Kể ra mới biết, hai vợ chồng này vào thời điểm mười chín năm trước, ông chồng từng là phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố. Hai người họ, cục trưởng và Bùi Thế Phương có quan hệ rất tốt. Năm đó bà vợ mang bầu, nhưng vào tháng thứ năm thì siêu âm phát hiện cái thai bị dị tật ở chân.
Hai người vô cùng đau khổ, giằng xé giữa phá bỏ và giữ lại. Nếu như phá bỏ thì tội lỗi, mà giữ lại sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng. Sau một tháng suy nghĩ, bọn họ quyết định bỏ đứa bé. Dù đã sắp xếp rất kĩ nhưng không hiểu sao tin tức ấy lại lọt ra ngoài. Đã vậy còn có người cố tình đem tin này thổi phồng lên. Áp lực và bình luận từ các phía không chịu nổi, cuối cùng ông chồng phải từ chức.
Nhưng có lẽ do vì quá đau buồn nên mỗi khi có ai hỏi tới, bọn họ đều nói chưa từng có con. Qua hai, ba năm sau, không hiểu sao bọn họ lại không ở được trong nhà. Đêm đêm nằm thấy ác mộng, thậm chí đau ốm liên miên. Dần dà không chịu nổi nữa, cả hai quyết định đi ra ngoài tìm chỗ ngủ. Cuối cùng giống như ma quỷ đưa đường, cả hai tìm đến nhà nghỉ Chiêu Hồn này.
Ở nhà nghỉ Chiêu Hồn, bọn họ sống bình thường không có trở ngại gì. Dần dà cũng đã mười mấy năm sống ở đây, hai người họ sớm coi đây là nhà của mình rồi.
Ngô Hoài Sinh nghe một lát, anh cảm thấy mọi việc giống như có ai đó đã ra tay sắp xếp một cách hoàn mỹ, anh nói: "Theo như tôi nghĩ, có lẽ con gái của hai người cảm thấy luôn bị hai người ruồng bỏ nên mới như vậy. Có một điều này không biết tôi có nên nói cho hai người không."
"Chàng trai, cậu cứ nói đi!"
"Thật ra nơi đây chính là Quỷ trọ, người bình thường căn bản không thể tìm thấy nơi này. Những người vào đây đều không phải là người bình thường."
Nghe Ngô Hoài Sinh nói, người chồng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, ông ta hỏi: "Không bình thường, vậy thì là loại người gì?"
"Có thể là người bị âm khí đeo bám như hai người. Người tu hành đắc đạo hoặc người bị ma quỷ dẫn lối, đưa vào đây để giết chết."
Ngô Hoài Sinh nói có sách, mách có chứng. Trước khi tới đây anh đã nhờ Vũ Trường Giang gửi qua một danh sách những vụ án ở đây. Hai vợ chồng hỏi: "Cậu có dẫn chứng gì không?"
"Trước đây, có phải chỉ có một mình hai người ở nơi đây hay không?"
Mở nhà nghỉ mà chỉ nhận một khách hàng suốt mười mấy năm, không đóng cửa phá sản đã là một điều kì quặc rồi. Hai vợ chồng gật đầu, Ngô Hoài Sinh nói tiếp: "Vào đầu năm nay bắt đầu có sáu người vào ở, và bắt đầu xuất hiện những vụ án. Vụ thứ nhất là vào ngày mồng bảy tháng giêng, nạn nhân bị liệt hai chân, nhưng cuối cùng đã mất vào hai ngày trước, báo cáo pháp y nói là tự tử.
Vụ thứ hai là ngày mồng bốn tháng hai, nạn nhân tự móc mắt cắt lưỡi, đã mất ngay sau đó. Vụ thứ ba chính là cô gái được cho là gặp ma ở phòng số 9, và treo cổ tự tử ngay trên ban công phòng số 10 của mình. Vụ thứ tư xảy ra vào mấy hôm trước, người vợ đã tử vong ở bệnh viện, người chồng cũng mất sau đó ít ngày.
Như vậy, sáu người vào ở, cuối cùng đã chết hết năm người. Đều là những cái chết khó bề giải thích, hai người nói xem?"
Dù sao đi nữa thì hai vợ chồng kia cũng cảm thấy quá mức có lí. Lúc này, ông chồng vội nói: "Hai người đạo hạnh cao thâm, chẳng hay có cách nào hoá giải nghiệt duyên giữa chúng tôi hay không?"
Ngô Hoài Sinh liếc nhìn Trương Dĩ Quân một cái, anh cảm thấy cứ ở gần anh ta là có cả đống việc tìm tới. Trương Dĩ Quân còn nhìn anh và cười một cái rất chi là nhờ vả. Ngô Hoài Sinh ngẫm nghĩ rồi nói: "Con gái của của hai vị đã tu thành lệ quỷ, hiện tại dù đã mở trí tuệ nhưng lệ khí quá nhiều. Vì vậy có lẽ không cần chúng tôi hoá giải, hai vị chỉ cần mỗi ngày đều sám hối và gửi yêu thương xoa dịu. Tôi tin một ngày không xa, mọi thứ sẽ tốt hơn."
