Chương 28: Bí mật toà lâu đài

Kẻ Mất Trí - Bản Giao Hưởng Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 16:04:57

Y Ly vụt khỏi tầm tay của Ngô Hoài Sinh, nó đã dùng đuôi kéo Trương Dĩ Quân. Ngô Hoài Sinh với theo, đem bùa dán vào cái đuôi quấn người của nó. Cái đuôi run rẩy mấy cái, nhưng nó vẫn chưa thả người ra, thậm chí còn vung mấy cái đuôi còn lại đánh với Ngô Hoài Sinh. Tô Huyền Sương không may cũng lọt vào tầm ngấm, Ngô Hoài Sinh hai tay đều không rảnh, vừa đánh với đám đuôi và vẽ bùa bảo vệ Tô Huyền Sương. Chẳng mấy chốc, mấy cái đuôi đã bỏ Trương Dĩ Quân xuống và tập trung sang Tô Huyền Sương. Xem ra Linh Hồ xưa nay vẫn thế, nó vẫn thích Á nữ hung tinh mệnh hơn là kẻ có căn tu hành như Trương Dĩ Quân. Ngô Hoài Sinh đỡ Trương Dĩ Quân xuống, sau đó bắt đầu vẽ bùa cứu Tô Huyền Sương. Vũ Trường Giang lúc này đã đi được một nửa đoạn đường. Đối với hắn mà nói, hàng trăm quỷ bị giam tại nơi này chẳng là gì đối với hắn cả. Không tổn hại một chút nào đã vào được tới trung tâm sân. Bị một lực vô hình nào đó cản chân, hắn dừng lại, dõi đôi mắt lạnh lẽo nhìn lên ánh trăng kì quái kia. Ánh trăng nọ dường như cũng đã bị giam hãm lại tại nơi này, và nó đang soi thẳng xuống nơi hắn đứng. Một quỷ tu cấp cao như Vũ Trường Giang nhưng lúc này lại rùng mình ớn lạnh một cái. Hắn cảm thấy nơi này so với Quỷ thành còn tà dị hơn. Âm Dương giới ở Quỷ thành dường như chỉ là một bản chạy thử, và còn rất nhiều lỗi. Chính tại khuôn viên toà lâu đài này mới thật sự là Âm Dương giới hoàn chỉnh. Ngay cả mặt trăng mà còn có thể giam hãm, thật sự khiến hắn le lói một chút khiếp hãi. Rốt cuộc là ai, kẻ nào lại có thể mở được một Âm Dương giới như thế? Ngay tại nơi hắn đứng, hắn cảm thấy có một luồng quỷ khí ngùn ngụn, mạnh mẽ như lốc xoáy, như sóng thần. Luồng quỷ khí đó đang mạnh mẽ quấn lấy thân hắn, giống như đang cố ra lệnh cho hắn điều gì đó. Hắn định thần, vừa chống lại mệnh lệnh, vừa cố dò xét tìm danh tính của luồng quỷ khí kia. Nhưng kết quả nó mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Vũ Trường Giang nôn ra một ngụm máu, cảm thấy sức lực đang dần bị hút đi. Hắn tập trung, nhấc chân khỏi vị trí tà dị đó, bước thẳng vào trong lâu đài. Cửa lâu đài đóng im lìm lạnh lẽo, hắn vung tay một cái, cánh cửa đáng thương kia mở toang ra. Khác với quỷ khí ngùn ngụn bị giam hãm ngoài sân, bên trong lâu đài này lại là một tầng âm khí hưng thịnh và thanh khiết. Là nữ mệnh dưỡng quỷ Tô Vãn Vãn. Giống như Hoài Như trong sạch bị giam trong đỉnh trận tam giác ở nhà nghỉ Chiêu Hồn, Tô Vãn Vãn chính là phiên bản cao cấp phóng đại. Họ chỉ khác nhau một chỗ, Tô Vãn Vãn lại có thể dùng mệnh cách của mình để giúp đỡ đám quỷ tu hành thăng cấp. Mệnh dưỡng quỷ nói thì là tà dị, dơ bẩn, tàn ác. Nhưng đa phần những người mang mệnh cách dưỡng quỷ đều có một trái tim thanh sạch. Vũ Trường