"Anh Hoài Sinh, anh xem hiện tượng gì như thế này?"
Thất Nguyệt trong lời nói chứa đầy sự lo lắng. Ngô Hoài Sinh lắc đầu nói: "Không biết! Xem ra chỗ này sắp tới cũng không yên bình lắm. Nơi đây là lối vào Quỷ thành, sau này phải cẩn thận."
Xem ra đám ma lửa đó chỉ là tình cờ đi ngang qua mà thôi, không hề động đậy tới bọn họ. Thất Nguyệt gật đầu, chờ cho bọn chúng đi khuất xa xa thì bắt đầu đi tìm Trương Dĩ Quân tiếp. Trương Dĩ Quân xem ra cũng không phải loại đèn cạn dầu, anh đã sớm quơ quàng được một khúc gỗ mà cầm cự với bọn quỷ.
Tuy rằng không có ảnh hưởng tới thân thể, nhưng Trương Dĩ Quân sớm đã bị bọn quỷ doạ cho sợ mất mật. Ngay lúc này mồ hôi đầm đìa, run cầm cập quơ quàng khúc gỗ điên cuồng thì anh nhìn thấy phía xa xa có ánh đèn nhấp nhái.
"Ngô Hoài Sinh, tôi ở đây! Ngô Hoài..."
Trương Dĩ Quân nói không tròn câu đã bị một chiếc lưỡi quấn tới ngang eo vật xuống. Khi anh đau đớn nằm úp sấp dưới đất thì chiếc lưỡi đã rút đi mất. Rõ ràng bọn chúng không muốn hại anh, bọn chúng dường như chỉ muốn giữ chân anh lại để doạ sợ mà thôi.
Thất Nguyệt rất thính tai, cho dù giọng của Trương Dĩ Quân có bị kìm hãm đi chăng nữa thì cô vẫn có thể man máng nghe được. Đi thẳng tới chỗ đó, cô nhìn thấy xung quanh toàn là tường đen vây quanh. Rút con dao trong túi quần ra, cô cứa lấy chút máu của mình trên lưỡi dao rồi ném về bức tường.
Bức tường bị phá vỡ, hai người một ma đều nhìn thấy rõ ràng Trương Dĩ Quân bị vây khốn bên trong. Đám ma rừng quỷ núi này đúng là buồn chán đến phát điên rồi. Ngô Hoài Sinh vừa lướt qua Thất Nguyệt, một tấm bùa trên tay anh đã ném về phía đó. Đám ma lưỡi dài la ó rên rỉ rồi vội vàng thụt lại cái lưỡi mà biến hết mất tăm.
Âm thanh rào rào vang lên, trong khoảnh khắc đám ma lưỡi dài đó đã cuốn gói chuồn mất tăm. Thất Nguyệt vã mồ hôi hột, đám ma này chắc là buồn chán sắp chết rồi, lại dám ghẹo tới chỗ Ngô Hoài Sinh. Trương Dĩ Quân vẫn chưa hết run rẩy, anh lồm cồm đi về phía Ngô Hoài Sinh.
Rõ ràng so với Lâm Sở hay Phan Vĩnh thì Trương Dĩ Quân còn mạnh dạn hơn chán. Nhưng cũng may mắn là anh không nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy, nếu như mà nhìn thấy chắc sẽ cả đời khó quên mất. Ba người một ma đi về nhà, vừa tới nhà thì Thất Nguyệt và Ngô Hoài Sinh đều nhận ra có điều không ổn.
Cả hai chạy vội vào nhà, nhưng chỉ có Lâm Sở đang ôm Y Ly ngồi trên ghế, con bé vẫn chưa tỉnh lại. Thất Nguyệt lo lắng hỏi, quả đúng không ngoài dự liệu của cô, Tứ Quỷ Trấn Xác của Linh Hồ đã đến. Ngô Hoài Sinh gọi không được Y Ly, anh bảo Hoài Như đi xem con bé.
