Đó chính là khiêu chiến ta..."
- Phương Nghị đứng trên ngọn núi, một tay thả lỏng phía sau, gió thổi phật tới đây, áo trắng phiêu động, khí độ như thế làm các thế lực quanh đó tán thưởng, Phương Nghị chính là nhân tài kiệt xuất trong Bắc Giới, thật sự là có vài phần bản lĩnh.
- Mặc dù đụng phải Thải Tiêu trong Long Phượng Thiên mà thu hoạch k tốt, nhưng hắn không hề chán nản, ngược lại bản thân lại có chỗ tinh tiến, kiểu đột phá trong nghịch cảnh này ai cũng đều tán thưởng một tiếng.
- Đây chính là phẩm chất thiết yếu cần có của cường giả.
- Phương Nghị ném ánh mắt về phía Mục Trần, nói: "Chỉ cần ngươi có thể thắng, Thần Các ta sẽ lui lại một bước."
- Âm thanh xôn xao vang vọng, Phương Nghị cơ bản rõ ràng là khiêu chiến Mục Trần, những con mắt đang theo dõi đều phát sáng lên.
- Hai người đều là nhân vật kiệt xuất tại Bắc Giới, một là bá chủ nhiều năm Long Phượng Lục, một là Bắc Giới siêu cấp hắc mã.
- Song phương đều có danh khí không nhỏ, tất cả mọi người rất muốn biết, Siêu cấp Hắc Mã đụng phải Bá chủ Long phượng lục thì kết quả sẽ là 1 lần nữa hát khúc khải hoàn hay là ảm đạm vẫn lạc?
- "Ngươi cho rằng cục diện trước mắt có để thể tùy ngươi lựa phương thức khai chiến sao?" Cửu U cười lạnh lên tiếng, dùng thực lực của nàng tự nhiên là nhìn ra Phương Nghị đã là Ngũ phẩm Chí Tôn, ngay cả nàng cũng thấy có chút phiền toái, mà Mục Trần chỉ là Tứ phẩm Chí Tôn, cho nên đối với Mục Trần hoàn toàn bất lợi nếu chiến 1 chọi 1.
- "Hắc hắc, nếu thực sự khai chiến mà nói, Thiên Ngạc Quân của ta sẽ phụng bồi đến cùng, bất quá sau đó năm nghìn Cửu U Vệ sống sót chưa đủ một nửa." Từ Bá lành lạnh lên tiếng, thanh âm tràn đầy sát ý.
- "Vậy toàn bộ Thiên Ngạc Quân của ngươi cũng sẽ phải chôn cùng!" Cửu U lạnh lùng nói.
- Phương Nghị cười, ngăn Từ Bá lại, đem ánh mắt nhìn về phía Mục Trần, nói: "Ngươi cũng thấy tình thế trước mắt đấy, Cửu U Vệ của ngươi có thể ngưng luyện ra Chiến Ý chi linh, chính là sự tình làm cho người ta lau mắt mà nhìn, bất quá nhân số Cửu U Vệ không chiếm ưu thế, nếu thực sự khai chiến, kết cục tất nhiên là lưỡng bại câu thương."
- Phương Nghị lại chỉ ngón tay vào những thế lực bên dưới, cười nói: "Mà những người này, trong đó có bao nhiêu tài lang ngươi cũng rõ ràng, tới lúc đó, đối với cả 2 ta đều không có chỗ tốt."
- "Cho nên, cục diện tốt nhất chính là đem cuộc chiến quân đội biến thành cuộc chiến cá nhân.."
- Mục Trần mỉm cười thoáng nhìn Phương Nghị, hắn cười, nói: "lý do chính đáng lắm, bất quá ta nhìn thấy sát ý từ trong mắt của ngươi... Ta nghĩ, ngươi hẳn là đã có sát tâm đối với ta a?"
- Phương Nghị nheo mắt, Mục Trần đã nói trúng suy nghĩ của hắn, từ khi nhìn thấy Mục Trần đem Cửu U Vệ ngưng luyện chiến ý, hắn bắt đầu cảm thấy Mục Trần tiềm lực vô cùng, mang đến cho hắn uy hiếp không nhỏ, nếu còn phát triển tiếp tục, Mục Trần sẽ trở thành đại địch của Thần Các bọn hắn.
