Chương 13: Quỷ đầu lâu

Kẻ Mất Trí - Bản Giao Hưởng Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 15:59:35

"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy, chẳng lẽ là về nhà nghỉ Chiêu Hồn?" "Không thể về đó, đêm nay chúng ta sẽ về nhà tôi." Ngô Hoài Sinh lái vào thành phố một lát, cuối cùng lại lái về ven ngoại ô ở hướng khác. Sau khoảng nửa tiếng đi xe, cuối cùng Ngô Hoài Sinh cũng dừng lại ở cổng một khu biệt thự ven sông. Ngô Hoài Sinh đi xuống mở cổng, Trương Dĩ Quân nhảy qua lái vào trong. Khu biệt thự này có thể không so sánh được với biệt thự trong núi của Phan Vĩnh ở thành phố B, nhưng cũng là dạng đắt đỏ. Vừa lái vào, Trương Dĩ Quân nhìn thấy một chiếc Prosche màu xám đen quen thuộc đậu trong sân, là xe của Ngô Hoài Sinh. Đến lúc vào tới nhà, Trương Dĩ Quân mới giật mình, bởi vì có Y Ly đi theo bọn họ. Anh nhảy đổng lên: "Chết mịa rồi, đây liệu có phải là tội bắt cóc trẻ em hay không?" Y Ly và Hoài Như đực mặt nhìn Trương Dĩ Quân, Ngô Hoài Sinh nói: "Não cậu bị hỏng rồi à, con bé sớm đã thành cô nhi rồi!" Nghe thế Trương Dĩ Quân mới nhớ tới những lời Y Ly giả đã nói trên xe, nó có thể biết được kí ức của chủ thể. Vào trong này trông Hoài Như có chút thoải mái, thậm chí sắc mặt nó còn tốt hơn gấp mấy lần. Nếu đã là nhà của Ngô Hoài Sinh thì chắc chắn là sẽ không có mấy vị khách kì lạ đâu. Trương Dĩ Quân vừa vào nhà đã vội chạy lên lầu tìm một phòng chui vào rồi tắm rửa và nhảy lên giường ngủ một cách nhanh nhất. Chỉ còn lại hai người một linh hồn, Ngô Hoài Sinh muốn tìm hiểu lí do vì sao Hoài Như lại bị nhốt. Nhưng có vẻ cô bé không biết gì ngoài những việc đã nói. Quay lại với Y Ly, con bé có vẻ chưa nhận thức được tầm quan trọng của sự việc. Những câu mà Y Ly kể khiến Ngô Hoài Sinh càng nghe càng rối. Nhưng chỉ có một sự thật là người chú tốt bụng đã chỉ con bé lên chuyến xe số 44 đó và người đã giết Hoài Như là một. Nếu như vậy thì chắc hẳn Y Ly phải có mệnh đặc biệt, nên mới lọt vào tầm ngấm của bọn họ. Có vẻ như bọn họ đang thực hiện một âm mưu nào đó kinh khủng lắm. Bọn họ cần gom đủ những thứ để thực hiện một nghi thức. Nhưng nghi thức đó là gì thì chỉ có thể tìm hiểu từ từ mới biết được. Ngô Hoài Sinh quyết định ngày mai sẽ tới nhà của Y Ly để xem thử, rốt cuộc vì sao người đàn ông kia phải kêu con bé đi chuyến xe số 44 để tới toà lâu đài. Sắp xếp cho Y Ly đi ngủ xong xuôi thì anh cũng chuẩn bị đi ngủ. Nhưng lúc này, Hoài Như cứ liên tục bám theo anh. "Cô còn muốn gì nữa, hồn đã được phóng thích rồi, cô cũng nên đi đầu thai đi chứ." Ngô Hoài Sinh chán chường kéo chăn trùm kín đầu, nhưng Hoài Như lại đi đung đưa đồ vật trong phòng, sau đó lại thổi bay cả cái chăn dày. Ngô Hoài Sinh tung chăn ngồi dậy, khó chịu nói: "Cô muốn gì đây?" "Tôi không muốn đi đầu thai! Tôi có thể