Trên tầng cao Long Phượng các, Liễu Viêm đứng dậy, thân hình không mấy cao lớn nhưng lại khiến bầu không khí như bị núi cao đè xuống.
Áp lực vô hình lan tỏa.
Đệ tứ Long Phượng Lục, Liễu Viêm có danh tiếng tại Bắc giới hiển nhiên vượt xa Mục Trần, trong mắt nhiều người, cả hai chẳng thuộc cùng một đẳng cấp.
Dù rằng khi này Mục Trần nhanh chóng đánh bại Lữ Dương, nhưng vẫn không ai cho rằng hắn có thể là đối thủ của Liễu Viêm.
Liễu Viêm đứng trên cao, hờ hững nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo đẩy áp lực tác động đến chỗ đối phương.
Không khí quang người Mục Trần trở nên cô đặc, uy áp linh lực ép hắn muốn sụp xuống.
Thực lực Liễu Viêm, nếu là một gã Chí Tôn tam phẩm bình thường, có lẽ sẽ khốn đốn vô cùng, nhưng hiển nhiên Mục Trần không thuộc về đám kia.
Lôi điện lẹt xẹt, mơ hồ mang thêm lôi âm từ trong cơ thể vang ra, uy áp linh lực như thái sơn áp đỉnh không hề khiến hắn chịu áp lực nào cả.
Ánh mắt hai người hình viên đạn bắn nhau tóe lửa giữa không, hàn ý lạnh toát làm cho nhiệt độ Long Phượng các bất chợt hạ xuống.
- So với lần trước gặp ngươi đúng là có tiến bộ đôi chút, khó trách có gan sửng cồ với ta như vậy!
Liễu Viêm lạnh lẽo nhếch môi đầy sát ý, ánh mắt trở nên ác độc hung hãn, vươn chỉ đánh ra.
- Nhưng với cái thực lực Chí Tôn tam phẩm của ngươi vẫn chưa đủ tư cách càn rỡ trước mặt ta.
"Ầm!"
Chỉ kình xuất hiện, không gian rung chấn, rồi hư ảnh ngón tay đỏ rực hiện ra như lửa.
- Viêm Ma Chỉ.
Liễu Viêm quát to, hỏa chỉ ngưng luyện, thiêu đốt hỏa diễm đỏ rực, nhiệt độ cao khiến Long Phượng Các trở nên hanh khô.
"Ầm!"
Hỏa chỉ thành hình, xuyên phá không gian lao xuống muốn đè bẹp Mục Trần.
Đám cường giả đang ở gần xung quanh Mục Trần nơi tầng dưới lập tức bắn người lao đi, e ngại công kích cường hãn của Liễu Viêm vạ lây tới mình, chỉ còn lại một người duy nhất không hề nhúc nhích, chính là Thải Tiêu.
Nàng chỉ cười tủm tỉm trước cuộc ẩu đả đang diễn ra, cũng không tỏ ra chuẩn bị giúp đỡ, đôi mắt long lanh cực kỳ hứng thú.
"Ầm ầm!"
Mục Trần nhìn lên, đôi mắt cực kỳ bình tĩnh, hai tay nắm chặt. Hai luồng năng lượng bất đồng từ hai nắm đấm bốc cao.
"Grràoooooooo!"
Long ngâm tượng khiếu vang lên cùng lúc, hai luồng ánh sáng bắn ra mãnh liệt, tạo hình long tượng. Rồng voi quấn lấy nhau, tạo thành Long Tượng quang bàn gầm rú, lao lên đối đầu trực diện với hỏa chỉ.
(LTC: Long tượng quang bàn - Long Tượng trận chap 130 đây mà, linh trận cấp 2 cái thời chân ướt chân ráo thi tuyển sinh BT linh viện á...)
"Bùm!"
Tiếng nổ giòn tan, linh lực xung kích dữ dội, không gian rung chuyển, Long Tượng quang bàn bắn ra những tia sát cùng vỡ nát với hỏa chỉ.
Kình lực lan ra tới chỗ hai người, đều bị cả hai phất tay hóa giải.
Rung chấn linh lực tan đi, ánh mắt Liễu Viêm càng ác liệt hơn, dù chiêu lúc nãy chỉ ra tay tùy tiện, nhưng công kích cỡ đó đủ sức áp đảo bất kể một Chí Tôn tam phẩm nào, vậy mà Mục Trần cũng tùy tiện hóa giải, kết quả này làm hắn rất khó chịu.
Mọi người nhận thấy rõ, sát ý càng nồng và dao động càng dữ dội hơn toát ra từ Liễu Viêm, sắc mặt biến đổi.
