"Nhìn gì vậy?"
Trương Dĩ Quân bế chị Linh Miêu trên tay, thấy Ngô Hoài Sinh nấn ná lại nên bèn hỏi. Ngô Hoài Sinh hất mặt về phía nữ quỹ kia vừa khuất sau cầu thang mà nhỏ giọng nói: "Có vẻ như cô ta muốn nói cô ta có liên quan tới tên sát nhân áo đen kia. Cậu có nghĩ đêm nay chúng ta nên đột nhập vào đó nữa không?"
"Anh nghĩ chúng ta có thể đột nhập vào đó không. Lần trước tôi suýt bị Quỷ Mệnh Tang Môn đánh cho gãy xương đó."
Trương Dĩ Quân tuy nói thế nhưng vẻ mặt của anh không khớp một tí nào. Đó tuyệt đối là vẻ mặt hớn hở mong chờ. Không biết từ khi nào mà anh lại gia nhập vào trò chơi trinh thám nguy hiểm của mọi người nữa.
Hai người sánh bước trên hành lang, lúc ngang qua phòng số 7, họ vẫn nhìn thấy Quỷ Mệnh Tang Môn đang ngồi trên giường. Vừa vào phòng, Trương Dĩ Quân đã nói: "Anh có thấy nó không, nó đang ngồi canh chừng chúng ta kìa."
Ngô Hoài Sinh lơ đẹp anh, gọi chị Linh Miêu đến cùng kiểm tra căn phòng. Muốn gọi quỷ đến thực chất vô cùng đơn giản, anh chỉ cần tắt hết đèn, trích máu của mình ra là có thể gọi bọn chúng. Sau khi tắt hết đèn, Ngô Hoài Sinh dùng con dao rọc giấy cứa một nhát sâu vào lòng bàn tay. Máu tươi chảy đầm đìa ra, giọt đầu tiên vừa chạm đất, không khí trong phòng đã thay đổi.
Dù cửa nẻo đã đóng chặt nhưng hai người vẫn cảm nhận được một luồng gió lạnh từ đâu thổi tới. Linh Miêu nhảy lên vai Ngô Hoài Sinh, nó dõi đôi mắt xanh sâu thẳm dò xét xung quanh từng góc phòng. Ngay lúc này, cả nó và Ngô Hoài Sinh đều nhìn thấy bảy đứa trẻ có hình dáng đáng sợ đang bò từ các góc phòng ra ngoài.
Lúc này bọn chúng như đang ngủ, nghe thấy mùi máu mà tự động bò dậy. Chúng ngơ ngác, tướng bò kì quái đang tranh nhau tới gần vũng máu nhỏ mà Ngô Hoài Sinh trích xuống. Trong lúc chúng đang điên cuồng liếm máu, Ngô Hoài Sinh tóm cổ một đứa xách lên kiểm tra. Bởi vì đang là ban ngày, dù nơi này âm khí có mạnh thì cũng không chống lại được ánh nắng mặt trời. Bọn tiểu quỷ lúc này vô hại, chúng chỉ hành động theo bản năng đi tìm máu mà thôi.
Bắt một đứa lên, Ngô Hoài Sinh nhanh chóng nhận ra bảy tiểu quỷ kia đã bị bọn chúng nuốt chửng. Ngô Hoài Sinh muốn tiêu diệt chúng nó, nhưng anh biết nếu diệt chúng, kẻ kia sẽ lại tìm đến bảy đứa trẻ khác. Vậy chẳng khác nhau phí hoài sinh mệnh vô tội.
Vết thương trên tay anh đã lành lại, chúng nó cũng đã tản đi mất. Linh Miêu nhảy khỏi Ngô Hoài Sinh, không khí trong phòng dần trở lại bình thường. Máu chảy rất nhiều, nhưng khi Trương Dĩ Quân tới kiểm tra tay của anh thì bàn tay hoàn toàn lành lặn không hề để lại dù chỉ là một chút sẹo.
"Thế này là..."
Trương Dĩ Quân mở đèn kiểm tra. Ngô Hoài Sinh nói: "Là vậy đó! Đó là món quà của sự bất tử."
Trương Dĩ Quân cảm thấy vui mừng vì sự bất tử đó là dành cho Ngô Hoài Sinh. Nếu như nó dành cho một kẻ ác nào đó, không biết chúng sinh sẽ ra sao. Lo cho Ngô Hoài Sinh trước, lúc này anh mới nhớ ra vụ bảy tiểu quỷ trước đó, anh hỏi: "Vậy bảy đứa trẻ kia thì sao?"