- Loại địch nhân này, nhất định phải gạt bỏ triệt để.
- "Nếu ngươi không dám tiếp chiến, ta cũng hiểu được. Dù sao ngươi là người mới, thế nhưng có thể đến được trình độ này, ngay cả ta cũng phải bội phục."
- "Kế khích tướng này dường như không được cao minh." Mục Trần cười nói.
- Phương Nghị nhăn mặt, hắn cuối cùng đã hiểu Mục Trần cực kì khó chơi, thiếu niên này tuổi không lớn, nhưng tâm trí n cực kỳ nhạy cảm thành thục, không có chút tranh cường háo thắng của tuổi trẻ, kiểu dầu muối đều không chịu này thực làm cho Phương Nghị có chút khó chịu.
- "Bất quá..."khi Phương Nghị đang đau đầu, Mục Trần cười híp mắt nói: " nếu quả thật muốn khiêu chiến tai..., không phải là không thể được, rất đơn giản..."
- "Năm trăm khối Vẫn Lạc Nguyên Đan." Mục Trần duỗi ra năm ngón tay, cười tủm tỉm mà quơ quơ.
- Bầu không khí căng thẳng liền đọng lại, thần sắc Phương Nghị liền nháy mắt trở nên ngốc trệ...
- Ai cũng không nghĩ tới, Mục Trần ngay tại lúc này lại giở công phu sư tử ngoạm, hơn nữa lại dùng một lí do làm cho người ta dở khóc dở cười.
- "Năm trăm Vẫn Lạc Nguyên Đan?" Từ Bá nghe thế, giận quá hóa cười đứng lên, u ám nhìn chằm chằm vào Mục Trần, mỉa mai: "Tiểu tử, ngươi cho rằng mạng nhỏ của ngươi trị giá năm trăm Vẫn Lạc Nguyên Đan?"
- Nói giỡn sao, năm trăm Vẫn Lạc Nguyên Đan cơ hồ là thu hoạch của bọn hắn cả ngày hôm nay, còn là bởi vì vận khí không tệ, dễ dàng tìm ra vài toà di tích, sau mới vất vả tinh luyện mà có, mà Mục Trần trước mắt chỉ tiện tay một lần liền đoạt năm trăm Vẫn Lạc Nguyên Đan, hắn cho là hắn là ai?!
- "Đáng giá hay không không phải ngươi định đoạt được đâu."
- Mục Trần tủm tỉm nhìn sắc mặt cứng ngắc Phương Nghị, hắn xòe bàn tay ra, nói: "Phương Nghị huynh, nếu như ngươi thật muốn giết ta..., cái giá này ta cảm thấy nên không cao, đương nhiên... Nếu các ngươi cảm thấy biện pháp này không thực hiện được thì..."
- Nói đến đây, Mục Trần sa sầm mặt, hàn quang cùng với sát phạt chi ý bừng lên: "trực tiếp dùng hai bên quân đội đối chiến trực tiếp, xem thử Thiên Ngạc Quân bọn ngươi có thể cho Cửu U Vệ ta phải trả một cái giá cực kì nghiêm trọng?!"
- Sát ý tràn ngập lời nói, nhiệt độ xung quanh hạ thấp rất nhiều, cái việc trở mặt này làm cho vô số cường giả đều kinh hãi, ai cũng nhận thấy bên trong thiếu niên có vẻ ngoài ôn hòa kia đang có mãnh hổ ẩn núp. Một khi động đúng chỗ, vẻ ôn hòa sẽ được thay thế bằng hàn khí sắc bén.
- Từ Bá biến sắc, định giận tím mặt, nhưng Phương Nghị ngăn lại, Từ Bá ném ánh mắt lạnh như băng chăm chú lên Mục Trần, chậm rãi nói: "Mục Trần, chuyện này có ý nghĩa gì không? Có nhiều thứ, coi như là trên người của ngươi, nhưng cũng chưa chắc là thuộc về ngươi."
