú Phạm, chú hãy suy nghĩ kĩ đi. Đây đã không phải là chuyện cá nhân nữa, mà nó có liên quan tới cả thành phố này, hay thậm chí của nhân loại sau này." "Các cậu nói vậy là sao, sao lại liên quan tới nhân loại chứ?" "Chú không cần biết quá rõ. Âm mưu phía sau chuyện này rất lớn và đáng sợ. Chú càng biết nhiều thì ngày chết sẽ đến càng gần. Tôi cho chú thời gian suy nghĩ đến tối nay. Sáng mai chúng tôi rời đi, nếu khi đó vẫn không có câu trả lời, vậy chú chỉ có thể tự sống mệnh của mình mà thôi." Ngô Hoài Sinh nói xong thì cùng Trương Dĩ Quân về phòng. Hai người họ dự định tối nay sẽ xông vào căn phòng chứa đầu người kia một lần nữa. Lúc này Vũ Trường Giang đã ôm Linh Miêu vào cục cảnh sát như một thú cưng. Dù sao trước đây tên con trai cục trưởng cũng rất hống hách nên bây giờ Vũ Trường Giang có vẻ khiêm tốn và tốt bụng nên ai cũng thích anh cả. Cho dù không có chức vụ, nhưng ra vào cục hoàn toàn là chuyện bình thường. Hắn và Linh Miêu yên lặng đi vào không ảnh hưởng đến ai làm việc. Toà nhà cục cảnh sát có tổng cộng bốn tầng, ba tầng dưới là nơi làm việc, chỉ có tầng trên hết là để trống trồng hoa hoặc cảnh sát hóng gió. Chỉ có một căn phòng được cây trên tầng đó, trước nay chưa từng có ai được vào. Linh Miêu từ lúc vừa vào cổng đã liên tục ngửi ngửi, hai mắt nó sáng rực lạ thường. Cuối cùng, nó đã dẫn Vũ Trường Giang lên tầng cuối cùng. Đứng ngoài sân thượng hít thở không khí, đối với hắn mà nói căn bản chẳng cảm giác gì. Qua một lát, Linh Miêu quay đầu nhìn về phía căn phòng đang đóng chặt cửa kia. Dù Vũ Trường Giang là một trường hợp đặc biệt, nhưng hắn vẫn không được cho phép vào trong. Quá bực bội, cuối cùng hắn đã dùng thuật thôi miên làm viên cảnh sát đang canh giữ mở cửa mời hắn vào. Cánh cửa vừa mở, Linh Miêu vội vã vòng về phía sau cổ Vũ Trường Giang mà núp. Có lẽ bởi vì căn phòng này lâu nay không ai mở cửa, ánh nắng không chiếu vào được nên quỷ khí vô cùng hưng thịnh. Nhưng dù sao Vũ Trường Giang cũng là quỷ tu cấp cao, chỉ một Quỷ Mệnh Bạch Hổ há có thể làm khó hắn được.