đi theo anh không?" Hoài Như nài nỉ nói, nhưng Ngô Hoài Sinh đã tạt cho nó một gáo nước lạnh: "Tôi không có hứng thú với ma!" Hên là Hoài Như vốn không hiểu lòng tự trọng là cái gì. "Anh không cần có hứng thú với tôi, chỉ cần Trương Dĩ Quân có hứng thú với tôi là được. Vì để trả ơn anh đã cứu tôi, tôi tình nguyện đi theo để bảo vệ và giúp đỡ anh ấy. Có vẻ như anh cần một người giống tôi mà phải không?" Ngô Hoài Sinh nghe cũng rất có lí. Dù sao ban đầu anh cũng có ý định để Hoài Như theo giúp đỡ Trương Dĩ Quân. Sau đó vì cô bé đã cướp xác của Y Ly nên anh mới sinh tâm ghét bỏ. Nhưng hiện tại Y Ly cũng đã nói cô bé đã hỏi mượn xác để đi báo thù. Ngô Hoài Sinh nghĩ ngợi mấy giây rồi gật đầu đồng ý. Càng lúc càng về khuya, Ngô Hoài Sinh cuối cùng cũng ngủ. Nhưng vừa mới ngủ thì anh đã bị tiếng mở cửa làm thức giấc. Bên trong ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, anh mở to hai mắt liếc nhìn thứ đang vào. Xung quanh ngôi nhà anh đã hạ bùa bảo vệ, thứ lọt vào được đây chắc chắn là một con quỷ cấp cao. Nhưng mà... kẻ đi vào lại là Trương Dĩ Quân. Xem ra là anh nghĩ nhiều rồi, hy vọng là anh nghĩ nhiều. Trương Dĩ Quân vừa đi vào đã đóng chặt chốt cửa, sau đó một đường đi tới bên giường. Nhẹ nhàng tới như vậy Ngô Hoài Sinh mới thấy bất thường. Trương Dĩ Quân vừa vào tới cạnh giường đã cởi bỏ áo và có dấu hiệu nhảy lên giường. Ngô Hoài Sinh nhanh chóng lăn qua bên kia rồi xuống khỏi giường, anh nhỏ giọng nói: "Trương Dĩ Quân, cậu mộng du à?" "Ngô Hoài Sinh, không phải anh có ý đồ gì với tôi sao?" Trương Dĩ Quân vừa nói vừa chuẩn bị cởi tiếp, sau đó bắt đầu treo lên giường. Trong đầu Ngô Hoài Sinh hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng, sau đó hoài nghi nhìn chằm vào Trương Dĩ Quân. Quả nhiên... Ngô Hoài Sinh phóng trở lên giường, co chân đạp cho Trương Dĩ Quân một cú văng vào vách tường. Nó lồm cồm đứng dậy, cất cái giọng lạ hoắc rồi nói: "Mi thông minh thật đấy! Người khác nói mi thông minh sáng suốt ta còn không tin đâu." "Mi là kẻ nào, dám giả dạng Trương Dĩ Quân và làm những chuyện dơ bẩn như thế?" Ngô Hoài Sinh cau mày, có thể thấy sự tức giận hiện lên trên mặt anh. Kẻ đó lồm cồm đứng dậy, cười ngạo nghễ rồi nói: "Dơ bẩn sao, Ngô Hoài Sinh à Ngô Hoài Sinh, mi thật sự tưởng rằng người ta không biết Trương Dĩ Quân năm đó đã có ý với mi nên mới xấu hổ tự tử hay sao. Mi lại còn dám nói ta dơ bẩn, chính hắn, chính hắn mới là kẻ dơ bẩn." "Khốn kiếp!" Ngô Hoài Sinh lại phi tới đạp cho nó một cú, trên bàn chân còn có thêm một đạo bùa. Ngay lúc này, dường như anh thật sự tức giận, anh nói tiếp: "Nếu như đã không biết sự tình năm đó thì tốt nhất hãy ngậm miệng lại. Trương Dĩ Quân cậu ấy chính là thần phật giữa loài người. Trái tim trong sạch như trăng sáng không chút bụi bẩn. Sao mi