Lâm Sở kể lại mọi việc, Thất Nguyệt và Ngô Hoài Sinh không bất ngờ. Điều mà họ bất ngờ chính là sự xuất hiện của con quỷ kia. Có lẽ lúc chúa Quỷ phong ấn Linh Hồ thì số mệnh của bọn chúng chính là bảo vệ Linh Hồ. Hiện tại cho dù có vất vả thì chúng cũng sẽ đi tìm Linh Hồ. Vừa hay, trùng hợp là Y Ly lại có bộ xương của Linh Hồ, đây là một vấn đề vô cùng nan giải.
Hiện tại Y Ly có một mối quan hệ đặc biệt đối với tam quỷ trấn trận tam giác kia. Vả lại cho tới hiện tại thì con bé vẫn là một nạn nhân bị lợi dụng, không thể cứ thế làm hại con bé được. Hai bên đại khái đã hiểu vấn đề của nhau, ngủ lại một đêm nữa, sáng mai ba người Ngô Hoài Sinh và Y Ly chuẩn bị trở về.
Ngô Hoài Sinh giữ liên lạc với bọn họ, căn dặn khi nào đối phương gặp rắc rối cũng sẽ giúp đỡ. Thất Nguyệt cảm thấy Ngô Hoài Sinh bây giờ tốt hơn so với ba năm trước đây rất nhiều. Chưa được tiếp xúc với Trương Dĩ Quân nhiều, nhưng cô thật sự muốn biết rốt cuộc anh là người như thế nào mà có thể thay đổi Ngô Hoài Sinh kia.
Thành phố H lại có mưa trái mùa, khi ba người họ về tới nhà nghỉ Chiêu Hồn thì đã là xế chiều. Trương Dĩ Quân lao vào việc viết lách, Ngô Hoài Sinh đưa Y Ly về nhà mình, dù sao bà chủ nhà nghỉ cũng không cho bọn họ ở lại. Thành phố mỗi lần mưa đều kéo dài ba, bốn tiếng đồng hồ. Mưa như trút nước, bầu trời đen ngòm và sấm chớp hệt như tận thế.
Căn phòng số chín của Trương Dĩ Quân được sửa sang lại khá bình thường. Đám tiểu quỷ trong phòng đã bị Ngô Hoài Sinh thu phục, chẳng dám ho he gì. Trương Dĩ Quân cũng đỡ sợ phần nào, anh ngồi xấp bằng trên giường viết, qua một lúc lại đổi thành trên ghế. Dù cái giường đã được xê dịch khỏi vị trí ban đầu nhưng anh vẫn nhớ như in vụ trước đó.
Phải nói là viết truyện linh dị bảy năm, anh đã có một sự gan dạ nhất định. Tuy rằng khi thật sự gặp ma quỷ thì anh rất sợ, nhưng những kiểu như vầy anh vẫn chịu được. Đặc biệt là lúc hơi chớm sợ sệt thì ý tưởng và câu văn của anh càng lôi cuốn hấp dẫn. Nếu đổi lại là người khác thì từ sau đêm đó anh đã một đi không trở lại rồi.
Trước khi đi, Ngô Hoài Sinh còn để lại gần mười tấm bùa cho Trương Dĩ Quân, dặn anh tuyệt đối không được ra ngoài. Nếu như gặp chuyện gấp lắm cũng không được, anh chỉ có thể gọi cho Ngô Hoài Sinh hoặc là gọi cảnh sát, tuyệt đối đừng mở cửa.
Mưa gió ầm ĩ, tạt vào trong ban công. Cửa kính và tấm màn che vốn mỏng manh, thành ra mỗi khi có sấm chớp thì anh lại theo bản năng nhìn ra chỗ đó. Sau mười mấy đạo sấm chớp, tiếp theo đó anh đã nhìn thấy một hình dáng đáng sợ bám bên ngoài cánh cửa. Trương Dĩ Quân rung rẩy lấy điện thoại gọi cho Ngô Hoài Sinh. Quái thật, mới có hơn 5 giờ chiều thôi mà, có cần đến sớm như vậy không chứ.
Ngô Hoài Sinh không biết lại đi đâu không bắt máy, tên này cứ mỗi lần cần thiết là lại không bắt máy. Trương Dĩ Quân cắn răng, nắm bùa trong tay rồi nhìn ra ngoài cửa. Cái bóng quỷ quái kia thay đổi đủ tư thế, muôn hình vạn trạng đáng sợ, sau đó còn lấy móng vuốt cào vào cửa kính rột roạt. Trương Dĩ Quân lấy tai nghe đeo vào, miễn cưỡng nhìn sang chỗ khác một lát thì cái bóng đó biến mất.
