Bùi Thế Phương trông chẳng có gì là nghi ngờ cả, ông đẩy cánh cửa rào rộng ra rồi nói: "Mời hai người vào uống miếng nước. Nhưng có vẻ là hai người phải phí công rồi, bởi vì viện trưởng hiện tại không có ở đây."
Tô Huyền Sương và Trương Dĩ Quân nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý. Bùi Thế Phương đưa hai người họ lên tầng một, phòng làm việc của Trần Vân. Suốt dọc đường từ khoảng rộng rãi đến toà nhà đều không có một bóng người, không gian im lặng đến đáng sợ.
Tô Huyền Sương đi phía sau, quan sát Bùi Thế Phương nhưng xem ra không nhìn thấy được điểm nào bất thường, cô dò hỏi: "Nghe nói chú Bùi là cổ đông lớn của cô nhi viện này nhỉ. Lương của chú cũng không nhiều, cháu không ngờ chú lại là người làm việc thiện như vậy."
"Tình cờ thôi, vả lại chú không vợ không con, tiền để đó cũng chẳng làm gì cả. Sau này già thì có lương hưu rồi, giúp đỡ những cháu bé mồ côi cũng rất vui."
Bùi Thế Phương đẩy cánh cửa phòng, mở đèn sáng choang rồi mời hai người vào. Ông ta đi pha trà, nhưng vừa bưng trà vào thì Tô Huyền Sương lại nói: "Chú Bùi, chúng cháu có thể đi thăm bọn trẻ một chút được không?"
Bàn tay rót trà của Bùi Thế Phương ngừng lại, ông ta chần chừ mấy giây rồi nói: "Bọn trẻ đều đã ngủ cả rồi. Nếu muốn gặp chúng thì sáng mai hai người quay lại nhé."
Ngủ sớm như vậy sao, Tô Huyền Sương nhìn Linh Miêu nằm trên tay cô. Từ lúc vào đây tới giờ nó đều bày ra bộ dạng ngủ say, thậm chí hai tai đều cụp xuống không hề phòng bị. Linh Miêu nhạy bén như vậy nhưng lại không có động thái gì cả, chẳng lẽ cô đã quá thành kiến với Bùi Thế Phương rồi ư.
Nhưng ngay lúc này, có một tiếng động lớn phát ra từ phía tầng hai. Linh Miêu duỗi thẳng hai tai nghe ngóng nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Tô Huyền Sương và Trương Dĩ Quân đồng thời đứng dậy, cô nói: "Không biết là vật gì rơi vỡ, chúng cháu có thể giúp chú sửa lại."
"Không cần đâu, không phiền hai người..."
Bùi Thế Phương còn chưa nói xong thì hai người đã lao ra ngoài hành lang vắng lặng. Đèn hành lang là loại tiết kiệm điện nên không sáng cho lắm. Tô Huyền Sương vừa đi vừa đánh thức Linh Miêu: "Chị à, dậy đi. Giúp bọn em với..."
Tô Huyền Sương còn chưa nói xong thì đã dừng lại, phía trước gần cầu thang đi lên tầng hai có một vật tròn tròn đang nằm lăn lóc. Là một cái đầu bé trai và một vệt máu kéo lê lên cầu thang. Bọn họ đi tới một chút nữa và nhìn theo vệt máu kia, cuối cùng nhìn thấy thêm một cánh tay nữa.
Với hai món đồ này căn bản không thể gây ra tiếng động lớn như thế, lẽ nào là Ngô Hoài Sinh muốn cảnh báo bọn họ ư. Thì ra là không phải, bởi vì kẻ tiếp theo rơi xuống là Trần Vân. Có vẻ như bà ta đã bị Ngô Hoài Sinh đuổi và chạy nên vấp té thì phải.
Trần Vân như một con dã thú khát máu, cho dù bà ta vừa té lăn mười mấy bậc cầu thang nhưng không hề kêu đau một chút nào. Một thân đầy máu me của nạn nhân, trông vô cùng đáng sợ. Thế nhưng vừa té xuống, bà ta đã lại cầm cánh tay kia lên để tiếp tục cắn nuốt.
Tô Huyền Sương suýt nữa thì nôn đầy đầu Linh Miêu. May mà Linh Miêu đã nhanh chóng nhảy xuống, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh xem cái đầu kia. Trần Vân không quan tâm tới những người xung quanh, bà ta cứ như không có ai mà vô tư cầm cánh tay cắn nhai ngon lành.
Tô Huyền Sương bụm miệng ngăn cơn buồn nôn nhìn Ngô Hoài Sinh xuất hiện trên hành lang tầng hai. Cả hai tay và trên quần áo của anh đều rất sạch sẽ, không hề có dấu tích xô xác với Trần Vân. Từ phía sau, Bùi Thế Phương chậm chạp đi tới. Trương Dĩ Quân quay đầu nhìn ông ta, vẻ mặt ông ta có vỡ oà, có đau đớn, hai tay siết chặt đang chậm chạp đi tới.
"Bùi Thế Phương, ông có thể giải thích không. Có phải ông và Trần Vân hợp tác mở cô nhi viện này để thoã mãn thú tính của các người hay không?"
Ngô Hoài Sinh từ từ xuống bật thang, ánh mắt của anh lạnh lẽo nhằm vào Bùi Thế Phương dò xét. Bùi Thế Phương vẫn như cũ, không hề nhìn thẳng vào anh, ông ta đột nhiên ngồi bệt xuống đất rồi buồn rầu nói: "Tất cả là lỗi của tôi. Lẽ ra năm đó tôi không nên tin vào lời dụ dỗ của thiên hạ."
Cho dù bọn họ đều là những người giỏi quan sát thì cũng không nhận ra được Bùi Thế Phương bất thường ở chỗ nào. Ngô Hoài Sinh nhanh như một cơn gió, chạy tới xách cổ Bùi Thế Phương ấn vào vách tường: "Ông là người đức cao vọng trọng, sao có thể thấy giết người ăn xác mà không báo án. Uổng cho người ta tôn sùng ông như thần thánh. Nói mau, các người có mưu đồ gì, những linh hồn trẻ em chết kia đã đi đâu rồi?"
"Ngô Hoài Sinh, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì cậu vậy. Tôi không đụng chạm tới cậu, cậu không thể làm ngơ bỏ qua cho tôi sao."
Bùi Thế Phương không chút sức lực giãy giụa, bởi vì sức của Ngô Hoài Sinh quá mạnh, ông ta chỉ có thể yếu ớt lấy tay cố gắng gỡ tay anh ra mà thôi. Trương Dĩ Quân đi tới kéo Ngô Hoài Sinh, nhưng Ngô Hoài Sinh không quan tâm, còn gạt tay anh.
"Người chết trước mặt tôi, ông bảo tôi không quan tâm sao. Đây là một hành vi phạm pháp, nếu tôi báo cảnh sát, hai người sẽ lãnh đủ đó."
"Xin cậu hãy tha cho tôi, tôi hứa sẽ kể hết tất cả mọi chuyện cho cậu."
Ngô Hoài Sinh vẫn chưa buông Bùi Thế Phương ra. Nhưng cho dù thế nào anh vẫn không thể nhận ra trên người ông ta có điểm nào kì lạ. Sau một lát giãy giụa, Bùi Thế Phương cũng được thả xuống đất.
Vừa định kéo Bùi Thế Phương về phòng, bọn họ đã nghe Linh Miêu ở trên tầng hai rít lên một tiếng. Ngô Hoài Sinh nhanh chân chạy lên, vừa lên tới anh đã nhìn thấy Linh Miêu nằm sải dưới đất. Có một luồng quỷ khí vô cùng mạnh đang lảng vảng ở trên hành lang này.
Linh Miêu ngóc đầu kêu mấy tiếng rồi gục hẳn. Ngô Hoài Sinh nhắm mắt, vẽ bùa trong lòng bàn tay chờ đợi. Luồng quỷ khí dường như chưa giết được Linh Miêu thì nó chưa dừng lại. Vừa lúc nó vòng lại tấn công Linh Miêu lần nữa thì đã ăn ngay một đạo bùa của Ngô Hoài Sinh.
Đây chính là luồng quỷ khí đã đuổi theo Linh Miêu đến nhà nghỉ Chiêu Hồn. Nếu như bây giờ có Vũ Trường Giang ở đây chắc chắn sẽ đánh hơi ra được. Chỉ tiếc là bây giờ anh chỉ có thể đánh nó mà thôi. Luồng quỷ khí vừa bị đánh một cú, nó chuyển mình biến thành hình dáng con người, vung tay đánh trả.
Ngô Hoài Sinh bế được Linh Miêu lên, sau đó tiếp tục vẽ bùa đánh với nó. Anh không loại trừ khả năng những linh hồn bị Trần Vân ăn thịt đã hoá thành quỷ và lảng vảng tại đây. Nhưng đuổi theo Linh Miêu đến tận nhà nghỉ Chiêu Hồn thì không bình thường chút nào.
Bên dưới Tô Huyền Sương và Trương Dĩ Quân đã kéo được Bùi Thế Phương về căn phòng kia. Trông ông ta có vẻ hơi hoảng loạn, khác với dáng vẻ điềm tĩnh bình thường. Tô Huyền Sương quả thật không vừa, mới vào phòng cô đã kề dao lên cổ Bùi Thế Phương: "Ông mau khai hết cho tôi, nếu không tôi nhất định sẽ một dao cứa đứt cái cổ này của ông."
Hành động này của cô khiến Trương Dĩ Quân giật mình, anh đột nhiên nhớ tới Lâm Sở đã từng kể về Tô Huyền Sương như thế nào. Anh đúng là bị dáng vẻ nhỏ nhắn của cô đánh lừa rồi. Bùi Thế Phương mặt cắt không còn chút máu, ông ta run rẩy nói: "Huyền Sương, dù sao chúng ta cũng có chút quan hệ, cháu không cần phải dao lên cổ tôi thế chứ."