có thể dùng cái miệng dơ bẩn hèn mọn đó mà nói về cậu ấy như thế chứ." "Diễn hay lắm! Vậy mi giải thích vì sao mi lại cực khổ gian nan ngàn năm chỉ để đi tìm hắn ta?" Ngô Hoài Sinh ghét bỏ nhìn kẻ trong góc phòng rồi nói: "Rất tiếc, mi không có đủ tư cách để nghe!" Ngay lúc này từ trong vách tường có hàng ngàn sợi tơ ló ra, kéo kẻ kia siết chặt vào vách tường. Kẻ đó đau đớn thống khổ rên không thành tiếng, chỉ thấy ánh mắt ngập tràn oán hận nhìn Ngô Hoài Sinh. Hắn chỉ là một kẻ qua đường ghét Ngô Hoài Sinh nên không hề biết anh đã nhớ lại cách vẽ bùa. Vì vậy bây giờ nó đang hối hận đến tột cùng. Hiện tại những ma quỷ trong nhân gian có lẽ đều ghét bỏ và xem Ngô Hoài Sinh là kẻ thù. Bởi vì bọn chúng đố kị, đố kị Ngô Hoài Sinh có thể trường sinh, đố kị Ngô Hoài Sinh chỉ ngồi không nhưng cái gì cũng ưu tú hơn bọn họ. Điểm này Ngô Hoài Sinh cũng chẳng thèm để tâm tới. Đại khái bọn chúng đánh tới thì đánh lại, không đánh lại thì chạy, thế thôi. Nhưng kẻ này lại ngang nhiên dám sỉ nhục Trương Dĩ Quân nên anh tuyệt đối sẽ không tha. Trương Dĩ Quân là người thanh sạch nhất mà anh từng gặp. Hai người họ đối với nhau chẳng qua chỉ là tri kỉ. Trương Dĩ Quân có ơn tái sinh với anh, còn là người đặt tên và dẫn dắt anh sống như một con người. Còn đối với Trương Dĩ Quân mà nói, anh ban đầu cũng chỉ là một trong những chúng sinh mà cậu ấy đã từng cứu rỗi. Giết người phóng hoả chỉ là để trả ơn cho Ngô Hoài Sinh. Tự tử là vì cậu ấy cảm thấy tội lỗi với Phật tổ mà làm như thế, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩ không sạch sẽ nào. Ngô Hoài Sinh sửa sang lại quần áo rồi chầm chậm đi tới chỗ kẻ kia. Ánh mắt anh hiện lên một tia sát khí mãnh liệt trên khuôn mặt ung dung, anh duỗi tay về phía trước, siết chặt cổ kẻ đó. Trên tay anh có bùa, kèm theo một cái siết giận dữ. Chẳng mấy chốc, kẻ kia trải qua cơn đau đớn dữ dội rồi tan biến. Có lẽ rất lâu rồi anh mới có sát tâm như đêm nay, và ra tay giết một con quỷ bằng cách tàn nhẫn nhất. Vừa mới phủi tay, Ngô Hoài Sinh đã thấy Hoài Như bay bay núp bên cánh cửa với vẻ mặt sợ sệt. Bây giờ cô bé mới cảm thấy may mắn vì chưa bị Ngô Hoài Sinh giết chết. Nó nghĩ rằng nếu sau này có bị quát nạt một chút đi nữa thì nó vẫn sẽ vui vẻ mà chịu đựng. Trương Dĩ Quân từ sau khi phóng lên giường đã quên trời quên đất mà ngủ ngay. Nhưng mà tiếc là còn chưa ngủ được bao lâu đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Cứ tưởng ở nhà Ngô Hoài Sinh sẽ được an toàn, nên anh chẳng hề đề phòng chút nào. Lê chân tới cửa định mở thì anh mới nhận ra tiếng gõ cửa phát ra từ cửa sổ phòng. Vừa ngái ngủ vừa ỷ lại, anh chẳng thèm có chút thắc mắc nào, cứ thế đi đến mở cửa sổ. Nhưng vừa mở cửa sổ ra thì thôi ôi, một cái đầu người đột nhiên từ bên trên rơi xuống khiến Trương Dĩ Quân giật