Giang cho dù quỷ tu hơn ngàn năm, nhưng hắn vẫn không hiểu được nghịch lí đảo chiều này. Một linh hồn thanh sạch lại có thể giúp quỷ tu hành thăng cấp. Đúng là tạo hoá trêu ngươi, rốt cuộc thì khoảng cách giữa người và quỷ là bao nhiêu? Xung quanh trong lâu đài không hề biến dị, chỉ là hơi tà dị một chút, giống như mấy toà lâu đài quỷ quái trong phim ma điển hình. Bên trong cũng vô cùng sạch sẽ không hề có một bóng ma hay tiểu quỷ nào cả. Vũ Trường Giang đi lên lầu, đối với hắn thì có lạnh lẽo dị thường hay không hắn cũng chẳng buồn quan tâm một chút nào. Nhưng hắn lại cảm thấy bản thân thật sự giống như đang được một lực vô hình nào đó giúp đỡ quỷ tu. Chạm đến hành lang tầng một, mùi vị kia càng nồng nặc. Hắn dọc theo hành lang, từng bước từng bước đi qua. Ngang qua một căn phòng, hắn dừng lại, lắng nghe âm thanh vang lên phía trong. Là một giai điệu êm ả, hắn cau mày, nhận ra đó là bài Bản giao hưởng ánh trăng. Đẩy nhẹ cửa phòng, bên trong căn phòng tối thui, chỉ có hai cây nến trắng to đặt trên bàn phấn. Một cô gái mặc váy trắng, tóc đèn dài đang ngồi soi gương chải tóc. Cô ta cứ chải, cứ chải không có hồi kết, động tác ấy lặp đi lặp lại không có hồi kết. Cây đàn piano phía sau lưng cô ta rõ ràng là những phím đàn đang ngân nhưng không hề có ai ở đó. Hắn nhìn lại trong gương, cái bóng của cô ta trong gương chỉ là một bộ xương xẩu. Khung cảnh này giống hệt như trong giấc mơ của Trương Dĩ Quân đêm đầu tiên đến thành phố H. Cô gái kia chính là Tô Vãn Vãn, chỉ là một bóng ma. Cô là một bóng ma bị giam hãm ở Âm Dương giới, bên trong toà lâu đài này. Nhiệm vụ của cô là nuôi dưỡng trăm quỷ, cô không hề biết mình còn sống hay đã chết. Không biết bản thân là ai, chỉ biết thang lang trong lâu đài này, cô độc năm này qua tháng nọ. Vũ Trường Giang có thể nói là một con quỷ có lương tâm và quy tắc. Hắn không bao giờ bức ép người khác thành quỷ, hắn chỉ nhận những kẻ có tâm tu thành quỷ mà thôi. Vì vậy đối với Tô Vãn Vãn đáng thương như thế này, nếu nói hắn không rũ lòng thương xót thì chính là giả dối. Bên ngoài, Ngô Hoài Sinh vẫn đang đánh nhau với mấy cái đuôi. Tuy rằng bọn chúng đối với anh mà nói chỉ là tép riu, nhưng anh lại nương tay, vì sợ làm bị thương Y Ly. Vờn qua vờn lại một lát, Ngô Hoài Sinh vẽ một đạo bùa mạnh dán vào trán Y Ly, sau đó bế Tô Huyền Sương xuống khỏi mấy cái đuôi đang thu lại. Vũ Trường Giang đã ra ngoài, hắn kéo cánh cổng đóng lại, sau đó nói với Ngô Hoài Sinh: "Đúng là Âm Dương giới! Tô Vãn Vãn thật sự là mệnh cách dưỡng quỷ, cô ta đã bị đánh cho hồn lìa khỏi xác và giam vào lâu đài." Trương Dĩ Quân bế Y Ly trên tay, đứng trong đêm tối lạnh lẽo nghe thấy câu này, anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, nước mắt liền trào ra. Tô Huyền Sương bụm miệng, ngồi thụp xuống xuống ngăn cơn đau xót đang dâng lên trong lòng. Nước mắt cô tự