Trời càng về tối là Trương Dĩ Quân càng thêm sợ. Bên ngoài ban công có bóng quỷ cào cấu, phòng kế bên chính là Quỷ Mệnh Tang Môn. Ngoài hành lang vắng này luôn xuất hiện một bóng đen không rõ là quỷ hay người. Còn cả cô gái bước đi kì lạ trên lầu hai, và cả cái bóng bên lan can dãy bên kia nữa...
Trương Dĩ Quân sợ sốt vó, bởi vì Hoài Như không thể ở đây được nên giờ anh chỉ có mấy tấm bùa mà thôi. May mà đám quỷ nhỏ trong phòng cũng khá ngoan ngoãn. Mua cho bọn chúng một chút đồ ăn, bọn chúng đã lập tức yên lặng.
Hơn 7 giờ tối, Ngô Hoài Sinh gọi lại. Anh dặn dò Trương Dĩ Quân vài vấn đề, sau đó nhấn mạnh là Quỷ Mệnh Tang Môn không có hại với anh, nó chỉ đang canh giữ trận mà thôi. Đôi vợ chồng kia là do làm chuyện không sạch sẽ trước mặt nó, hai đồng chí cảnh sát thì có lẽ là do tình cờ. Nếu như nó muốn giết anh thì đã ra tay vào đêm đầu tiên rồi, không đợi tới hôm nay.
Qua những vụ án kia, Trương Dĩ Quân mơ hồ đoán rằng có khi nào hung thủ là tên áo đen ở hành lang đêm đó anh nhìn thấy hay không. Kiểu này thì chưa bị ma quỷ giết cũng sẽ bị sát nhân tầm thần biến thái giết mất thôi.
9 giờ tối, mưa vẫn chưa tạnh, chỉ là ngớt hơn một chút. Trương Dĩ Quân đã viết một lèo hơn năm chương truyện, anh đứng dậy vận động rồi lấy đồ ăn vặt ra ăn. Đang đi qua đi lại trong phòng, anh chợt nhớ tới một chuyện, muốn xuống sảnh hỏi bà chủ nhà nghỉ một chút.
Nào ngờ vừa mới tới cuối hành lang gần cầu thang thì anh đã nghe thấy tiếng khóc thút thít. Đèn hành lang nói tối không tối, nói sáng cũng chẳng đúng chút nào. Để chắc chắn không biết có tình tiết tắt điện giống như trong phim ma hay không nên anh bật sẵn đèn điện thoại.
Từng bước chầm chậm đi tới, cuối cùng anh dứt khoát thò đầu, soi đèn nhìn xuống. Nhưng đoạn cầu thang với những bậc thang cũ kĩ vắng tanh không có một bóng người. Nên chạy xuống hay chạy lên đây, Trương Dĩ Quân nuốt nước bọt một cái ực. Suy nghĩ mấy giây, anh quyết định lau đầu vào luôn, dù sao anh cũng có đem theo hai tấm bùa, chiến thì chiến, ai sợ ai chứ.
Vừa suy nghĩ xong, đoạn giữa cầu thang xuất hiện một bóng người. Cô gái mặc chiếc váy đỏ, tóc đen dài đang ngồi bó gối ở đoạn giữa cầu thang. Cô gái đó dường như đang khóc, nhưng tóc tai che phủ xuống nên Trương Dĩ Quân không có cách nào nhìn thấy được.
Liệu đây có phải là ma quỷ giở trò hay không, Trương Dĩ Quân lúc này đã hoảng, anh định đi trở vào nhưng phát hiện cô gái kia càng khóc lớn, hơn nữa còn khóc rất thương tâm. Thôi xong, dù sao anh cũng là đàn ông, đương nhiên phải cảm động trước phụ nữ đang khóc lóc rồi.
Trương Dĩ Quân vẫn không từ bỏ đèn điện thoại, anh dè dặt soi đèn đi xuống, từng bước một. Khi đã ở chung bậc cầu thang, anh không dám vỗ vai cô ta vì sợ cô ta sẽ quay sang nhìn anh với vẻ mặt đáng sợ.