"Một rừng sao có thể có hai chúa sơn lâm chứ. Bọn tiểu quỷ kia đã bị nuốt rồi."
Thời gian vẫn còn sớm, hai bọn họ quyết định lái xe đến ấp Đồng Tang một chuyến. Ngô Hoài Sinh muốn kiểm tra xem lời của Vũ Trường Giang nói có phải là sự thật không. Nếu như là thật, vậy Trương Dĩ Quân bước vào nơi đó sẽ bị hao tốn tuổi thọ, thậm chí hao hụt cả phước báo đã tu được từ trước.
Nhưng khi đến đó, Ngô Hoài Sinh mới ngỡ ngàng và bật ngửa. Toà lâu đài đá nằm chình ình ở đó, anh và Linh Miêu đều nhìn thấy những gì Trương Dĩ Quân thấy. Nhất định phải xử lí tên Vũ Trường Giang gian xảo này mới được. Ngô Hoài Sinh gọi điện cho hắn, sau đó giành nói trước: "Vũ Trường Giang, mi rảnh rỗi nửa đêm gọi tôi dậy để lừa đảo sao. Toà lâu đài nằm chình ình ở đây, hai mắt mi để đâu mà lại không nhìn thấy hả?"
"Ngô Hoài Sinh, mi nói cái gì?"
Giọng nói của Vũ Trường Giang bên kia dường như khá bất ngờ. Ngô Hoài Sinh nói: "Tôi nói, toà lâu đài có thật, xem ra chỉ có một mình mi là không nhìn thấy nhỉ?"
Vũ Trường Giang bên kia lẳng lặng tắt máy. Trương Dĩ Quân thắc mắc hỏi: "Sao thế, có vấn đề gì với nó ư?"
Nó ở đây là ám chỉ toà lâu đài, Ngô Hoài Sinh nói: "Có thể là có kẻ không muốn cho Vũ Trường Giang nhìn thấy nó."
Cho dù có nhiều điều lấn cấn, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải người trong cuộc, làm sao mà hiểu được. Trên đường về, Tô Huyền Sương gọi tới, nói rằng cô sẽ đến nhà nghỉ Chiêu Hồn một chuyến.
Tô Huyền Sương không hiếm lạ gì mấy nơi có âm khí như thế này. Cô đứng yên lặng trước cửa nhà nghỉ nhìn xe chầm chậm dừng lại. Vì là ban ngày nên bà chủ nhà nghỉ không hề để ý việc Trương Dĩ Quân đưa ai vào.
"Ban đêm ở đây chắc vui lắm nhỉ, có giống Quỷ thành không?"
Tô Huyền Sương nhìn quanh quất, bởi vì nơi đây không khác gì với tiệm vàng mã ở Quỷ thành cả. Ngô Hoài Sinh nói: "Cô có muốn thử ở đây trải nghiệm cảm giác mạnh không?"
Tô Huyền Sương lắc đầu, trước đây nếu như không phải tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, bị người ta đe doạ thì cô còn lâu mới đi vào Quỷ thành. Bây giờ sống bình thường hơn chút không được sao, việc gì ngu dại dây vào chứ. Trương Dĩ Quân cười hi hi ha ha, anh hỏi: "Cô muốn báo tin gì thế, sao nãy giờ không thấy nói gì?"
"Suýt nữa tôi quên mất, tôi đã nhờ người điều tra Bùi Thế Phương và phát hiện ra mấy chuyện rất nghiêm trọng."
Tô Huyền Sương bắt đầu kể lại.
Mười mấy năm trước, Bùi Thế Phương có liên quan tới vụ thảm sát bảy đứa trẻ. Lúc đó, Trần Vân, viện trưởng cô nhi viện Vạn Phúc bây giờ là một người làm việc thiện. Bà ta có một trại trẻ mồ cô, nuôi được bảy đứa trẻ. Bùi Thế Phương khi đó cũng hay làm việc thiện, thường xuyên dắt mấy đứa trẻ ra ngoài.
Một ngày nọ, dù đã chiều nhưng Trần Vân không thấy Bùi Thế Phương đưa lũ trẻ về. Bà ta bắt đầu đi kiếm, đến nhưng nơi mà Bùi Thế Phương có khả năng đến. Tìm kiếm cho đến gần nửa đêm, bà ta phát hiện ra Bùi Thế Phương và lũ trẻ ở trong một khu rừng cây cách nhà mấy cây số. Lúc tìm thấy, ông ta đang chuẩn bị một giàn tế nho nhỏ. Trên tay ông ta cầm một con dao dính đầy máu me, cả người rung rẩy như một con thú bị lạnh.
Nhưng thay vì báo cảnh sát, Trần Vân lại chọn cách tàn nhẫn để giải quyết vấn đề. Bà ta ép Bùi Thế Phương phải bỏ tiền xây dựng cô nhi viện để bà ta làm việc thiện, nếu không bà ta sẽ báo cảnh sát.
Bảy đứa trẻ là lũ tiểu quỷ đầu tiên ở trong đỉnh trận tam giác. Ngô Hoài Sinh cũng đã nhìn thấy bọn chúng được thờ riêng một góc trong phòng thờ.
Đây đúng là một chuyện thú vị, Trương Dĩ Quân nói: "Dù sao thì ông ta cũng là kẻ giết người ư. Tôi cảm thấy con người ông ta không phải kiểu sát nhân mà, hơn nữa lại còn là giáo sư tâm lí tội phạm học. Đây quả thật là chuyện đáng để suy nghĩ, bởi cũng đã qua lâu quá rồi, hơn nữa người báo tin cũng chưa chắc đã biết được sự thật. Ngô Hoài Sinh còn từng nhìn thấy Trần Vân kia ăn sống một con người..."
"Trương Dĩ Quân anh có ý gì hả, anh có biết tôi bỏ bao nhiêu tiền để lấy được tin này không?"
Tô Huyền Sương sừng cồ lên, đương nhiên Trương Dĩ Quân cũng không nhịn, anh nói: "Cô cảm thấy nếu như Bùi Thế Phương sau khi bị uy hiếp bỏ tiền ra, ông ta sẽ lại ủng hộ cô nhi viện thêm mười mấy năm nữa sao?"
Vừa nói xong, Trương Dĩ Quân đã tự vả miệng. Bởi vì không lạ chút nào, rõ ràng nếu thật sự thì ông ta phải chịu án bảy mạng người. Mà Trần Vân nếu như không có trong tay chứng cứ trí mạng thì bà ta chắc cũng sẽ chẳng thể ngang nhiên được như thế.
"Huyền Sương, cô tiếp tục điều tra Bùi Thế Phương xem những năm gần đây ông ta làm gì, có liên lạc với Tô Vãn Vãn thường xuyên không. Nhớ phải tuyệt đối cẩn thận, đừng tham lam."
Ngô Hoài Sinh vừa nói xong thì đột nhiên nhớ ra gì đó, anh hỏi: "Linh Miêu đâu?"
Mải mê nói chuyện, hai người họ quên mất lúc tới ấp Đồng Tang đã không hề mang theo Linh Miêu. Vừa nói xong thì ngoài cửa ban công có một cái bóng đập mạnh vào. Ngô Hoài Sinh nhanh chóng đi ra, vừa mở cửa, một luồng quỷ khí đã bay vào.
Ngô Hoài Sinh nhìn thấy bóng của Linh Miêu đang té vào trong, sau đó anh đưa tay bắt lấy luồng quỷ khí. Hai bên vật lộn mấy cái, Ngô Hoài Sinh lộn cổ luôn xuống đường. Bây giờ chỉ mới ba giờ chiều, có rất nhiều người qua lại. Bọn họ thấy anh té lộn cổ như thế thì hét toáng lên, cuống cuồng chạy tới xem anh.
Trương Dĩ Quân và Tô Huyền Sương từ trên lầu chạy xuống. Nhân lúc người ta còn chưa gọi xe cấp cứu mà kè anh trở vào. Dù cho trông Ngô Hoài Sinh có nhừ một chút, nhưng vẫn khiến người chứng kiến một phen hú vía. Rơi lộn cổ như thế nếu không gãy cổ thì cũng gãy xương, sao mà trông không đau đớn gì cả thế.
"Nguy hiểm quá, Ngô Hoài Sinh, sao anh lại té xuống kia?"
Tô Huyền Sương vừa phủi cho Ngô Hoài Sinh vừa hỏi. Ngô Hoài Sinh mặt mày lạnh tanh nói: "Là bên ngoài tụ họp quá nhiều người, không tiện leo trèo."
Ngược lại, Trương Dĩ Quân bật cười ha hả, anh nói: "Có phải anh thẹn quá hoá giận không. Được rồi mà, làm người ai mà không gặp sự cố té ngã cơ chứ."
