Chương 4: Quỷ rước dâu

Kẻ Mất Trí - Bản Giao Hưởng Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 15:55:38

"Anh đến lúc nào thế, xe của anh đâu?" Trương Dĩ Quân cười tươi nhìn Ngô Hoài Sinh rồi mở cánh cửa xe. Ngô Hoài Sinh vòng qua ghế lại phụ ngồi vào, anh nói: "Vừa đến lúc sáng, xe để ở khách sạn." Trương Dĩ Quân không hỏi sao Ngô Hoài Sinh lại tìm được anh. Bởi vì Ngô Hoài Sinh xưa nay hành tung rất bất thường, anh có thể biết được tất cả những gì anh muốn biết. "Anh đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm!" Trương Dĩ Quân vừa lái vừa hỏi, Ngô Hoài Sinh lắc đầu nói: "Không đói! Dĩ Quân, cậu có để ý người đàn ông ban nãy không? Ông ta nói mình là cố vấn tâm lí tội phạm, nhưng sao ông ta lại xuất hiện ở hiện trường?" "Ông ta đến để xem hiện trường, từ đó suy đoán tâm lí của thủ phạm cũng không phải không có lí. Anh phát hiện gì sao?" "Cậu có nhớ không, tôi từng nói trên đời này có hai loại người không dám nhìn thẳng vào tôi hay không?" Trương Dĩ Quân gật đầu, anh phát hiện vấn đề rất nhanh chóng, nhưng sao đó lại nói: "Anh đa nghi quá rồi! Bác sĩ tâm lí tội phạm lại đi giết người sao, vả lại nhìn mặt ông ta trông rất thật thà phúc hậu, tôi nghĩ không thể nào đâu." "Mong là vậy! Dù sao chúng ta cũng không phải là cảnh sát, không nên quan tâm. Cậu đi ăn đi, thả tôi xuống ở phía trước là được." Bởi vì tính chất của vụ án vô cùng man rợ, cộng thêm giống hệt với vụ án đã từng xảy ra trước đây hai năm nên hiện tại các kênh báo chí và tivi đều đưa tin tấp nập. Rất nhiều giả thuyết được đặt ra, một bên nói rằng đây là một vụ án giết người có trình tự, cách thức giống như một nghi lễ của tổ chức giáo phái nào đó. Một bên lại nói đây chỉ là ngẫu nhiên, hoặc hung thủ hiện tại mô phỏng lại cách thức của hung thủ hai năm trước. Bọn họ nói đây rất có thể là một fan cuồng của hung thủ. Nói chung bên dưới các tờ báo đều bình luận rất rôm rả, nhưng dù là giết người vì bất cứ lí do gì thì người dân cũng vô cùng lo sợ. Giữa thành phố lớn, trên đường lắp đầy camera mà lại dám giết người bằng cách tàn nhẫn như vậy. Camera lại không hề ghi lại được bất cứ dấu vết nào. Điều này khiến cho Trương Dĩ Quân nghĩ tới bức ảnh mà Lê Hoài Thương chụp được. Nhưng anh đã nhanh chóng loại bỏ ý nghĩa đó. Trên tất cả các phương diện anh đều không cho rằng ma quỷ có thể làm được chuyện đó. Tuy nhiên đó chỉ là dưới hiểu biết của anh, còn sâu xa hơn nữa không ai biết được. Khắp nơi đều nói về vụ án đó, Trương Dĩ Quân đi ăn cơm no nê, quay về nhà nghỉ vẫn nghe cư dân ở khu đó xì xào bàn tán. Xung quanh con đường Vô Nhân này cũng rất náo nhiệt, chỉ có nhà nghỉ Chiêu Hồn là giống như nằm im lìm tách biệt với bên ngoài. Trương Dĩ Quân đi vào, bà cụ vẫn ngồi ở quầy, vẫn nụ cười máy móc đó nhìn anh. Anh đi vào, lịch sự hỏi bà cụ: "Bà cho cháu hỏi, nơi này của mình có thể đăng kí ở tháng hay không?" Bà cụ máy móc trả lời: "Có thể! Những người trọ ở đây đều là ở tháng. Tiền phòng của cậu một ngày là 250 nghìn, nếu cậu ở tháng tôi sẽ giảm giá cho cậu 20 phần trăm. Nhưng tôi phải nói trước, cậu ở đây sau 8 giờ không được ra ngoài. Bởi vì 8 giờ tôi sẽ đóng cửa." "Sao lại đóng cửa sớm như vậy?" "Con đường này buổi tối không an toàn, nhất là sau 8 giờ tối tuyệt đối không nên ra ngoài." Nghe bà cụ nói, Trương Dĩ Quân mới nhớ lại. Đoạn đường Vô Nhân từ bắt đầu đến nơi này phải năm cây số. Cuối đường có vẻ cũng còn xa lắm... Trương Dĩ Quân gật đầu, nếu như khách ở đây đều trọ tháng, sau 8 giờ không được ra ngoài, vậy vị khách áo đen đêm qua là thế nào? Anh đột nhiên bỏ đi lên lầu trong sự ngỡ ngàng của bà cụ. Vừa lên phòng, anh đã lao ngay vào công việc, không có thời gian lo lắng mấy chuyện khác. Cứ như thế, thời gian trôi qua lúc nào không hay. Lúc trống bụng anh đánh rộn ràng thì đã là 6 giờ tối. Nghĩ đến việc 8 giờ đã bị đóng cửa khiến anh nhanh chóng phi thân xuống đường đi ăn cơm. Ở trong quán cơm cũng không thoát khỏi tin tức của vụ án kia. Nào là kết quả khám nghiệm tử thi, nào là lời kể của người nhà, hàng xóm, người đàn ông dắt chó đi dạo. Nào là... Trương Dĩ Quân ngừng ăn, nhìn lên màn hình, Bùi Thế Phương xuất hiện trên đó. Ông ta đang phân tích tâm lí của tội phạm, nói một tràng giang đại hải về vấn đề chuyên môn mà người nghe chẳng hiểu gì. Tuy Trương Dĩ Quân chưa từng học qua bất cứ khoá học tâm lí tội phạm nào, nhưng anh đã từng nghiên cứu rất nhiều sách. Vì vậy anh cảm thấy trình độ chuyên môn của Bùi Thế Phương kia khá cao. Cách ông ta dẫn dắt kết quả phân tích cực kì thuyết phục. Sau nghe xong, mấy người ăn trong quán vỗ tay bộp bộp, bộ mặt ngưỡng mộ Bùi Thế Phương kia không che giấu nỗi. 9 giờ tối, Trương Dĩ Quân lại lên facebook tìm kiếm nhóm thảo luận tối qua. Kết quả hiện ra, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hô. Cái nhóm đó vẫn hiện lên nguyên vẹn như chưa từng biến mất. Nhấp vào nhóm, bài viết gim trên đầu vẫn còn đó, anh kéo xuống, đọc tới vụ thứ hai. Nội dung vụ thứ hai như sau: Vào ngày mùng bốn tháng hai, một cậu thanh niên ba mươi tuổi làm nghề đánh nhạc ở quán bar về phòng lúc 2 giờ 50 phút sáng. Phòng anh ta cũng nằm trên lầu hai, lúc về tới cửa phòng anh mới phát hiện cánh cửa phòng đang khép hờ. Bên trong tối tăm lạnh lẽo, còn có tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con truyền đến. Do đã có tí rượu mạnh trong người, nên anh ta nghĩ rằng mình đã đi nhầm phòng. Nhưng khi kiểm tra lại thì rõ ràng đây là phòng của anh ta. Lúc vừa định trở xuống tìm bà chủ nhà nghỉ thì từ trong phòng có một bàn tay lạnh lẽo thò ra nắm lấy cổ chân anh ta kéo vào. Những thứ xảy ra trong căn phòng đó không ai biết được, bởi vì sau khi người ta tìm thấy thì anh ta đang trong tình trạng tự móc đôi mắt và dùng dao cắt lưỡi của mình. Cuối cùng bác sĩ nói do trong rượu anh ta uống có chất ma túy đá nên có lẽ anh ta đã tự nảy sinh ảo giác tự ngược bản thân. Những thứ ở bên trên là có một viên cảnh sát đến hiện trường tìm thấy chữ viết trên một mảnh giấy dính đầy máu. Sau khi kiểm tra, đó là nét chữ của anh ta. Trương Dĩ Quân vặn nắp chai nước suối, còn chưa kịp uống thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Lại là côn nhị khúc quen thuộc trên tay ra mở cửa. Thì ra là bà cụ chủ nhà nghỉ, bà ta nói: "Cậu vẫn chưa trả tôi cái mâm kia!" Lúc này Trương Dĩ Quân mới nhớ ra, vì để khuất một bên nên anh không chú ý tới. Đi lại định bưng lên trả bà cụ thì anh đột nhiên chết đứng. Tô mỳ và ly trà rõ ràng đêm qua anh không hề đụng đũa, nhưng bây giờ lại sạch sẽ một cách lạ thường, chỉ còn sót lại một chút nước mỳ. Trán anh bắt đầu đổ mồ hôi, anh nghi ngờ không phải là ma quỷ, mà chính là một tên biến thái nào đó đang lảng vảng ở nhà nghỉ này, tất nhiên cũng không ngoại trừ bà cụ kia. Trả lại cái mâm cho bà cụ trong tình trạng run rẩy, Trương Dĩ Quân nhanh chóng đóng chặt cửa, sau đó lục lọi khắp phòng xem có ai hay không. Trời bên ngoài lại bắt đầu mưa to, dự báo thời tiết nói rằng thành phố H sẽ còn mưa đêm liên tục kéo dài vài ngày nữa. Lần này phải đóng kín cái cửa ban công kia mới được. Trương Dĩ Quân quay lại giường muốn đọc vụ thứ ba, nhưng máy tính bị lag mấy giây rồi văng về màn hình chính. Ngay lúc này lại có một số nhà xuất bản làm phiền anh, cuộc nói chuyện kéo dài rất lâu, cho đến khi dứt ra thì phát hiện đã là đúng 12 giờ đêm. Mục tin tức nhảy lên một dòng tiêu đề to tướng "Mục dạ báo: Những báo cáo ma quỷ về vụ án treo cổ không đầu." Đã hiện lên như thế sao ngăn được cơn tò mò, Trương Dĩ Quân nhấp vào xem. Bên ngoài đăng mấy tấm ảnh có hình bóng ma, anh nhận ra có một tấm trong số đó là do Lê Hoài Thương chụp. Bài báo giới thiệu khái quát, nhưng lại mang tính quảng cáo cao, chủ yếu là khơi dậy tò mò của người đọc để tham gia nhóm thảo luận bên dưới bài. Để vào nhóm thảo luận đó, người vào phải đóng phí 200 nghìn. Làm ăn đa cấp gì đây? Chưa tới 5 phút, thành viên trong nhóm đã lên đến năm nghìn người! Trí tò mò về ma quỷ của con người thật sự cũng cao quá rồi. Thật sự có thể quay chụp lại ma quỷ ư, Trương Dĩ Quân chần chừ, muốn vào xem thử bên trong kia thật sự có thứ gì. Thời thế hiện đại, chỉ trong vòng một thao tác đã có thể chuyển tiền để vào nhóm. Gim trên đầu nhóm là một video mờ mờ giống như của camera quay lại. Thời gian là 12 giờ 30 phút, trời vừa ngớt mưa. Nạn nhân từ trong nhà mở cổng rào đi ra thì đã bị một cái bóng trắng kì quái đã túm lấy. Nhìn kĩ thì bóng trắng ấy giống như không có chân và bay trên mặt đất. Một sợi dây thừng treo trên nhánh cây, lúc này camera chỉ quay được bóng lưng quỷ quái đó. Lúc nó quay lại đã thấy cái đầu của nạn nhân nằm trên tay nó. Bởi vì trời tối, ánh đèn đường màu vàng nhạt yếu ớt nên chẳng thể nhìn rõ được cái bóng kia có mặt hay không. Thời gian giống