Tô Huyền Sương chẳng những không hạ dao, mà còn xin của ông ta tí máu: "Ông dám nói nhiều nữa không? Ông thân là cậu của Vãn Vãn, lại là nhà tâm lí tội phạm học nổi tiếng. Nhưng đến bây giờ ông vẫn chưa cho nhà họ Tô một câu trả lời chính đáng. Tên sát nhân kia rốt cuộc giết người bằng động cơ gì?"
Nhìn dáng vẻ của Tô Huyền Sương lúc này dường như vô cùng tức giận, Bùi Thế Phương nói: "Hắn ta bị nhân cách phân liệt, tôi cũng không có cách nào cả. Sao cháu không đến nhà giam xem hắn thử đi..."
"Đừng có cố dạy dỗ tôi. Vụ thảm sát bảy đứa trẻ của mười mấy năm trước, ông có lời nào muốn nói không?"
"Sao... sao cháu biết được?"
Bùi Thế Phương với vẻ mặt bất ngờ, trong đáy mắt của ông ta hiện lên một tia tuyệt vọng. Trương Dĩ Quân luôn ở một bên quan sát, anh vẫn cảm thấy Bùi Thế Phương này giống với nạn nhân hơn. Nhưng tính khí của Tô Huyền Sương đâu có tốt tới như thế, cô nói: "Giấy không gói được lửa, không có gì là tôi không điều tra được cả."
Ngô Hoài Sinh đã đánh tan biến luồng quỷ khí kia, trông anh chẳng mệt mỏi chút nào. Lúc đi xuống cầu thang, anh vẫn thấy Trần Vân ngồi đó ngẩng ngơ nhìn vũng máu trước mặt. Bà ta thất thần ngồi đó, không chút biểu cảm nào. Anh ngồi xổm xuống đối diện, nhìn thẳng vào bà ta. Trong đối mắt rũ nhẹ xuống đó hoàn toàn là sợ hãi và căm phẫn.
Hai kẻ tình nghi ở đây đều tỏ vẻ đáng thương, giống như cả hai đều là nạn nhân. Lúc Ngô Hoài Sinh bế Linh Miêu vào phòng, Bùi Thế Phương đã hoàn toàn sụp đổ ngồi bệch dưới đất. Vừa thấy anh vào, ông ta đã vội nói: "Ngô Hoài Sinh, tôi nói hết cho các người. Nhưng các người hãy hứa là buông tha cho tôi, tôi sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình để chuộc lỗi."
"Còn phải xem ông có hoàn cảnh như thế nào, nếu không tôi sẽ chuẩn bị cho ông đi tù cả đời."
Tô Huyền Sương thấy Ngô Hoài Sinh đã vào nên cất dao, lùi về bên cạnh đứng bế Linh Miêu. Bùi Thế Phương lấy hơi mấy giây, sau đó kể lại tất cả.
Mười mấy năm trước, có một lần ông đánh giá sai tâm lí của một tên tội phạm. Sau lần đó, không hiểu vì sao ông lại luôn một thế lực đen tối nào đó uy hiếp. Khi biết ông thường xuyên đến chơi với bảy đứa trẻ thì thế lực đó đã ép ông giao bảy đứa trẻ đó ra.
Sau bao lâu đấu tranh tư tưởng, cũng vì lòng tham của bản thân mà ông đã đưa bảy đứa trẻ tới một rừng cây gần đó. Bày trí một giàn tế, dao dính đầy máu cũng là trên tay ông cầm. Nhưng thực chất kẻ giết chết bảy đứa trẻ đó không phải là ông. Đúng lúc Trần Vân bắt được tại trận, ông làm kẻ chết thay. Bà ta uy hiếp ông phải bỏ tiền xây cho bà ta một cái cô nhi viện, bà ta duy trì việc ăn xác người để duy trì tuổi thọ.
Sau mười mấy năm, Bùi Thế Phương vẫn bị Trần Vân khống chế. Trẻ em thu nhận vào viện càng nhiều, và trẻ em bị báo án là mất tích cũng nhiều hơn. Thực chất, những đứa trẻ báo mất tích đó đều do một mình Trần Vân ăn thịt.
Ngô Hoài Sinh lập tức gọi điện báo tin cho Vũ Trường Giang. Ngay cả Vũ Trường Giang cũng khẳng định trên người Bùi Thế Phương không hề có một chút dấu vết nào của việc đã từng giết người. Nói trắng ra, Bùi Thế Phương chính là một người vô cùng trong sạch. Xét về mọi mặt, ông ta hoàn toàn không có khả năng trở thành kẻ tình nghi.
Xét cho cùng, nếu tố tụng ông ta thì cũng không khiến ông ta sứt mẻ miếng nào. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc mất đi một nhân tài có ích cho xã hội. Cuối cùng, bọn họ đã bỏ qua cho Bùi Thế Phương rồi rời khỏi cô nhi viện. Mục tiêu bị tình nghi đã không còn, bọn họ cũng không có thời gian quản chuyện khác.