động rơi xuống lã chã, giống như cô muốn gục ngã xuống tới nơi. Chẳng lẽ nghiệp báo tổ tiên ba đời của nhà họ Tô đã thật sự giáng xuống rồi ư. Tới đời của cô thì dòng họ chỉ còn hai cô con gái, nhưng cô lại là Á nữ hung tinh mệnh, dẫn Linh Hồ vào nhân gian. Còn lại Tô Vãn Vãn cũng chịu mệnh cách dưỡng quỷ, giúp bọn chúng khai mở Âm Dương giới, hủy hoại chúng sinh, đưa nhân gian tiến vào địa ngục u tối. Ngô Hoài Sinh ngồi xuống, lấy tay vuốt nhẹ lưng cô. Tô Huyền Sương càng thêm cảm động, suốt cuộc đời giàu có của mình, người thật tâm thương xót cho cô không ngờ lại là Ngô Hoài Sinh, một người tưởng chừng sẽ không có bất cứ khả năng nào. Vũ Trường Giang nói với bọn họ: "Người của tôi không có cách nào tiến vào Âm Dương giới này. Xem ra chúng ta chỉ có thể ngủ ở lại đây một đêm rồi." Vũ Trường Giang có lòng tốt giúp đỡ, hắn vung tay giăng một lớp màn mỏng chắn quỷ khí để bọn họ ngủ lại. Nhưng ai mà ngờ Ngô Hoài Sinh đáo để thật sự, anh ngẩng đầu nói: "Vũ Trường Giang, mi chạy bộ về lấy xe đến rước bọn ta đi. Ai là người kéo bọn ta tới đây cơ chứ?" "Mi... cái tên thú hai chân này. Sao mi không đi mà chạy?" Vũ Trường Giang bật lại, Ngô Hoài Sinh vẫn thản nhiên nói: "Tôi còn ba người cần phải bảo vệ!" Vũ Trường Giang lần đầu tiên bị người ta sai khiến, nhưng hắn không phản kháng. Bởi vì hắn không biết Ngô Hoài Sinh rốt cuộc lợi hãi tới cỡ nào. Dù sao hắn vẫn không muốn đánh nhau với Ngô Hoài Sinh. Nửa đêm về tới biệt thự của Ngô Hoài Sinh. Linh Miêu chạy tới bên cạnh Vũ Trường Giang và được hắn cho một ít quỷ lực, sau đó lại vươn mình đi ngủ. Hoài Như lại tới làm bạn với Y Ly, quả nhiên, qua một lúc con bé đã tỉnh lại. Vũ Trường Giang ngồi trên ghế, sắc mặt vô cùng tệ, hắn nói: " Ngô Hoài Sinh, mi nói rất đúng. Ta cảm nhận được trăm quỷ bị nhốt ở toà lâu đài đó là dùng để triệu hồi một thế lực hắc ám đang nằm ở giữa sân, nơi ánh trăng soi xuống." "Chuyến xe bus số 44 chở linh hồn về đó để mệnh cách dưỡng quỷ giúp bọn họ quỷ tu. Nhưng rốt cuộc thì cần bao nhiêu quỷ mới có thể triệu hồi được thế lực đó?" Ngô Hoài Sinh hỏi, Vũ Trường Giang tiếp: "Cái này ta cũng không xác định được. Khi ấy ta đã dùng quỷ lực để dò xét nhưng lại bị phản phệ. Ta cần thêm thời gian để điều tra, sau đó sẽ nói cho ngươi biết." "Tang Môn, Điếu Khách, Bạch Hổ! Trận tam giác giáng xuống thành phố, mi cần phải nhanh chóng tìm thấy Quỷ Mệnh Bạch Hổ để hoàn chỉnh hình tam giác. Mi cho người điều tra xem, những nơi có thể nối được điểm tam giác." Ngô Hoài Sinh nói rất có lí, muốn đưa thành phố vào Âm Dương giới, bọn chúng đã đặt trận tam giác xuống thành phố. Một khi thời cơ chính mùi nhất định chúng sẽ thi triển. Cái mà họ bị động nhất chính là không biết đến khi nào mới chính mùi. Vì vậy sớm tìm ra, sớm ngăn cản mới là cách tốt nhất. "Vậy mi làm gì?" Vũ Trương Giang tặng cho Ngô Hoài Sinh một cái liếc bén nhọn, Ngô Hoài Sinh nhún vai nói: "Tội của mi gây, đương nhiên mi phải tự giải quyết rồi." Vũ Trường Giang tỏ ra rất ổn, hắn nghiến răng nói: "Thần Phật ơi ngó xuống mà coi cái tên máu lạnh khốn kiếp này đi!" "Thần Phật mới nên ngó xuống mà coi tên quỷ tu như mi ấy. Đáng lẽ mi phải gọi chúa quỷ nhà mi mới đúng!" Vũ Trường Giang vừa nghe tới chúa quỷ thì đột nhiên im bặt, giống như hắn đang suy nghĩ tới điều gì đó. Cuối cùng thì Y Ly và Tô Huyền Sương đều đã đi ngủ sau một đêm dài mệt mỏi. Vũ Trường Giang đã biến mất tăm, Ngô Hoài Sinh vẫn ngồi ngoài ban công nhìn ra ngoài trời. Anh bắt đầu cố gắng nhớ lại những việc trước đây, nhưng dù anh có cố bao nhiêu thì cũng không nhớ lại được. Khi Trương Dĩ Quân cứu anh ra khỏi quan tài, thủy mộ kia nằm ở hồ Động Đình. Vậy có khi nào anh nên nhảy xuống đó để tìm lại kí ức hay không? Đang mãi suy nghĩ, Trương Dĩ Quân ra ngồi bên cạnh khiến anh giật mình, anh hỏi: "Sao cậu không ngủ đi. Vẫn đang thương xót cho Tô Vãn Vãn sao?" "Hoài Sinh, tôi định ngày mai sẽ lái xe đến đó gặp cô ấy." Trương Dĩ Quân có vẻ rất buồn phiền, anh nặng nề thở mấy hơi liên tục. Ngô Hoài Sinh quay đầu nhìn, anh nói: "Nôn nóng cũng chỉ vô ích. Muốn cứu cô ta, cậu phải chờ đến khi thật sự giao chiến." Ngày hôm sau, Trương Dĩ Quân quay về nhà nghỉ Chiêu Hồn bình thường. Ngô Hoài Sinh gửi Tô Huyền Sương và Y Ly và một mèo một ma lại cho Vũ Trường Giang rồi đến nhà nghỉ Chiêu Hồn vào buổi tối. Sau khi trèo lan can vào phòng, Trương Dĩ Quân hỏi: "Để lại bọn họ ở nhà anh ổn chứ?" "Chả có nơi nào ổn cả. Nhưng tôi đã nhờ Vũ Trường Giang "trông trẻ" rồi." Nghe nói như thế, Trương Dĩ Quân cười trộm trong lòng. Đêm qua trên đường về, anh đã biết thân phận của Vũ Trường Giang. Nhưng anh vẫn không hiểu Ngô Hoài Sinh rốt cuộc lợi hại cỡ nào mà lại dám để Vũ Trường Giang trông trẻ. Theo phía sau Ngô Hoài Sinh, anh hỏi: "Ngô Hoài Sinh, rốt cuộc anh là ai. Thân phận của anh cao như thế nào mà lại dám sai bảo cả một quỷ tu cấp cao như Vũ Trường Giang?" Ngô Hoài Sinh không quay đầu, anh chỉ bất thình lình cở áo xuống. Trương Dĩ Quân trở tay không kịp, anh còn tưởng Ngô Hoài Sinh định giở trò gì. Nhưng sau đó anh lại nhìn thấy rõ ràng, dưới ánh đèn, tấm lưng trắng muốt của Ngô Hoài Sinh chi chít những thứ như lông vũ. "Đây là cái gì?" Trương Dĩ Quân chậm chạp đưa tay lên sờ. Rõ ràng nó có cảm giác giống hệt như mầm lông vũ, nhìn kĩ, những mầm lông vũ đó lại mang đến cảm giác vô cùng cao quý. Thảo nào quen biết đã lâu nhưng anh chưa từng nhìn thấy Ngô Hoài Sinh cởi trần bao giờ. Hoá ra trên lưng lại giấu một bí mật lớn như vậy. Bí mật này của Ngô Hoài Sinh ngàn năm nay chỉ có hai người biết. Một là Phan Vĩnh, hai là Trương Dĩ Quân. Sau khi đợi Trương Dĩ Quân nhìn chán chê, Ngô Hoài Sinh mới mặc lại áo, anh quay đầu, lạnh nhạt nói: "Tôi là chim thần, chim Lạc thần!"