- "Năm trăm, thiếu một viên cũng không, có thì đánh tay đôi, không thì khai chiến bằng quân đội." Mục Trần mỉm cười khoát tay áo, bộ dáng khiến Từ Bá tức giận đến da mặt run rẩy,thiếu điều xông lên cắn xé hắn ra thành từng mảnh.
- Cửu U nhịn không được cười, miệng nhỏ nhắn phát ra 1 tràng âm thanh như chuông bạc, nàng liếc nhìn Mục Trần, nàng cũng cảm thấy dở khóc dở cười với việc Mục Trần biến sự khiêu chiến thành một dạng lao động mà bắt buộc phải trả thù lao mới động thủ.
- Phương Nghị nhìn chằm chằm vào Mục Trần, hàn ý chồng chéo, cuối cùng hắn cười, nói: "Ngươi đã cố ý như thế, vậy theo ý ngươi a"
- "Từ sơn chủ, phiền toái một chút." Phương Nghị đưa ánh mắt đánh về hướng Từ Bá.
- Mặt Từ Bá co quắp thoáng một phát, hiển nhiên cực kỳ đau lòng, dù sao năm trăm khối Vẫn Lạc Nguyên Đan gần như chính là toàn bộ tải sản hiện tại của bọn hắn, nếu phải bung ra coi như mất toi công.
- "Hắn sẽ không mang đi nổi đâu." Phương Nghị chậm rãi nói.
- Nghe vậy, Từ Bá cắn răng một cái, tay áo vung lên, năm trăm khối Vẫn Lạc Nguyên Đan bắn về phía Mục Trần.
- Năm trăm khối Vẫn Lạc Nguyên Đan lơ lửng quanh thân hắn, hắn thoáng nhìn, rồi đem thu hồi, hắn cười tủm tỉm nói: "Phương huynh thật sự là xa hoa."
- Phương Nghị bình tĩnh cười nói: "Không sao, tạm thời cho gửi ở ngươi, tí nữa ta sẽ lấy về cả vốn lẫn lãi sau."
- Mục Trần khẽ gật đầu: "Hy vọng như thế."
- "Có quá mạo hiểm hay không?" Cửu U thấp giọng hỏi, Phương Nghị dám đem năm trăm viên Vẫn Lạc Nguyên Đan ném ra, hiển nhiên là có mười phần nắm chắc lưu lại Mục Trần.
- "Hai quân đối chọi, chúng ta sẽ trả cái giá lớn, cái giá này nhỏ hơn, ta k thể bỏ wa." Mục Trần nói khẽ.
- Có thể đem cuộc chiến hai quân biến thành song hùng chi đấu, coi như là phù hợp suy nghĩ của Mục Trần, chỉ có điều hắn k thể dễ dàng cho bọn Phương Nghị vừa ý nên giở công phu sư tử ngoạm 1 lần.
- Cửu U yên lặng gật đầu, nàng cũng rõ ràng, đều muốn đem Huyết Ưng Điện cứu ra, chỉ dựa vào chấn nhiếp là tuyệt đối không có tác dụng
- Chẳng qua là, cái này Phương Nghị cũng không phải đèn đã cạn dầu a, mặc dù Mục Trần thực lực mãnh tiến, nhưng có đối phó được không, Cửu U cũng không dám đánh cược.
- Thu hồi Vẫn Lạc Nguyên Đan, Mục Trần cũng là chậm rãi đi ra, khí thế trở nên lăng lệ ác liệt, giống như Thần Thương ra khỏi vỏ.
- Phương Nghị cảm nhận được khí thể Mục Trần, mí mắt thoáng giật.
- "Ta muốn đầu tên tiểu tử này." Từ Bá nghiến răng nghiến lợi.
- "Như ngài mong muốn, hôm nay hắn hẳn phải chết."
- Phương Nghị cười nhạt, hắn đạp không đi, xuất hiện trước mặt Mục Trần
- Đệ nhất Long Phượng Lục cùng siêu cấp hắc mã, chính thức quyết đấu.
- Mây trắng bồng bềnh, khi hai đạo thân ảnh đối diện, Linh lực phóng lên trời, phong vân biến sắc, từng tầng mây trên không liền bị xé nát.
- Với tràng quyết đấu cỡ này, rất nhiều người ôm hứng thú thật lớn.
- Phương Nghị áo trắng phiêu động, tóc đen giương nhẹ, lộ ra vẻ tiêu sái, hắn nhìn Mục Trần, nói: "trong Bắc giới gần đây, ngươi ngược lại là danh tiếng không nhỏ."
- "Nhờ phúc của ngươi thôi." Mục Trần cười cười, nói.
- Với sự triêu chọc Mục Trần, Phương Nghị chỉ nói: "Không cần khách khí, ngươi đã minh bạch là mượn phúc của ta, ta đây liền đem nó lấy về là được rồi, ta có thể cho thanh danh ngươi lên cao, tự nhiên cũng có thể lần nữa biến ngươi thành kẻ vô danh."
- "Đúng không?" Mục Trần nhún nhún vai, nhìn về phía Phương Nghị, cười nói: "Ta đây rất chờ mong, chỉ có điều cũng phải khuyên một câu, đừng chơi hơi quá, vạn nhất đem vị trí đệ nhất Long Phượng Lục ném đi, ngươi muốn khóc cũng không kịp."
- "Vậy cũng phải xem ngươi có bao nhiêu bổn sự."
- Phương Nghị sắc mặt bất động, hàn ý lạnh băng trong mắt nhanh chóng bắt đầu khởi động, quanh thân xuất hiện bàng bạc mênh mông Linh lực, như phong bạo bắt đầu gào thét.
- Mục Trần cảm nhận được Linh lực uy áp, ánh mắt cũng là ngưng trọng, hắn minh bạch gã Phương Nghị này đích thật là cực kỳ khó đối phó. nhìn sơ qua cường độ linh lực cũng biết trình độ Phương Nghị vượt xa Khâu Thái Âm khi trước.
- Trận chiến này là một cuộc ác chiến!
- Bên dưới, những tiếng xì xào bàn tán vang lên
- "Hặc hặc, trận giao phong này có ý tứ, Bắc giới đệ nhất Long Phượng Lục cùng siêu cấp hắc mã tranh phong, không biết ai là người cười cuối cùng."
- "Có lẽ Phương Nghị có phần thắng lớn, dù sao hắn chính là Ngũ phẩm Chí Tôn, mà Mục Trần chỉ là Tứ phẩm."
- "Cũng không thể nói như vậy, thực lực chân chính Mục Trần có thể mạnh hơn vẻ bề ngoài nữa, nghe nói tại Đại La Thiên Vực Phong Vương Tế, Khâu Thái Âm cũng là Ngũ phẩm Chí Tôn cuối cùng cũng thua trong tay của hắn."
- "Khâu Thái Âm vừa mới bước vào Ngũ phẩm Chí Tôn, làm sao có thể cùng Phương Nghị so sánh?"
- "Nếu là Mục Trần thất bại, ngược lại có thể áp chế áp chế nhuệ khí hắn, tiểu tử này hiện jờ danh tiếng quá nổi, cũng nên chèn ép một phát, để cho hắn hiểu được, tại Bắc giới này, làm người vẫn là trung thực một ít."
- Trong Thiên Địa xì xào bàn tán vang lên, bất quá đối với hai người quyết đấu, ai cũng cho rằng Phương Nghị phần thắng cao hơn, Mục Trần so ra vẫn còn kém vài thành hỏa hầu.
- Hơn nữa quan trọng nhất Mục Trần vẻn vẹn chỉ là Tứ phẩm Chí Tôn, mà Phương Nghị đã sớm tiến vào Ngũ phẩm Chí Tôn cảnh giới.
- Mặc dù Mục Trần thủ đoạn thông thiên, nhưng ai cũng hiểu, Phương Nghị thân là thế hệ trẻ tuổi được Thần Các trọng điểm bồi dưỡng, lá bài tẩy của hắn, dù là ai cũng khó có thể đoán được.
