"Ầm!"
Linh lực cuồng bạo như sóng lớn vỗ bờ tràn ngập hung hãn, mười linh trận cấp 3 đều được kích hoạt. Từ xa nhìn lại như mười mặt trời to bao vây tổng bộ Yêu môn.
Đám người Trần Hậu sắc mặt xanh mét nhìn cảnh tượng kia. Nếu chỉ có một linh trận cấp 3, dĩ nhiên họ chẳng coi ra gì, nhưng mà cùng lúc phải đón nhận đến mười cái, sức mạnh chồng chồng lên nhau thì không phải là chuyện đơn giản...
Nhưng lúc này họ cũng không còn đường lui, nhìn sắc mặt âm trầm của Hạc Yêu hẳn nhiên không có chuyện giơ tay đầu hàng, thành ra việc cần làm là phải liên kết lại để ngăn cản mười linh trận cấp 3 kia.
Một khi có thể ngăn cản được, vậy thì cường chiêu của Mục Trần sẽ mất, cục diện sẽ nghịch chuyển.
- Tất cả mọi người gom lại một chỗ, chúng ta cùng ra tay, ta không tin tất cả không giải quyết được mười linh trận cấp 3!
Trần Hậu nghiến răng quát khẽ.
Đám thành viên Yêu môn nghe lệnh liền vội vàng vây quanh tới. Bây giờ mà phân tán ra chỉ tổ bị đánh tan tác sớm hơn.
Dương Hoằng cũng nghiến răng oán hận mà e ngại nhìn chằm chằm vào Mục Trần đằng xa kia, chẳng ngờ không gặp chưa bao lâu mà chiến lực của hắn đã kinh người đến vậy.
Tên tòa tháp, Mục Trần hờ hững nhìn đám người trên quảng trường, ấn pháp thay đổi, mười linh trận cấp 3 trên cao run rẩy kịch liệt, linh lực dũng mãnh hội tụ.
"Ầm!"
"Ầm!"
Mười cột sáng như xé rách vòm trời mang theo thanh thế kinh người bắn xuống đám đông Yêu môn.
- Cùng lên!
Trần Hậu biến sắc, quát lên. Linh lực trong cơ thể hắn bộc phát, hóa thành quầng sáng linh lực.
Những thành viên Yêu môn khác cũng vôi thúc giục linh lực, ánh sáng linh lực đủ màu sắc rực rỡ liên tiếp xuất hiện, cực kỳ huyễn lệ.
Đám đông bên ngoài quảng trường chăm chú quan sát trận đối kháng, chẳng biết mười đạo linh trận cấp 3 và toàn bộ Yêu môn bên nào cao tay hơn.
"Bùm!"
Mười luồng sáng mãnh liệt hung hăng đổ xuống.
Mục Trần ánh mắt lạnh băng, bàn tay đột nhiên nắm chặt, mười luồng sáng kia bất chợt xoay tròn xoắn vào nhau, hình thành một cơn lốc xoáy đủ màu huyễn lệ.
"Roẹt roẹt!"
Luồng sáng xoắn ốc xoáy đến, âm thanh kinh khủng khiến không gian kịch biến.
- Khống chế thật xảo diệu!
Có người kinh hô một tiếng, không ngờ được Mục Trần không chỉ có thể khởi động mười linh trận cấp 3, lại còn có thể khiến chúng ngưng tụ công kích mạnh mẽ lại cùng một chỗ.
Công kích vốn hung hãn trùng điệp, thì nay lại càng đáng sợ.
"Véo!"
Luồng sáng xoắn ốc tiếp tục xoáy xuống, mạnh mẽ nện vào từng đạo linh lực bên dưới.
"Bùm! Bùm!"
Ngay lập tức những luồng linh lực phòng ngự kia phát nổ tan nát, luồng sáng xoắn ốc thế đến như chẻ trẻ cày nát trận địa linh lực phòng ngự.
"Hự hự hự...!"
Liên tiếp vô số người hộc máu gục xuống, ngay cả đám cường giả như Trần Hậu cũng biến sắc trước khí thế hung hãn kia.
"Đùng!"
Luồng sáng xoắn ốc lại tiếp tục công kích lên màn phòng ngự của các cường giả Yêu Môn, khí kình bắn ra dữ dội.
- Không xong rồi!