nảy mình mà mở to hai mắt. Cái đầu người với mái tóc dài chổng ngược xuống, hai mắt nó trợn ngược trắng dã, chỉ có một cái lưỡi đỏ tươi dài ngoằn mà còn ở chiều bình thường. Đã nghe nói ma không đầu, nhưng mà ma chỉ có cái đầu thì là lần đầu biết luôn. Trương Dĩ Quân vừa định hét lên nhưng đã bị cái lưỡi dài ngoằn đó ló ra quấn chặt vào cổ anh. Anh lấy tay cố gắng kéo cái lưỡi, cảm giác trơn tru tởm lợm từ cái lưỡi kia truyền đến. Mai là cổ anh bị siết, nếu không anh đã nôn ra mật xanh rồi. Dường như không chỉ là một cái đầu, bởi vì anh thấy có rất nhiều, rất là nhiều tóc. Phóng tầm mắt len lỏi qua cái đầu kia nhìn về khoảng không ngoài sân thì thôi ôi, có tới mấy mươi cái đầu đang nối thành hình gì đó bay qua bay lại. Thôi xong, phen này lãnh đủ luôn rồi! Trương Dĩ Quân trịnh trọng thề rằng từ đây về sau sẽ không bao giờ tin tưởng Ngô Hoài Sinh một lần nào nữa. Hoài Như bên cạnh ra sức lôi kéo cái lưỡi của đầu quỷ nhưng không thấm vào đâu cả. Vì vậy nên nó đành phải chạy sang gọi Ngô Hoài Sinh. Nhưng mà vừa qua tới cửa thì nó đã nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp của Ngô Hoài Sinh giết quỷ. Ngô Hoài Sinh quay đầu nhìn Hoài Như: "Xảy ra chuyện gì?" "Trương Dĩ Quân cậu ấy, cậu ấy gặp phải một lũ đầu quỷ." Ngô Hoài Sinh chạy xuyên qua Hoài Như ở giữa cửa, vừa chạy anh vừa vẽ một đạo bùa xuống đất cho nó chạy trước. Đạo bùa văng vào cửa phòng của Trương Dĩ Quân khiến mọi thứ rung chuyển. Cái đầu quỷ kia cũng vì vậy mà nới lỏng cái lưỡi, Trương Dĩ Quân nhân lúc này ra sức tháo bỏ nó rồi chạy vào nhà vệ sinh tìm tấm bùa của Ngô Hoài Sinh. Dĩ nhiên cái lưỡi kia cũng không bỏ cuộc, nó thò vào kéo chân Trương Dĩ Quân khiến anh té sấp xuống đất, sau đó còn kéo ngược anh về phía cửa sổ. Ngay lúc này Ngô Hoài Sinh đã vào tới, không ai ngờ rằng trước mỗi cửa phòng anh đều đặt một con dao. Con dao kia vừa vặn phi tới, cắt lưỡi chiếc lưỡi một cách gọn gàng. Vừa thấy cái lưỡi kia đã đứt, Trương Dĩ Quân liều mạng bò về phía trước. Ngô Hoài Sinh bỏ qua anh, đi tới ném một đạo bùa vào cửa sổ đáng văng đám đầu quỷ đang bám bên ngoài, sau đó anh chồm người nhảy qua cửa sổ. Cánh cửa sổ vừa đóng vào, bên ngoài có mấy mươi cái đầu tóc dài đang bện lại với nhau thành một hình dáng kì quái. Ngô Hoài Sinh bám bên bậu cửa sổ, anh lạnh lùng cắn đầu ngón tay lấy mau vẽ một đạo bùa lớn. Đạo bùa như một mẻ lưới từ trên đổ xuống chụp lấy mớ đầu tóc kia. Bọn chúng ra sức giãy giụa, lấy tóc cố ăn mòn viền bùa nhưng dường như không thành. Bởi vì đạo bùa này vừa suy yếu thì Ngô Hoài Sinh đã khuyến mãi thêm cho bọn chúng một đạo bùa nữa. Cứ như thế, chẳng mấy chốc bọn chúng đã bị kết giới nghiền nát. Trong đêm tối hoang vắng, âm thanh nghiền nát cùng với những tiếng rên rỉ thống khổ cùng lúc vang lên một cách rùng rợn.