"Đúng vậy! Lúc đi tìm anh ở nghĩa địa Vạn Linh, tôi còn bị té hàng rào nữa đó. Mà này, tối nay chúng ta điều tra ở đâu đây, là ở đây sao?"
Ngô Hoài Sinh im lặng, anh đưa tay sờ Linh Miêu một lát, sau đó nói: "Chúng ta đến cô nhi viện Vạn Phúc trước đi. Quỷ khí truy đuổi Linh Miêu lúc nãy là đến từ đó."
Hơn 6 giờ tối, ba người một mèo đi đến cô nhi viện Vạn Phúc. Vì không gọi được cho Vũ Trường Giang nên Trương Dĩ Quân có chút lo lắng hỏi: "Anh nghĩ tên Vũ Trường Giang kia có làm hại Y Ly không? Đáng lẽ ra chúng ta nên để chị Linh Miêu đi chung với hắn thay vì Y Ly."
"Cậu đừng có lo thừa nữa. Vũ Trường Giang không thật sự muốn hại Y Ly. Hắn sẽ tự biết chừng mực. Lát nữa hai người bế Linh Miêu gõ cửa vào gặp Trần Vân, tôi sẽ đi tìm xem xung quanh."
"Anh bảo tôi đi gặp bà già ăn thịt người đó bả. Tôi không đi đâu, đáng sợ lắm!"
Trương Dĩ Quân ngả giá, Ngô Hoài Sinh dứt khoác nói: "Cậu không gặp thì tự leo tường điều tra, tôi sẽ đi gặp bà ta."
"Tôi..."
"Trương Dĩ Quân, sao cậu nhát cáy thế. Chúng ta chẳng phải còn có chị Linh Miêu sao, tôi tin cô ấy sẽ bảo vệ chúng ta. Cô ấy rất tốt bụng, tôi đã nhìn thấy điều đó khi vào Quỷ thành."
Tô Huyền Sương nói xong còn trịnh trọng sờ Linh Miêu một cái. Trương Dĩ Quân cảm thấy không ngả giá được nên đành im lặng chịu trận. Cô nhi viện Vạn Phúc buổi tối vắng bóng người, cả toà nhà nằm im ắng như một toà nhà bỏ hoang.
Ngô Hoài Sinh đã nhảy vào trong từ lúc nào, bên ngoài Tô Huyền Sương và Trương Dĩ Quân ôm theo Linh Miêu bấm chuông cổng. Đợi qua mười phút, đã bấm mấy lần chuông vẫn không có ai mở cửa, Trương Dĩ Quân nói: "Không phải bà ta bận ăn thịt người rồi chứ?"
Tô Huyền Sương trừng mắt nhìn anh một cái cảnh cáo. Có người mở cửa, nhưng kẻ đó lại là Bùi Thế Phương. Đây là chuyện nằm ngoài dự liệu, ông ta vừa nhìn thấy Trương Dĩ Quân lập tức vui vẻ nói: "Nhà văn, thật là trùng hợp quá. Không biết đêm hôm thế này, cậu đến đây làm gì thế? Phía sau cậu là... Tô Huyền Sương?"
Tô Huyền nấp sau lưng Trương Dĩ Quân đành phải ló ra, cô nói: "Chú Bùi, đã lâu không gặp!"
Trông Bùi Thế Phương dường như vẫn chưa biết Tô Huyền Sương đã lấy lại quyền giám hộ, ông ta nói: "Cháu về nước rồi à. Nhưng sau lại đi chung với nhà văn thế?"
"Cháu... cháu..."
Tô Huyền Sương lắp bắp chưa thành lời thì Trương Dĩ Quân đã nói: "Cô ấy là bạn gái của Ngô Hoài Sinh, quản lí của tôi. Lần trước anh ấy đã ủng hộ cô nhi viện một lần và hứa sẽ quay lại. Nhưng gần đây bận quá không đến được nên cô ấy đã thay mặt đem tiền đến. Vừa hay tôi cũng rảnh nên giúp đỡ một chút."
Trương Dĩ Quân không hổ là người nổi tiếng, nói dối vô cùng trơn tru. Ngô Hoài Sinh lúc này đang đứng trên hành lang tầng một, anh phóng tầm mắt nhìn về phía này. Rõ ràng lần trước anh đến đây không hề thấy miếng quỷ khí nào, nhưng lần này lại tấn công Linh Miêu. Bùi Thế Phương vừa hay cũng đang ở đây, có lẽ nào...