Phía trên kia, cô gái xinh đẹp váy đỏ cũng chớp chớp mắt, có điều cũng chỉ thờ ơ xem tiếp. Quan hệ của nàng và Liễu Viêm đâu phải mật thiết, tuy gã Mục Trần kia thực lực cũng chỉ mới Chí Tôn tam phẩm, nàng vốn suy tính cẩn trọng, nên không coi thường những kẻ thực lực sâu cạn không rõ này, tốt nhất không nên chọc ngoáy lung tung.
Mục Trần ngẩng lên nhìn Liễu Viêm, đánh nhau ở đây cũng không phải là khôn ngoan, nhưng nếu tên khốn Liễu Viêm muốn chơi thật, hắn cũng không phải trái hồng mềm mà dễ nắn vuốt đến thế.
- Nếu không muốn bị đá khỏi Long Phượng các, thì tốt nhất nên tự thân mà cút khỏi đi.
Liễu Viêm hằn học nhìn xuống, thản nhiên đe dọa.
Mục Trần cười khẩy đáp lời:
- Vậy phiền thiếu điện chủ Liễu Viêm nhấc chân lên vậy.
- Ngu xuẩn!
Liễu Viêm nổi cáu, hắn lắc mình lao xuống, linh lực bão táp từ cơ thể tuôn ra, lao đi như ánh sáng hướng xuống Mục Trần.
Hắn ra tay thật!
Mục Trần trừng mắt, không gian sau lưng bồng bềnh, Chí Tôn Hải mơ hồ xuất hiện, linh lực gào thét, trong lòng bàn tay ngưng tụ hay cỗ linh lực khác biệt nhau, vang lên những tiếng long ngâm tượng khiếu.
Thân thể Mục Trần cũng lôi hóa, ánh chớp lập lòe, chân đạp mạnh xuống sàn lao lên không, mạnh mẽ đối chiến chính diện với Liễu Viêm.
Long Phượng các, khán giả cường giả chấn kinh quan sát diễn biến. Chẳng lẽ Long Phượng Thiên còn chưa khai mạc, ở đây đã có một trận đại chiến cực hạn sao?
Ngay khi hai tên hung hăng chuẩn bị lao đầu vào nhau, thì một giọng nói êm dịu nhẹ nhàng vang lên trong Long Phượng các.
- Hai vị, Long Phượng các không thích hợp để giao chiến, kính xin nhường nhịn một chút.
Giọng nói dịu dàng đó đi kèm với một tia sáng trắng trên cao giáng xuống, ngăn cách Mục Trần và Liễu Viêm, làm cả hai khựng lại.
Dù rằng sức mạnh đó thật sự không đủ khả năng chặn đứng công kích của hai người, nhưng khi nghe được giọng nói nọ, ánh mắt Liễu Viêm rõ ràng đổi khác, hắn bật ngược trở lại nhanh chóng về vị trí cũ.
Mục Trần theo đó cũng từ từ hạ xuống, dao động linh lực biến mất, đưa mắt nhìn lên lầu cao bên trái, nơi đó đang hiện diện một cô gái yêu kiều trong bộ dáng trắng muốt duyên dáng.
Dung nhan xinh đẹp, không hề kém gì cô nàng váy đỏ trên kia, giữa trán thanh cao có một nốt ruồi son đỏ thắm, khiến cho khí chất nàng ta toát ra vẻ gì đó rất thánh khiết.
Lúc nàng lên tiếng, Mục Trần nhận thấy rõ trong những kẻ đang xôn xao kia, phần lớn đều bày tỏ sự hâm mộ rất lớn.
- Hai vị, Long Phượng các sắp công bố thông tin Long Phượng Thiên lần này, mong hãy tạm gác xích mích nhé.
Cô gái kia mỉm cười, dịu dàng lên tiếng nói nữa.
- Ha ha, tưởng ai té ra là tiên tử Tô Bích Nguyệt. Tiên tử đã mở lời, vậy thì cũng đành tạm tha cho hắn vậy.
Liễu Viêm liếc nhìn cô gái kia, bỗng dưng đổi sang nụ cười tao nhã đàm đạo.
Phía bên dưới, Mục Trần nghe thấy thái độ của hắn như vậy, chỉ cười nhạt. Nghe tiếng cười của Mục Trần, Liễu Viêm trừng mắt lạnh lẽo, nhưng không ra tay nữa, chỉ có sát ý trong lòng dành cho Mục Trần tăng thêm vài phần.