Một gã Hóa Thiên cảnh sơ kỳ bên cạnh Trần Hậu mặt đỏ gay hét to.
- Mau bỏ đi!
Trần Hậu sợ hãi ra mặt, mười cái linh trận kia bó thành một bó, lực trùng kích đáng sợ cực kỳ. Bọn họ tuy có ngàn ngươi hợp lực, nhưng sức mạnh phòng ngự lại không tập trung vào một chỗ, căn bản không thể ngăn cản được sức phá hoại đáng kinh như thế.
Đám thành viên Yêu môn còn đứng được nghe tiếng quát của Trần Hậu, lập tức sợ hãi bạo lui.
"Uỳnh!"
Thình lình luồng sáng kia phát nổ, như nộ long gào thét, ánh sáng bắn ra mọi hướng, bất kể ai bị những tia sáng kia đánh trúng đều thê thảm văng đi, máu tươi phun phèo phèo.
"Véo!"
Những tia sáng bắn phá tứ tung, cày nát quảng trường, rồi hung hăng hướng về tổng bộ Yêu môn.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, tổng bộ Yêu môn bị tàn phá tan hoang, nhiều lầu các to lớn nháy mắt hóa thành phế tích.
Những tia sáng sau một hồi đại náo thì cũng dần hết lực, tan đi.
Bụi mù tràn ngập, quảng trường hỗn độn đất đá.
Mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, những cái khe nứt to đến mười trượng giăng đầy quảng trường, xé rách mặt đất đến tận tổng bộ Yêu môn.
Trên quảng trường, phần lớn thành viên Yêu môn nằm đó quằn quại kêu la, chỉ có Trần Hậu và vài tên thực lực mạnh mẽ còn có thể đứng thẳng, nhưng gương mặt đã hoàn toàn kinh hồn táng đảm. Hẳn nhiên công kích khủng bố kia đã khiến họ sợ hãi.
- Thập linh trận quá mạnh...
Nhìn thấy Yêu môn tan tác, người người chấn động. Uy lực linh trận quả nhiên lợi hại, đổi lại là người khác muốn trong giây lát đánh tan tác một trận hình đông đảo như thế thì thật không thể là chuyện dễ dàng.
Trên bầu trời, mười linh trận sau khi phóng ra công kích khủng bố cũng dần nhạt đi, rồi hoàn toàn tiêu tán.
Uy áp trong khu vực này theo đó cũng biến mất, Trần Hậu và đám thành viên Yêu môn còn chiến lực lập tức nhìn qua Mục Trần với cặp mắt hung ác.
Mục Trần lại giả vờ như không hay không biết, ánh nhìn hướng về Hạc Yêu. Tên kia đang nhìn trân trân cơ ngơi Yêu môn của hắn bị nổ nát, gương mặt giật giật run run.
- Ngươi cũng dám hủy tổng bộ Yêu môn của ta!
Hạc Yêu run rẩy, hẳn nhiên đã cực kỳ nổi giận, ánh mắt chứa đầy hung lệ.
- Bị đối xử như thế cảm thấy không thích chút nào phải không?
Mục Trần thản nhiên nhìn hắn, đôi mắt lợi hại như đao phong cũng lạnh lẽo không kém:
- Vậy lúc các ngươi khi dễ bắt nạt thành viên Lạc Thần hội chúng ta thì sao? Đường đường là Yêu môn, vậy mà hơn mười thằng xa luân chiến một cô gái, các ngươi đã không cần mặt mũi, vậy thì ta để lại cái thứ đó cho bọn vô dụng các ngươi làm gì?
Hạc Yêu càng thêm âm lãnh đáng sợ. Chuyện Trần Hậu đã làm dĩ nhiên là do hắn sai khiến, đơn giản vì lúc trước Mục Trần không nể mặt hắn nên khiến hắn tức khí. Ai dè đâu Mục Trần ngoan độc thế này, lại chẳng hề kiêng nể chút nào.
- Thủ lĩnh, chúng ta bắt tên tiểu tử kia lại! Xem hắn còn nói được cái gì!
Trần Hậu cũng tức giận hét lớn, hắn và hai tên Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cùng lúc lướt thẳng tới Mục Trần.
- Lui xuống cho ta!
Chính lúc đó, Lạc Li xinh đẹp ngay tức khắc xuất hiện trước mặt họ, bàn tay siết chặt hắc trường kiếm, đôi mắt lưu ly lãnh khốc băng hàn, kiếm khí sạt ngang trảm vào ba người vừa lao đến.