"Cô gì ơi, sao cô lại ngồi đây khóc?"
Đợi mấy giây, cô gái kia vẫn không có động thái gì, vẫn khóc lóc như cũ. Trương Dĩ Quân lại nuốt khan, anh duỗi ngón tay về phía trước, từ từ chạm vào vai cô gái kia: "Cô gì..."
Cô gái kia bất thình lình quay đầu, làm Trương Dĩ Quân giật mình im lặng, anh nhắm mắt hờ, chuẩn bị đón nhận sự khủng khiếp. Nhưng không, cô gái kia quay mặt lại rồi lấy tay vén mớ tóc đen dài qua tai. Trông cô ta tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt ưa nhìn nhưng lại trắng bệch không chút son phấn nào, cô ta nói: "Cha mẹ em đi ra ngoài mấy ngày rồi chưa về, em cứ ngồi đây đợi mãi mà vẫn không thấy họ."
"Cha mẹ em? Em ở phòng số mấy?"
Trương Dĩ Quân nhớ ra ở tầng một này có đôi vợ chồng trung niên, chứ chưa từng nghe nói bọn họ có con bao giờ. Vả lại gia đình nào lại đi ở nhà nghỉ thay vì ở nhà chứ. Cô gái kia duỗi cánh tay có chút kì lạ, máy móc chỉ về phòng số 0 rồi nói: "Em ở phòng số 0 kia! Anh trai, anh có thể giúp em tìm cha mẹ hay không?"
"Vậy sao em không tự đi tìm họ đi?"
Trương Dĩ Quân không muốn dính dáng gì tới những thành phần kì lạ. Nhưng cô ta đột nhiên kéo váy lên, để lộ hai chân gầy tong teo rồi nói: "Anh xem, chân em bị như vậy rồi. Em không thể đi được, em chỉ bò được từ trong phòng ra đây thôi."
Trương Dĩ Quân đã được dặn không được tùy tiện đồng ý bất cứ chuyện gì với người lạ. Nhưng xem ra hiện tại muốn không nhận lời lại không được. Anh tắt đèn điện thoại bỏ vào túi quần rồi nói: "Được! Em ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi tìm họ giúp cho em."
Cô gái kia gật đầu một cách máy móc, Trương Dĩ Quân bắt đầu xuống cầu thang. Dù cho anh có cố đi một cách nhanh nhất có thể nhưng dường như cũng không thể nhanh nổi. Chỉ mấy bậc cầu thang ngắn ngủi mà anh đi mệt bở cả hơi tai. Anh thậm chí còn cảm giác phía sau lạnh lẽo dị thường.
Len lén quay đầu nhìn lại, cô ta vẫn ngồi với tư thế đó vẫy tay với anh. Trương Dĩ Quân có khả năng quan sát khá tốt, rõ ràng lúc này cô ta không hề ngồi ở bậc thang đó. So sánh những khác lạ từ bức tường thì cô ta dường như đã ngồi ở bậc thấp hơn tận hai bậc.
Chỉ còn bậc thang cuối cùng, Trương Dĩ Quân chạy nhanh ra ngoài cửa. Lúc này anh lại vô tình nhìn thấy hai vợ chồng ở phòng số 0 kia. Hai người họ vẻ mặt đẫn đờ nhưng vẫn khá ổn, anh vội nói: "Hai người về rồi à, con gái của hai người ngồi trên cầu thang chờ hai người kìa."
Vẻ mặt của hai người đồng thời cau lại, người vợ nói: "Chúng tôi không hề có con!"
Thấy mịa rồi!
Trương Dĩ Quân vã mồ hôi hột, lúc này anh mới nhận ra, rõ ràng lúc này nhà nghỉ đã đóng cửa rồi kia mà, làm sao hai người bọn họ có thể từ bên ngoài về được. Ngay lúc này, anh nghe thấy một tiếng hét khủng khiếp phát ra từ phía cầu thang. Anh quay đầu, tạm thời chưa có gì xuất hiện. Quay đầu nhìn lại, hai vợ chồng kia đã biến mất không dấu vết.