Ba người bọn họ về phòng, lúc đi ngang qua căn phòng số 7, Ngô Hoài Sinh còn nhìn vào. Cánh cửa phòng khép hờ, anh nhìn thấy Quỷ Mệnh Tang Môn vẫn đang ngồi trên giường, không có bất kì hành động nào. Nếu đã là tam quỷ trấn trận, anh không nghĩ bọn họ có gì khác nhau.
Quỷ Mệnh Điếu Khách mẹ của Y Ly rất không thích gây chuyện, có lẽ Quỷ Mệnh Tang Môn này cũng vậy. Liệu có khi nào hai vợ chồng kia không phải là do nó giết, mà là do kẻ cầm đầu những vụ trước hay không. Dù nghĩ thế nào đi nữa thì anh cũng cho rằng bọn chúng đều cùng một giuộc với nhau.
Trương Dĩ Quân vừa đóng cửa phòng, anh hỏi: "Sao anh lại biết việc của con gái bọn họ?"
"Linh Miêu!"
Ngô Hoài Sinh trả lời cộc lốc, có vẻ anh vẫn còn giận. May là Trương Dĩ Quân da mặt rất tốt, cứ bám theo phía sau. Ngô Hoài Sinh dù giận dỗi nhưng vẫn ưu tiên kiểm tra khắp phòng một lượt, đặt thêm mấy đạo bùa giữ an toàn và khống chế bọn tiểu quỷ. Nhớ đến bọn tiểu quỷ, anh đột nhiên nhớ tới những bàn thờ ở cô nhi viện.
Trương Dĩ Quân bưng trà rót nước rồi hỏi: "Vậy cô con gái đó thật sự đã biến thành lệ quỷ rồi ư... không ngờ phá thai là gây nghiệp như vậy."
"Không hẳn! Cô ta dường như chết không đơn giản như vậy. Cậu có nhớ Hoài Như bị giết như thế nào không, tôi nghi ngờ có người động tay động chân. Rất có thể kẻ đó muốn đem cô ta đi giữ bọn tiểu quỷ, nhưng sau đó lại phát hiện cô ta không đủ tiêu chuẩn."
"Ngô Hoài Sinh, anh nói gì sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy?"
"Cậu có biết mấy hôm nay tôi đã làm gì không. Tôi đã điều tra được một chuyện động trời, Hoài Như chính là con gái của cục trưởng cục cảnh sát thành phố."
Trương Dĩ Quân kinh ngạc bụm miệng nói: "Vậy chẳng phải... cô bé là em gái của Vũ Trường Giang hay sao?"
Trương Dĩ Quân vẫn chưa biết Vũ Trường Giang không phải là con của cục trưởng. Ông ta có hai đứa con và đều đã chết, cả vợ cũng không còn. Hơn nữa, con gái nhỏ lại bị bắt đi nuôi quỷ, liệu ông ta có liên quan gì hay không, hay chỉ là nạn nhân?
Bây giờ thì anh đã biết vì sao Vũ Trường Giang lại xuất hiện ở cục cảnh sát, bởi vì hắn sớm đã nghi ngờ trong cục cảnh sát có vấn đề. Trương Dĩ Quân không hề kể anh đã gặp Tô Vãn Vãn bên trong lâu đài, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của anh, không nên nói quá nhiều.
Ngô Hoài Sinh cứ quan sát đám quỷ nhỏ trốn trong góc phòng, một lát anh mới nói nhỏ với Trương Dĩ Quân: "Cô gái ở mới vào ở tầng hai đúng là quỷ. Cô ta không hề có chân, thứ nối với đôi giày chỉ là một sợi chỉ."
Trương Dĩ Quân cảm thấy lạnh hơn một chút, anh hỏi: "Vậy anh cảm thấy cô ta có nguy hiểm không?"
"Ma quỷ cũng có thiện ác! Nguy hiểm hay không tôi không nói trước được. Nếu không phải kẻ thù thì chính là bạn thôi. À mà, trưa nay tôi có gặp Lê Hoài Thương. Thời gian trước cậu có gặp cô ta hay biết rõ hành tung cuộc sống của cô ta hay không?"
"Không có! Chúng tôi không gặp đã lâu, gần đây cô ấy mới liên lạc và giới thiệu tôi đến thành phố này mà thôi. Nhưng mà sao thế, cô ta nói gì ư?"
Trương Dĩ Quân có chút lo sợ cho Lê Hoài Thương, không biết cô ta có bị Ngô Hoài Sinh bẻ cánh tay chân nào không. Ngô Hoài Sinh nói: "Có vẻ như cô ta có liên quan tới cái chết của mẹ và bà của Y Ly. Lúc gặp Y Ly, biểu hiện của cô ta rõ ràng là sợ hãi, giống như gặp phải thứ đáng sợ lắm vậy."