- Ngươi...
Trần Hậu biến sắc, cả ba đều đã từng nếm thử lợi hại của nàng, dĩ nhiên không dám chậm trễ, cùng lúc vận chuyển linh lực chống đỡ luồng kiếm khí sắc bén kia.
"Đùng!"
Cả ba lập tức chấn động, bị đánh lui đi một khoảng.
- Ngươi dám...
Hạc Yêu lạnh lẽo bùng nổ linh lực, vừa định lướt tới công kích Lạc Li.
- Ngươi cũng dám...
Mục Trần cười khẩy cũng quát lên, bàn tay nắm chặt Tử Linh Trận, trận đồ trên cao lập tức chuyển động.
Nhận thấy linh lực bạo động nguy hiểm trên cao kia, Hạc Yêu lạnh gáy tức tối nhìn chằm chằm Mục Trần:
- Ngươi thực nghĩ rằng bằng cái linh trận cỏn con đó đối phó được ta sao?
- Vậy ngươi cứ thử xem!
Mục Trần không hề nhượng bộ chút nào, gương mặt hung ác đối diện Hạc Yêu.
- Được! Vậy hôm nay để ta xem ngươi khó lường thế nào!
Hạc Yêu giận dữ cười lại, hắn tiến lên, linh lực cuồn cuộn như sóng thần tuôn đổ.
Bất quá, chính lúc đó lại thêm một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước mặt Mục Trần, nàng ta cười dịu dàng:
- Hạc Yêu, chuyện lần này do người của ngươi dựng nên, cần gì phải ép người như thế.
- Tô Huyên!
Hạc Yêu nhìn thấy người con gái kia, ánh mắt càng thêm dữ tợn:
- Ngươi muốn giúp hắn sao?
- Ta chỉ không muốn các ngươi đấu đá lẫn nhau, ầm ĩ quá không tốt đâu.
Tô Huyên khẽ trả lời.
Hạc Yêu nghe mà hai mắt giật giật, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ đến mức tan hoang thế này, còn nói cái gì mà không tốt? Tô Huyên nói thì dễ nghe, nhưng chẳng qua là muốn giúp Mục Trần.
- Ta không chấp nhận thì sao?
Gương mặt Hạc Yêu âm u trả lời.
- Mục Trần xem như đã cứu mạng tỷ muội chúng ta, thành ra ta không thể trơ mắt nhìn hắn bị người khách khi dễ, thật xin lỗi.
Tô Huyên nhẹ giọng nói, nhưng ai ai cũng hiểu rõ lời của nàng có nghĩa là nếu Hạc Yêu muốn đụng tối Mục Trần, nàng chắc chắn sẽ can thiệp.
Hạc Yêu càng thêm âm lãnh, ánh mắt đầy lửa giận, hai bàn tay nắm lại. Xưa nay đây là lần đầu tiên hắn thấy Tô Huyên ra mặt che chở một người nam, điều này khiến cho đố kỵ trong lòng hắn càng bốc cao như sắp bùng cháy.
Hạc Yêu siết chặt bàn tay đến mức nó kêu lên rôm rốp, nhưng vẫn chưa ra tay. Bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Hắn hít sâu một hơi, lửa giận hừng hực trong mắt đã hạ xuống, nhưng đôi mắt như độc xà bàn vẫn đanh ác nhìn Mục Trần, điềm nhiên nói:
- Mục Trần! Đừng tưởng rằng hôm nay ngươi đây thắng, chẳng qua ta còn chưa ra tay mà thôi. Bất quá ngươi cứ yên tâm Liệp Thú chiến ta sẽ lấy ngươi làm con mồi, lúc đó mọi chuyện ngươi làm hôm nay ta sẽ đòi ngươi bồi thường thỏa đáng!
- Mà đến lúc đó...
Âm trầm liếc nhìn sang Tô Huyên, hắn gằn giọng:
- Không ai cứu được ngươi nữa!
Mục Trần cười nhạt, Tử Linh Trận trong tay tắt dần ánh sáng, trở lại thành một khối thiết cầu hoen gỉ được hắn cất đi.
- Hạc học trưởng, mặc kệ ngươi muốn làm gì...
Hắn đứng dậy, nhìn thẳng Hạc Yêu, rồi vