Chương 11: Bóng ma trong lâu đài

Kẻ Mất Trí - Bản Giao Hưởng Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 15:58:57

Những nơi bị bỏ hoang như thế này thường sẽ bị ma nương nhờ, không có gì là lạ. Nhưng Trương Dĩ Quân dường như không nghĩ như thế. May thay anh là người có trí tuệ, vì vậy sau trận đánh ở nhà nghỉ Chiêu Hồn, anh đã nghĩ mọi chuyện không hề đơn giản nữa. Ngô Hoài Sinh dường như đã biết điều gì đó, lúc quay về nhất định phải hỏi anh ta mới được. Nơi này quỷ khí nồng nặc, nhà nghỉ Chiêu Hồn so với nơi này thật sự còn kém xa. Nhưng dù sao Trương Dĩ Quân cũng là người bình thường, cho nên anh chỉ cảm thấy nơi này âm khí nặng nề mà thôi. Nhìn những khóm Bỉ Ngạn chi chít, dường như mỗi một khóm đều có sinh mệnh riêng của nó. Một lối mòn ở ngay cổng dẫn thẳng vào lâu đài, lối mòn chỉ tầm một mét và được lát bằng đá, Trương Dĩ Quân chậm chạp từ từ đi vào. Mỗi một bước đi của anh đều có có cảm giác hàng ngàn con mắt đang chằm chằm dõi theo. Anh ngẩng đầu lên, ở phía lâu đài trên tầng có một cánh cửa sổ mở toang. Dưới ánh trăng lờ mờ, anh nhìn thấy một bóng người màu trắng đang đứng đó, dường như đang nhìn xuống anh. Vấp một viên đá nhỏ, đến lúc ngẩng đầu lên thì cái bóng kia đã biến mất. Ngay lúc này, Ngô Hoài Sinh đang lái xe của Trương Dĩ Quân trên đường. Bởi vì anh đã đứng chờ cả buổi chiều vẫn không thấy Trương Dĩ Quân quay lại. Dự cảm không lành, anh quay vào hỏi bà chủ nhà nghỉ. Cuối cùng bà ta kể cho anh nghe về truyền thuyết chuyến xe bus số 44 ấy. Chuyến xe ma chuyên chở những âm hồn ở cuối đường Vô Nhân đến ấp Đồng Tang. Mỗi ngày xuất phát lúc 6 giờ chiều và chỉ duy nhất bảy người Ngô Hoài Sinh đến bến xe bus, không biết thế nào mà lại nhặt được chìa khoá xe của Trương Dĩ Quân. Lúc anh tìm thấy chìa khoá xe còn vô cùng thắc mắc vì sao lại không bị nhặt mất. Nhưng lúc anh cúi người xuống nhặt thì lại đụng trúng tay một cô bé... Cô bé là một linh hồn. Thì ra là cô bé kia đã giữ chiếc chìa khoá của Trương Dĩ Quân nên mới không bị lấy mất. Ngô Hoài Sinh ngẩng đầu nhìn lên, trời còn chưa tối hẳn nên anh nhìn thấy rất rõ cô bé. Cô bé tầm tám chín tuổi, có khuôn mặt xinh xắn với một đôi mắt ngơ ngác đượm buồn. Ngô Hoài Sinh cảm ơn vội vã rồi quay lại lấy xe, nhưng không ngờ lúc anh vừa lên xe thì đã nhìn thấy con bé phản chiếu trong gương chiếu hậu. Thì ra con bé đã đi theo anh nên bây giờ nó đang ngồi ở ghế sau. Dù sao con bé này là một linh hồn ngơ ngác, căn bản không có khả năng làm hại ai. Nếu nó đã đi theo anh thì nhất định phải có lí do nào đó. Mặc kệ, đi tìm Trương Dĩ Quân trước đã rồi tính. Nhưng chạy ra khỏi đường Vô Nhân thì Ngô Hoài Sinh đã tịt đường. Bởi vì lúc anh nhập địa chỉ thì maps không định vị được ấp Đồng Tang. Đang lúc ngơ ngác thì anh nhớ tới cô bé kia, vì vậy liền ra hiệu cho nó lần theo hơi của Trương Dĩ Quân rồi chỉ đường. Cả hai ra khỏi thành phố, bây giờ đang chạy trên con đường vắng vẻ lạnh lẽo hướng về ấp Đồng Tang. Ấp Đồng Tang, Trương Dĩ Quân vẫn đang đi vào lâu đài. Mặt trăng vẫn như thế, không hề thay đổi một chút nào. Không khí im lặng đến ghê rợn, cho dù nơi này là nơi hoang vu nhưng vẫn không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào của côn trùng. Với kinh nghiệm của Trương Dĩ Quân, nơi mà không có tiếng côn trùng kêu thì chắc chắn là nơi có đầy ma quỷ. Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên có một con quạ bay ngang qua trên đầu anh, nó kêu lên mấy tiếng bất thình lình khiến Trương Dĩ Quân giật cả mình. Khốn kiếp, lại còn có cả quạ, chẳng lẽ gần đây có xác người chết hay sao. Quạ tượng trưng cho sự đen đủi, bởi vì nơi nào có nó xuất hiện nhất định sẽ có người chết hoặc sắp chết. Quạ có thể ngửi thấy mùi của xác chết, nên mỗi khi nghe tiếng quạ kêu người ta mới giật mình sợ hãi. Tuy ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là như thế, nhưng anh thừa biết là nơi này không hề thiếu xác người. Cứ cảm giác đi tới chỗ nào đó sẽ có hàng tá bàn tay xương xẩu từ dưới đất thò lên nắm lấy cổ chân anh. Đương nhiên là phải nhìn xuống kiểm chứng trước đã. Tuy rằng hiện tại còn chưa có gì, nhưng anh không nghĩ là sẽ không có chuyện đó xảy ra. Dù sao viết truyện linh dị bảy năm, hôm nay anh mới phát hiện trí tưởng tương phong phú của anh hiện tại thật đáng sợ. Ma quỷ còn chưa xuất hiện thì anh đã bị chính trí tưởng tượng của anh doạ cho mất mật rồi. "Á... a... a... a!" Trương Dĩ Quân hét ầm lên khuấy động cả không gian yên tĩnh. Bởi vì vừa mới ngẩng đầu lên anh đã nhìn thấy một cái bóng trắng xuất hiện ngay trước mặt mình. Khi bình tĩnh lại anh phát hiện thật ra nó chỉ là một tấm vải màu trắng bị gió đưa đến mà thôi. Bây giờ tấm vải đang bị gió lùa về nằm một bên dưới đất. Thật là quỷ dị! Rõ ràng anh không cảm nhận được chút gió nào, vậy mà mảnh vải kia lại có thể bay được. Điều đó thôi thúc anh đi vào càng nhanh hơn, nhưng chỉ đi được vài bước nữa thì đã bị một thứ giống như một bức tường vô hình cản lại. Bước đi không nổi, lại có cảm giác vô cùng mệt nhoài, đuối sức. Vừa lúc định quay trở lại thì nghe thấy tiếng cót két phát ra từ cánh cổng. Một cái bóng đen đang đứng sừng sững giữa cổng dưới ánh trăng mờ nhạt. "Ngô Hoài Sinh?" Trương Dĩ Quân nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhưng không dám đi ra, chỉ đề phòng hỏi. Giọng nói của bóng đen lạnh nhạt vang lên: "Vẫn còn sống à? Vậy mau về nhà thôi!" Đúng là Ngô Hoài Sinh thật rồi, hai chân Trương Dĩ Quân bắt đầu vận động hết tốc lực bước ra ngoài. Nhưng lần này dù đã đi ra xa nhưng anh vẫn nghe tiếng đàn piano rõ mồn một. Tiếng đàn vang lên một cách sắt bén, giống như một sợi tơ bén đang cứa vào tai người nghe. Anh càng đi, tiếng đàn càng dồn dập, dồn dập... Trương Dĩ Quân không chịu nổi nữa, anh quay đầu lại. Từ bên ngoài hành lang dài trên lầu, một cái bóng trắng vụt qua rất nhanh. Tiếng đàn đang đến hồi cao trào, hệt như tiếng trống thúc giục hành hình. Hai mắt anh nhoè dần, phía trước toàn là những hình ảnh ma quái kinh dị cứ xoay liên tục. Hô hấp trì trệ, anh cảm giác như sinh mệnh của mình đang dần bị lấy đi. Ngay lúc anh cảm thấy mình như sắp chết thì có người đã lấy tay bịt vào hai tay mình. Những âm thanh ấy dần mất đi, cảm giác như sinh mệnh của anh cũng đã dần tìm lại được. Hô hấp cũng ổn định trở lại, Trương Dĩ Quân nhắm nghiền hai mắt rồi chậm rãi mở ra. Tất cả đã biến mất, chỉ còn lại khung cảnh như ban đầu. "Cậu cũng đủ liều mạng đó. Nếu như cho tôi đi vào chỗ quỷ quái này tôi cũng sẽ không đi đâu." Ngô Hoài Sinh nhìn vào cổ Trương Dĩ Quân rồi khẽ cau mày nói. Sau đó anh lại phóng tầm mắt thẳng vào toà lâu đài. Rõ ràng ánh mắt đó không phải là sợ hãi, mà là một sự tò mò và ghét bỏ. Ngô Hoài Sinh thậm chí còn chưa biết rốt cuộc bản thân anh đã bao nhiêu tuổi. Sống quá lâu ở trên cuộc đời này, sớm đã không còn gì khiến anh sợ hãi nữa. Nếu nói về điều mà Ngô Hoài Sinh sợ hãi có lẽ chỉ có một, đó chính là sự bất tử của chính mình! Cả hai cũng đi ra ngoài, nhưng còn chưa đến cổng rào thì hai người họ đều nghe thấy phía sau lưng ồn ào như một đêm hội, phải có đến vài trăm người. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Trương Dĩ Quân, anh cố gắng giữ bình tĩnh để kịp bước chân với Ngô Hoài Sinh. Vừa chạm đến cổng, hai con Bách Túc Long hai bên đang rục rịch di chuyển. Nhưng tiếc là bọn chúng còn chưa kịp làm gì đã bị Ngô Hoài Sinh tặng cho mỗi con một đạo bùa. Sau khi hai người vừa ra khỏi cổng lâu đài. Rõ ràng không có gió nhưng cánh cổng lại tự động đóng vào một cái mạnh. Trương Dĩ Quân nhanh chóng nhảy tót vào xe, chỉ còn Ngô Hoài Sinh vẫn nhìn vào trong thêm một lần nữa. Xe chạy băng băng trên con đường vắng vẻ, bây giờ đã là hơn 9 giờ tối, ánh trăng đã cao lên đến đỉnh đầu. Trương Dĩ Quân kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Ngô Hoài Sinh, nhưng Ngô Hoài Sinh từ chối trả lời. Trăng không thể soi vào, chỉ có đèn trong xe mờ nhạt. Đúng lúc xe vấp một ổ gà nên hơi lắc, kính chiếu hậu trong xe cũng đung đưa, Trương Dĩ Quân nhìn thấy trong kính xe phản chiếu ở ghế sau một bóng bé gái. "Y Ly?" Trương Dĩ Quân không hề sợ hãi mà vội vã quay đầu tìm kiếm. Không sai, đứa bé ngồi ở ghế sau chính là Y Ly, nhưng tại sao nó lại ở đây. Ngô Hoài Sinh hỏi: "Cậu biết nó sao?" "Tôi biết! Nó chính là đứa bé mà tôi kể, Y Ly." "Cậu có chắc người đi cùng cậu lúc đó là một con người chứ?" "Tôi rất chắc chắn, lúc đó tôi còn ôm nó kia mà..." Trương Dĩ Quân đột nhiên ngừng lại, anh đang cố nhớ tới một chi tiết nào đó. Ngô Hoài Sinh khẽ cau mày hỏi: "Làm sao?" "Tôi nhớ... lúc tôi ôm nó, dường như nó không hề thở!" Trương Dĩ Quân nhớ tới chi tiết này thì bất giác ớn lạnh. Lúc đó mọi việc quá bất ngờ nên anh không để ý. Bây giờ mới nhớ là lúc anh ôm con bé thì toàn thân nó lạnh ngắt, không hề có chút hơi ấm nào. Lúc này Ngô Hoài Sinh mới dần hiểu ra, anh nói: "Bởi vì nó không phải hoàn toàn là người. Linh hồn ở trong mặt dây chuyền của cậu đã thoát ra, nó đã nhập vào xác của Y Ly và đẩy hồn con bé ra ngoài." "Vậy... chẳng lẽ những thứ Y Ly giả kia nói đều là bịa đặt sao?" "Có lẽ không! Bởi vì nó có thể sử dụng kí ức của chủ thể. Hồn của Y Ly bị đẩy ra ngoài bây giờ hoàn toàn ngu ngơ. Thảo nào nó lại giữ chìa khoá xe của cậu, sau đó còn đi theo tôi. Thì ra là nó muốn chúng ta tìm lại thân xác cho nó." Nghe xong, Trương Dĩ Quân vã mồ hôi hột, anh lấy tay lau mồ hôi vừa nói: "Anh không dùng thứ gì để nhốt nó à, sao mà lại để nó xổng ra ngoài chiếm xác người ta vậy chứ?" "Sao tôi phải giam giữ một linh hồn? Khi không mà giam giữ linh hồn, tôi sẽ bị mang nghiệp đó." Ngô Hoài Sinh chỉ nói sự thật, những linh hồn bình thường không có hại anh sẽ không động tới. Mà bùa của anh đưa cho Trương Dĩ Quân cũng chỉ có thể đối phó với ma quỷ ác ý, còn đối với linh hồn bình thường thì hoàn toàn vô hại. Những cái sự thật đó được nói ra từ miệng Ngô Hoài Sinh lại vô cùng gợi đòn. Trương Dĩ Quân hậm hực nằm tựa đầu vào cửa sổ ngủ một giấc. Nhưng giấc của anh chỉ kéo dài 15 phút, sau đó anh bật dậy khiến một người một hồn giật cả mình. "Tối nay chúng ta ngủ ở đâu nhỉ, hay là thức xuyên đêm tìm xác cho Y Ly?" Từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Y Ly lúc này đần ra trông thấy. Cho dù chỉ là một linh hồn ngu ngơ nhưng có vẻ con bé cũng cảm thấy ý kiến của Trương Dĩ Quân vô cùng tệ hại. Ngô Hoài Sinh nói: "Chúng ta không thể mang linh hồn Y Ly về khách sạn được. Chúng ta ngủ ở đây luôn đi, đợi 6 giờ tối ngày mai đến bến xe bus chờ xác Y Ly xuất hiện." Dù trong lòng không muốn lắm nhưng lại không dám phản kháng Ngô Hoài Sinh. Dù sao nếu như thật sự ma quỷ xuất hiện thì thì đã có Ngô Hoài Sinh xử lí rồi.