"Cung nghênh Vương của chúng ta"
Âm thanh cuồn cuộn vang vọng trong thiên địa, khiến cho Mục Trần cũng cảm thấy hơi run sợ, sau đó hắn hơi kinh ngạc nhìn huyền long quân, hiển nhiên cũng không nghĩ tới đội quân mà hắn cực kỳ thèm thuồng này lại nhận hắn làm vương.
Thời khắc này, cho dù bằng định lực của Mục Trần, cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch, khuôn mặt dù cố hết sức giữ vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ vui mừng.
Sau đó, hắn cũng không che dấu nữa, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ như điên. Vì hắn vô cùng rõ ràng đội quân này cường đại cỡ nào, tuy rằng khi ngủ say có một ít chiến sĩ bị thời gian ăn mòn, khiến cho huyền long quân có chút tổn thất, nhưng bất kể thế nào đây cũng là một đội quân Cường đại đủ chống lại thiên chí tôn.
Đợi đến lúc Mục Trần có thể thật sự khống chế đội quân này, thì dù đôi mặt với thiên chí tôn hăn cũng không hê sợ hãi.
Hiện giờ trên đại thiên thế giới, muốn chế tạo ra một đội quân như thế này cần bỏ ra tài nguyên cùng công sức cực kỳ khổng lồ, chỉ sợ dù là siêu câp thê lực bình thường cũng không thê nào làm được. Giống như Vũ gia, hoặc là tây thiên chiến điện, bọn họ cũng có thiên chí tôn trân giữ, nhưng cũng tuyệt đôi không có đội quân cấp bậc này.
Mà nếu để Mục Trần tự mình thành lập quân đội thi chỉ sợ hắn vét rông cả Mục Phủ cũng không được nôi 1/10 huyền long quân. Vì nguyên do này mới khiến Mục Trần kích động đến mức không khống chế được cảm xúc.
"Chư vị xin đứng lên đi". Trong lòng kích động trong chốc lát, rốt cục Mục Trân cũng thu liêm cảm xúc lại sau đó ôm quyên nói với nam tử Cao lớn. Cùng đông đảo huyền long quân.
Thái độ của hắn cực kỳ khách khí, cũng không vì huyền long quân đã thừa nhận hắn mà tỏ ra kiêu căng, huyền long quân bây giờ cũng không phải là chiến khôi như trước, mà là quân đội có sức sống, cho nên cũng nên làm ít chuyện lấy lòng người.
Sạt soạt. Trên quảng trường, mấy vạn huyền long chiến sĩ đều đứng dậy, nam tử cao lớn cung kính nói :"Xin mời tân Vương thượng Vị, nhận quân phù!"
Ngón tay của hắn chỉ hướng thạch đài ở trung tâm quảng trường. Mục Trần thấy vậy cũng không vội vã, thân hình vừa động, từ từ bay xuống chỗ thạch đài, đưa mắt nhìn đông đảo huyền long chiến sĩ.
"Thuộc hạ Khương Long, thống lĩnh huyền long quân, ra mắt tân vương"
Nam tử cao lớn cúi đầu với Mục Trần, sau đó hắn cắn đầu lưỡi một Cái, phun ra một ngụm máu tươi.
Phụt phụt! khi miệng hắn phun ra máu, tất cả những huyền long chiến sĩ khácũng đcều phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi nhanh chóng hội tụ, cuôi cùng biên thanh một viên huyêt câu trôi lơ lửng trước mặt Mục Trần.
Huyết cầu cuồn cuộn ngưng tụ, sau đó một chiếc long phù đỏ như máu từ đó hiện ra, hút tât cả tinh huyêt vào.
Long phù trôi lơ lửng trước mặt Mục Trần, trên đó tản ra một loại sức mạnh kỳ diệu, ánh mắt Mục Trần có chút nóng bỏng nhìn nó, hắn biết chỉ cần luyện hoá miếng long phù này thì huyền long quân sẽ chính thức thuộc về hắn. Cho nên hắn cũng không do dự cắn đầu lưỡi một cái, bắn ra một ngụm máu tươi, rơi lên trên long phù, máu tươi nhanh chóng dung nhập vào long phù, sau đó Mục Trần liền cảm giác được, hiện giờ giữa hắn và huyền long quân có một loại liên hệ thân thiết.
Mục Trần xoè bàn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy long phù, hắn biết lúc này, hắn đã trở thành tân vương duy nhất của huyền long quân.
Trên bầu trời xa xa, Vũ thông thấy cảnh này, ánh mắt ghen tỵ đến rỉ máu, bộ dạng oán độc, hận không thể kéo Mục Trần Xuông bằm thây Vạn đoạn.
Hiện giời hắn hối hận không sao tả xiết, nếu sớm thành thế này, hắn tuyệt đôi sẽ không đề Mục Trần bước vào mảnh không gian này, dù phải dùng hêt thủ đoạn cũng phải ngăn chặn Mục Trần ở ngoài.
Nếu vậy, hắn cũng không cần đấu chiến ý với Mục Trần để phân định thăng thua. Trong mắt Vũ thông, Mục Trần chẳng qua chỉ là thượng vị địa chí tôn mà thôi, nêu không dùng tới chiên ý thì hăn có niêm tin tuyệt đôi có thể chém giết Mục Trần (quên nó cân 2 vũ thị à mày).
"Đáng chết! đáng chết!". Khoé miệng vũ thông run rẩy, lẩm bẩm chửi mắng không ngừng, khoé măt đỏ ngâu như rỉ máu.
Bất quá Mục Trần hiển nhiên cũng không có thời gian để ý tới sự thống hận của tên bại tướng này, hắn nắm long phù, cảm nhận quyền điều khiển đội quân vô cùng cưỡng hãn này, trong lòng cực kỳ vui sướng, lần này chỉ cần thu hoạch huyền long quân này thôi cũng đã đủ làm chuyến đi thượng cổ thánh uyên trở nên cực kỳ mĩ mãn.
Trên quảng trường, sắc mặt các chiến sĩ huyền long quân có chút tái nhọt, có lẽ là do tôn thât tinh huyêt khi ngưng luyện long phù. Ầm!
Khương long thống lĩnh nhìn Mục Trần cũng có chút hài lòng, bất quá khi hăn định mở miệng nói chuyện thì cả vùng đât này đột nhiên chân động một cái.
Nhận ra cỗ chấn động này, Mục Trần, khương long đều ngần ra, sau đó nhìn về phía Vũ thông, tên này còn định giở trò quỷ gì. Nhưng khi ánh mắt quét tới thì cũng không phát hiện Vũ thông làm trò gì.
"Là ai?!"
Sắc mặt Mục Trần cùng Khương Long hơi đổi, dường như nhận ra cái gì, chợt quay đầu nhìn về một chỗ trong hư vô, quát lên giận giữ.
"Khặc khặc" khi tiếng quát chói tai của hắn vang lên, thì vùng hư vô kia chợt vặn vẹо, một đám sương mù màu đen từ trong đó phun ra, chợp mắt sau biến thành một thân ảnh u hắc lơ lửng giữa không trung. Quanh thân ảnh này tràn ngập khí tức tử vong, loại khí tức tà ác này làm cho sắc mặt tât cả chiên sĩ huyên long quân trở nên kịch biên.
"Là ngoại vực tà tộc" con ngươi Mục Trần co rút lại, loại khí tức làm cho người ta cực kỳ chán ghét này, ngoại trừ ngoại Vực tộc ra thì còn ai vào đây nữa.
"Ngoại vực tà ma, dám can đảm xông vào huyền long không gian của ta, không biết sống chết!". Lúc này, khương long gầm gừ giận dữ, ánh mắt trở nên đỏ bừng, hiển nhiên cực kỳ cừu hận.
Ầm!
Linh lực mênh mông từ trong cơ thẻ bộc phát ra, cập độ linh lực này cũng đã bước vào đại Viên mãn địa chí tôn.
Vèo!
Thâm hình khương long Vừa động, lập tức xuất hiện phía trUFỞC thâm ảnh tràn đây khí tức tử vong kia, hăn đánh ra một quyên, gân xanh giÔng như gân rÔng ngọ nguậy, phát ra một luÔng Sức mạnh kinh khủng.
bất quá một quyền vô cùng hung hãn này của hắn khi đánh trên người bóng đen thì lại lập tức Xuyên thủng qua, bóng đen quỉ dị tiêu tán đi, vài hơi thở sau lại xuât hiện ở một hướng khác.