Mục Trần cũng chẳng quan tâm Liễu Viêm nghĩ gì, thật sự rõ ràng Liễu Viêm cũng đang kiếm cớ xuống thang mà thôi, Long Phượng các tàng long ngọa hổ, không dưới mười mấy khí tức làm cho Mục Trần cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, lẽ nào Liễu Viêm không nhận thấy chứ.
Nếu như ác chiến với nhau ngay tại đây, đương nhiên kẻ chết người bị thương, lúc đó cũng không biết được có bị kẻ khác đục nước béo cò hay không. Bởi vì sau khi vào Long Phượng Thiên rồi, dù là bạn bè vẫn là đối thủ cạnh tranh, đặc biệt những đối thủ có khá năng cạnh tranh cao như Liễu Viêm, bất cứ ai có cơ hội cũng không bỏ qua chuyện loại bỏ hắn từ sớm.
Chỉ có một việc bất ngờ là cô gái kia không ngờ lại là đệ tam Long Phượng Lục, Vạn Thánh sơn, thánh nữ Tô Bích Nguyệt. Hèn gì có thực lực kinh người đến thế.
- Hi hi, Tô tỷ tỷ, vờ tuồng hay đang tới hồi gay cấn lại đi cản trở, ngươi thật biết cách làm người khác mất hứng đó.
Giọng cười kiều mị khuynh thành vang lên, cô gái váy đỏ kia liếc nhìn Tô Bích Nguyệt, chân mày cong cong với một đôi mắt có vẻ hơi khó chịu.
- Nói về kịch hay, Long Phượng Thiên còn nhiều, đến lúc đó Hồng Ngư muội muội có thể thưởng thức thỏa thích.
Tô Bích Nguyệt cười thanh đạm đáp lời.
- Vậy cũng được, có điều tỷ tỷ cũng nên cẩn thận, không thể nào dùng tiểu xảo như lần trước để thắng đâu nha...
Hồng Ngư cất tiếng đầy hàm ý.
- Hy vọng là vậy.
Tô Bích Nguyệt gật đầu không nói rõ.
Hai thiên kiều mỹ nhân đối đáp, Long Phượng các lập tức yên ắng đi nhiều, ai cũng rõ sự đối chọi của hai người này, dù sao ân oán của Tô Bích Nguyệt vs Hồng Ngư cũng khá rình rang ở Bắc giới. Yêu tinh cắn lộn, đương nhiên phải hấp dẫn hơn tinh tinh đánh nhau rồi.
Mục Trần thì chẳng hứng thú lắm, thấy Liễu Viêm đã không muốn đánh nữa, thì quay đầu đi về chỗ ngồi.
- Vị bằng hữu Đại La Thiên vực xin chờ đã, nếu có hứng thú, không biết có thể đặt chân lên lầu cao đàm đạo.
Đúng lúc đó, Tô Bích Nguyệt đột nhiên gọi giật hắn lại, dịu dàng lên tiếng mời gọi.
Có vẻ như nàng cũng có hứng với hắn thì phải.
- Hí hí, anh trai đẹp à, hay là qua chỗ tỷ tỷ đây ngồi chơi đi nhé?
Hồng Ngư cũng chẳng vừa, ném ánh mắt kiều mị câu dẫn tới chỗ hắn, ai nhìn vào mắt cũng bỗng thấy xương cốt mềm nhũn ra.
Lập tức vô số ánh mắt ở Long Phượng các hướng thẳng về hắn, nhọn như mũi tên bắn tới đầy ghen tị.
Mục Trần khựng lại sững sờ, mặt giật giật. Hai con yêu tinh đánh nhau sao lại lôi hắn vào làm gì, thế này chẳng phải đem hắn trở thành mục tiêu truy nã của tất cả hay sao...
Mà lúc này hắn nhận lời bên nào, cũng sẽ đắc tội làm cho bên kia khó chịu.
Mục Trần thà gây chiến với Liễu Viêm, còn hơn là đám nữ nhi xinh đẹp quá đáng này. Cái độ nguy hiểm của các nàng thực sự không cân đong đo đếm được.
Lúc hắn còn đang đau đầu chẳng biết làm sao, cô nàng Thải Tiêu lại mỉm cười, một nụ cười bất thình lình làm cho mọi ánh sáng trong Long Phượng các lu mờ, ngay cả hai cô nàng thiên kiều bá mị Tô Bích Nguyệt vs Hồng Ngư cũng phải thảng thốt nhìn qua.
Giọng nói thánh thót như trân châu rơi trên khay bạc lanh lảnh lan ra.
- Hai vị tỷ tỷ, các vị muốn cướp người của ta sao?