Trương Dĩ Quân im lặng, có vẻ như anh đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó. Ngô Hoài Sinh kéo tấm rèm cửa, bên ngoài trời đã chớm tối, anh nói: "Phải rồi, Bùi Thế Phương hẹn chúng ta đi ăn cơm vào hai ngày sau."
"Bùi Thế Phương... ông ta hẹn làm gì."
"Đương nhiên là về vấn đề vụ án kia mô phỏng hệt như trong truyện của cậu đó."
Ngô Hoài Sinh để Y Ly lại chỗ của Trương Dĩ Quân, anh một mình lái xe tới chỗ cô nhi viện Vạn Phúc. Mặt trời đã xuống núi, màn đêm dần bao trùm khung cảnh ngoại ô, Ngô Hoài Sinh bỏ xe ở xa xa, đi bộ đến rồi trèo tường vào cô nhi viện.
Giờ này bọn trẻ đã vào phòng ngủ, cả khoảng sân rộng chỉ còn những cây xanh nằm im lìm. Ngô Hoài Sinh chạy về phía căn phòng thờ hôm nọ rồi bắt đầu hành trình leo lên lầu một. Từ ngoài lan can lạnh ngắt, anh bắt đầu cúi người đi dần về phía đó. Căn phòng thờ nằm gần cuối dãy lan can tầng một, may mắn là cả đoạn đường không bị bắt gặp.
Thật ra mà nói, cả cuộc đời dài đằng đẳng của Ngô Hoài Sinh, đây là lần đầu tiên anh làm việc rình mò này. Cửa sổ phòng đóng kín, không nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong. Dù sao đây cũng là giữa thành phố, không thể làm bừa được. Áp sát mặt nhìn vào, dù hơi tối nhưng anh vẫn có thể nhận ra trong căn phòng không có người.
Lấy tay tách cửa sổ ra rồi co chân nhảy vào trong. Bên trong phòng chi chít ảnh thờ, đa số là trẻ con. Nhưng anh chú ý nhất vẫn là một khu thờ riêng, trên đó có bảy ảnh thờ đặt san sát nhau. Ngô Hoài Sinh đi tới, khi anh vừa nhìn ở khoảng cách gần đã lập tức nhận ra đây là khuôn mặt của đám tiểu quỷ bị nhốt ở nhà nghỉ Chiêu Hồn.
Quả nhiên, nơi này có liên quan tới bọn chúng. Ngô Hoài Sinh quyết định mở cửa chính ra ngoài, anh muốn tìm xem có manh mối nào nữa hay không. Hành lang vắng lặng, nơi này xây dựng không khác trường học một chút nào cả. Anh cũng cúi người đi nhanh qua từng phòng, mỗi phòng đều sẽ dõi mắt vào xem thử.
Đi hết tầng một vẫn không có gì khác thường, lên cầu thang lên lầu hai, lúc này anh mới cảm thấy bất thường. Bây giờ chỉ hơn 8 giờ tối, lẽ ra bên trong vẫn còn hoạt động chứ, sao lại im lìm thế này. Lên một cầu thang dài, bên trên cũng y hệt như vậy. Các căn phòng đều đóng cửa im lìm lạnh lẽo, bởi vì không thể nhìn vào bên trong nên anh chẳng thể thấy gì cả.
Nếu nói không ngoa thì nơi này giống hệt như một toà nhà bỏ hoang, không có chút sinh khí nào. Nhưng mà cho dù như vậy thì cũng không được tùy tiện phá cửa tìm kiếm. Gần đến cuối dãy hành lang, Ngô Hoài Sinh vừa định quay lại thì đã nghe thấy tiếng sột soạt.
Âm thanh ấy phát ra ở căn phòng cuối cùng của dãy phòng. Âm thanh khá nhỏ, nhưng nó phát ra trong không khí yên lặng nên nghe khá bắt tai. Tiếng sột soạt vang lên đều đều, nghe như tiếng cắn xé. Ngô Hoài Sinh nhẹ nhàng di chuyển, nơi ấy có một chút ánh sáng lờ mờ phát ra qua khe cửa khép hờ.
Rõ ràng anh không nghe thấy mùi quỷ khí, nhưng... anh nghe thấy mùi máu người. Càng đến gần cánh cửa, mùi máu tươi tanh tưởi càng thêm nồng nặc. Ngô Hoài Sinh nhăn mặt, anh từ từ dõi mắt vào trong phòng. Đập vào mắt anh là một cảnh tượng bê bết máu thịt. Bà viện trưởng cô nhi viện đang cầm một cánh tay người cắn nuốt ngon lành.
Quần áo, mặt mày và hai tay bà ta dính đầy máu tươi, trông bà ta lúc này hệt như một con dã thú khát máu. Dưới nền nhà bên cạnh bà ta chính là một cái đầu trẻ em tầm chín mười tuổi và những bộ phận khác đứt lìa nằm trong mớ máu thịt nhầy nhụa. Dù khẩu vị của Ngô Hoài Sinh có tốt đi chăng nữa thì lúc này anh cũng muốn nôn mửa. Bà viện trưởng kia rõ ràng là con người, vậy tại sao bà ta lại cố gắng ăn thịt người?