như ngừng lại, không thấy cái bóng đó di chuyển. Cho đến khi... nó đột nhiên đưa cái mặt thẳng vào màn hình. Chuông điện thoại vang lên làm Trương Dĩ Quân giật thót. Bởi vậy anh mới ít khi để điện thoại vào ban đêm, nhưng đêm nay lại quên tắt mất. Lỡ tay dập máy tính, Trương Dĩ Quân cầm điện thoại lên xem, là Ngô Hoài Sinh gọi tới. "Dĩ Quân, cậu có thấy bài báo ma quỷ đó không?" Giọng của Ngô Hoài Sinh vào ban đêm đặc biệt êm tai. Trương Dĩ Quân thở phù phù rồi nói: "Tôi vừa vào trong nhóm xem video quay lại, đang gay cấn thì anh gọi tới, suýt nữa tôi thót tim chết rồi." "Cậu có nghĩ đây là do đám người Lê Hoài Thương đăng tải hay không?" Tại sao Ngô Hoài Sinh lại biết Lê Hoài Thương, chẳng lẽ anh ấy đã điều tra được gì rồi sao. Trương Dĩ Quân muốn cãi, nhưng anh nhớ tới sự hào nhoáng của Lê Hoài Thương thì im lặng không nói gì. Ngô Hoài Sinh nói thêm câu gì đó nhưng anh nghe không rõ, bởi vì tiếng động bên giống như phát ta ở bên ngoài ban công đã thu hút anh. Cúp điện rồi! Xung quanh tối thui tối mò, Ngô Hoài Sinh ở đầu dây bên kia dường như nhận ra sự bất thường, anh lo lắng hỏi: "Trương Dĩ Quân, xảy ra chuyện gì? Trương Dĩ Quân, mau gửi định vị cho tôi..." Trương Dĩ Quân tắt điện thoại, anh mở đèn điện thoại lên. Xung quanh lúc này đã chìm vào bóng đêm bất tận. Không khí không đã quỷ dị, giờ còn quỷ dị gấp mấy lần. Trương Dĩ Quân tạm thời chưa quyết định sẽ làm gì, đáng lẽ khi cúp điện, chúng ta có thể nghe được những âm thanh mà bình thường không thể nghe được. Tiếng bước chân hay tiếng kim đồng hồ, hoặc vài con cú đêm chẳng hạn. Nhưng không hề, không gian yên tĩnh đến kì lạ. Bây giờ là 12 giờ 15 phút, từ không gian yên tĩnh kì lạ đó truyền đến tiếng pháo nổ từ xa xa đang đến gần. Quái lạ, chẳng phải chính phủ đã cấm đốt pháo rồi hay sao, lại đốt vào lúc như thế này chứ. Nhưng ngay sau đó, anh đã nghe được tiếng nói cười rì rầm lanh lảnh vang lên. Giống như có rất nhiều người đang đi dưới đường. Tiếng kèn, tiếng pháo... đây chẳng phải giống như một đám cưới thời xưa sao? Trong quyển tiểu thuyết đầu tiên của anh có nhắc tới một đám cưới ma, bối cảnh thời xưa, có kèn có pháo... Liệu đây có phải là mơ hay không, nhưng Trương Dĩ Quân vì sợ đau nên không có ý định tự véo. Anh che bớt đèn điện thoại, trong miệng đọc thầm kinh văn tự trấn an rồi đi về phía ban công. Tiếng ồn ào náo nhiệt đó càng lúc càng tới gần. Anh lấy tay vén tấm rèm cửa, thì ra dãy nhà đối diện không hề cúp điện. Ánh đèn đường của một bên không thể sáng nổi cả con đường. Mưa đã ngớt, dưới đường vắng tanh xuất hiện một đoàn rước dâu. Quỷ rước dâu! Bọn họ mặc quần áo sặc sỡ, nhưng anh thấy rõ ràng đó là quần áo bằng giấy trong tiệm vàng mã. Tay chân trắng toát, khuôn mặt kì quái, đôi môi ai nấy đỏ quá mức cho phép. Thế nhưng có một điểm kì lạ là... bọn họ không thể bay trên mặt đất mà đều là bước đi. Chỉ có điều bọn họ bước đi một cách máy móc.