- Trong sơn cốc, Huyết Ưng Vương cùng đám Ngô Thiên cũng ngẩng đầu nhìn lên không, thần sắc lộ ra vẻ ngưng trọng, tuy nói bọn hắn tại Phong Vương Tế đều tận mắt nhìn thấy thực lực Mục Trần được bày ra, nhưng bọn hắn rõ ràng Phương Nghị lợi hại hơn
- "Nếu như lần này Mục Trần có thể toàn thân trở ra, trong thế hệ trẻ tuổi tại Bắc giới, thanh danh hắn sẽ không thể nào lay động." Huyết Ưng Vương chậm rãi nói, Mục Trần tại Bắc giới quật khởi quá nhanh, nhưng điều này cũng mang đến vô số chất vấn, ví dụ như trong Long Phượng Thiên, nhiều người cho rằng nhờ Viêm Đế chi nữ tương trợ mà Mục Trần mới có chiến tích kia.
- Song song hắn cũng có phần mạo hiểm không nhỏ, một khi thảm bại, tư thái siêu cấp hắc mã cũng sẽ bị sụp vỡ, con đường tương lai sẽ bị tổn thất nặng nề.
- Bắc giới tàn khốc, không ai đi nhớ 1 người thất bại.
- Oanh!
- Linh lực giống như biển rộng gào thét quanh thân Phương Nghị, Linh lực như sấm, phát ra tiếng nổ trầm thấp, bầu trời kịch liệt rung chuyển.
- Mục Trần cũng căng thẳng, thực tế đứng trước mới cảm nhận được uy áp của ngũ phẩm chí tôn là thế nào, hắn biết rõ Phương Nghị này chính là kình địch.
- "Hiện tại hối hận có lẽ đã chậm, đôi khi, vì sự kiêu ngạo của mình mà trả một cái giá lớn." Phương Nghị đánh ánh mắt xuống Mục Trần, lạnh lùng mà nói.
- Mục Trần nhẹ nhàng bĩu môi, bàn tay hắn đột nhiên nắm chặt, Đại Tu Di Ma Trụ mang theo cuồn cuộn Hung Sát Chi Khí xuất hiện, bàn chân đạp hư không, thân hình hóa thành lưu quang bắn đi.
- Oanh!
- Đại Tu Di Ma Trụ mang theo bóng ma khổng lồ cùng với lực lượng đáng sợ, không lưu tình chút nào đập thẳng hướng Phương Nghị!
- Phương Nghị mặt không biểu tình, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện kim quang, trở tay chính là một chưởng vỗ vào phía trên Đại Tu Di Ma Trụ.
- Keng!
- thanh âm kim loại va chạm bạo vang phía chân trời, mắt thường có thể thấy được lực lượng gợn sóng xuất hiện, vô số gợn sóng trùng kích xuống, Mục Trần là bị chấn bắn ngược trở ra, Đại Tu Di Ma Trụ cũng văng lên trời.
- "Đem ta so sánh cùng với những ngũ phẩm chí tôn mà ngươi đã gặp trước đây sẽ phải gặp nhiều thua thiệt đấy." Phương Nghị hờ hững nhìn qua màn này, hắn sải bước ra, trực tiếp là xuất hiện ở phía trên Đại Tu Di Ma Trụ, sau đó một chưởng chụp xuống.
- "Trả lại cho ngươi!"
- Bàng bạc Linh lực bộc phát, Đại Tu Di Ma Trụ lập tức hóa thành một đạo bóng đen, mang theo thanh âm chói tai, hung hăng mãnh liệt bắn về phía Mục Trần, lực lượng trùng kích cỡ này, dù là Ngũ phẩm Chí Tôn cũng không dám ngạnh kháng.
- "Hừ!"
- Mục Trần thấy thế, nội tâm hừ lạnh một tiếng, Phương Nghị thật sự xảo trá, muốn dùng Đại Tu Di Ma Trụ công kích hắn, mà với loại công kích này, nếu Mục Trần lựa chọn tránh né, khí thế chắc chắn sẽ bị yếu đi, Phương Nghị sẽ từ đó mà chiếm trước tiên cơ, mà nếu như đón đỡ, chỉ sợ cũng chính là điều mà Phương Nghị muốn nhìn thấy, bởi vì hắn có thể dựa vào cường đại Linh lực bản thân, tạo thành áp chế đối với Mục Trần.
- Mọi ánh mắt đều tập trung vào Mục Trần.
- "Đồ của ta, chưa tới phiên ngươi dùng!"
- Sắc mặt Mục Trần băng hàn, hai tay hắn kết ấn, lập tức lồng ngực có kim quang bắn ra, một tiếng Long ngâm tràn đầy khủng bố uy nghiêm cổ xưa vang vọng.
- Kim quang khởi động, trên cánh tay phải Mục Trần, Chân Long chi linh du động hiện ra, giống như Long văn, mà Chân Long chi linh Long trảo kia thì bao trùm lòng bàn tay phải của Mục Trần, 5 ngón tay được hoàn mỹ bao bọc trong long trảo
- Kim quang trong mắt chợt lóe, cánh tay phải của hắn bành trướng một vòng, gân xanh tại dưới làn da nổi lên như gân rồng, hắn cảm giác bên trong cánh tay của hắn ẩn tàng một cự long giương nanh múa vuốt!
- Nương theo thực lực tăng lên, hắn hiển nhiên dần dần đem lực lượng thuộc về Long Phượng thể khai phát ra!
- "Oanh!" '
- Đại Tu Di Ma Trụ như là núi cao trên trời giáng xuống, trên Ma Trụ, bao trùm Linh lực cực đoan cường đại cuồng bạo, đó là đến từ linh lực của Phương Nghị, hắn dùng Linh lực bao lạiĐại Tu Di Ma Trụ tạm thời, ngăn cách khống chế của Mục Trần đối với nó.
- Bây giờ Đại Tu Di Ma Trụ, hiển nhiên cũng không nhận chủ nhân là Mục Trần.
- Mục Trần thân hình không chút sứt mẻ, hắn ngửa đầu nhìn hình ảnh Ma Trụ đang cấp tốc phóng đại, hắn hít sâu một hơi, trước những ánh mắt chấn động, chậm chạp ra 1 quyền, trực tiếp oanh vào bên dưới Ma Trụ.
- Đông!
- Một quyền kia, không hề xinh đẹp, nhưng ẩn chứa lực lượng kinh hồn, trong khoảnh khắc, trực tiếp mãnh liệt làm cho không gian quanh thân rách tả tơi ra từng đạo mà mắt thường có thể thấy được.
- Keng!
- Thanh âm kim loại giống như sấm sét nổ vang ở trong Thiên Địa, chấn động khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể mọi người, ánh mắt của bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm lên trời.
- Ở chỗ đó Mục Trần bảo trì tư thế một quyền oanh ra, Đại Tu Di Ma Trụ dừng lại ở tư thế đang lao xuống, cường hãn lực lượng mang theo đều đã được Mục Trần tiếp được.
- Tất cả mọi người rõ ràng nhìn thấy, kim quang linh lực được Phương Nghị bao trùm phía trên Đại Tu Di Ma Trụ, trong một thoáng đã bị Mục Trần dùng một quyền cứng rắn mà chấn động tan vỡ.
- Thần sắc mọi người đều kinh động, hiển nhiên là bị Mục Trần lấy một quyền này chấn nhiếp.
- Mục Trần thân hình khẽ động, hướng thẳng phía đầu kia Đại Tu Di Ma Trụ, trong con ngươi phảng phất là có Nộ Long gào thét, mang theo một cỗ uy áp quét về phía Phương Nghị đang âm trầm khó tin.
- "Lần sau, đồ của người khác, khuyên ngươi không nên lộn xộn, miễn cho tự rước lấy nhục." Mục Trần chân đạp Đại Tu Di Ma Trụ, ánh mắt lăng lệ ác liệt bắn về phía Phương Nghị, tiếng cười lạnh vang lên.
- Phương Nghị hai mắt híp lại, chợt hắn nhẹ nhàng gật đầu.
- "Vậy hãy để cho chúng ta xem một chút, hôm nay đến tột cùng là ai tự rước lấy nhục a!"