"jung hăng nhỉ, bất quá mục đích ta tới nơi này cũng không phải vì Các ngươi"
Hai mắt hắc ảnh tà ác, lướt nhìn đám người khương long một cái, chợt hăn cười lạnh lẽo "nhưng giờ có lẽ đúng là lúc các ngươi suy yêu nhât nhỉ, cơ hội này ta sẽ không bỏ qua".
Thanh âm vừa dứt, hắn đáp xuống dưới đất, một bàn tay tái nhợt dị thường đặt lên mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên, khói đen hơi tan đi lộ ra một khuôn mặt tái nhợt không chút máu, cười quỷ dị với đám người khương long, Mục Trần.
"Ngăn cản hắn!!"
Mục Trần thấy vậy, con ngươi ngưng lại, mặc dù không biết tên ngoại vực tộc này rôt cục muôn làm gì nhưng hăn vần cảm thây cực kỳ bât an, chợt quát lên.
"Hắc hắc, chậm rồi!"
Nam tử ngoại vực tộc cười lạnh lẽo một tiếng, chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên bộc phát ta một ma trận màu đen, ánh sáng màu đen sềnh sệch tựa như côn trùng giãu dụa, điên cuồng Xuyên qua lòng đất, hướng tới chỗ sâu bên trong.
Khương Long thấy cảnh này sắc mặt đại biến nói "mục tiêu của hắn là thân xác ma đê bị phong ân dưới lòng đât mục Vương, mau điêu khiễn chiến ý huyền long quân trấp áp!"
Mục Trần nghe vậy, trong lòng cũng không nhịn được mà run lên, dưới lòng đât này lại phong âm một cái xác ma đê?
Đột nhiên bàn tay hắn nắm chặt long phù, bất quá hắn còn chưa kịp thúc giục huyên long quân thì cả vùng đât nảy đã chân động kịch liệt, từng vết nứt khổng lồ điên cuồng lan ra trên mặt đất.
Vù!
Mặt đất vỡ ra, ma khí cuồn cuộn, đột nhiên, một đạo hắc quang phóng lên cao, một luông đao dộng cực kỳ đáng sợ tràn ngập thiên địa. Mục Trần có chút hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy bên trong hắc quang có một bộ hài cốt đen ngòm, mặt dù hài cốt đã mất đi sức sống. nhưng vẫn lưu lại dao động ma khí vô cùng cường đại.
Dựa theo dao động ma khí thì khi còn sống bộ hài cốt này cũng là một vị ma đế thực lực mạnh mẽ.
"Ha ha, quả nhiên ta đoán không sại, chỗ này đúng là có một cỗ thi hài ma đê!". Hắc ảnh kia thây vậy, nhât thời âm trâm cười to.
Sắc mặt Mục Trần âm trầm, lúc này hắn đã thúc giục huyền long quân, nhưng hiện giờ hắn có dùng toàn lực thì vẫn chỉ thúc giục được 3000 huyền long quân mà thôi.
Bất quá cũng may là, trong cảm giác của Mục Trần, nam tử tràn đầy khí tức tử vong này cũng không đạt tới tâng thứ thiên chí tôn, như thê Cũng không phải là không thể chông lại.
Ầm ầm!
Chiến ý cuồng bạo hoá thành hồng lưu, lập tức Xuyên thủng không gian đánh về phía nam tử khí tức tử vong kia. Đối mặt mới chiến ý hồng lưu, nam tử tử vong kia cũng không cứng rắn đấu, thân hình hắn chợt loé, nhanh chóng thôi lui.
Nhưng Mục Trần cũng không định bỏ qua cho hắn, tâm niệm vừa động, từng đạo chiến ý hồng lưu điên cuồng lao ra, hắn cũng nhận ra, mục tiêu của tên này là thi hài ma đế, chỉ cần câu giờ không cho hắn có thời gian lấy được bộ thi hài kia là được.
Nam tử tử vong tránh né mấy lần, dường như cũng bị thế công hung hăng của Mục Trần làm cho tức giận, hắn cười lạnh lẽo một tiếng, hai chân dừng lại, hắc khí trên khuôn mặt tiêu tán, lộ ra vẻ mặt tái nhợt không chút máu. Ấnh mắt của hắn tập trung vào Mục Trần, lạnh lùng cười một tiếng.
"Nếu ngươi đã thành tâm muốn chết thì bỗn hoàng tử sẽ cho ngươi toại nguyên, nhớ lây, người giết ngươi..."
"Hoàng tử Thi ma Tộc, Thi Thiên U!"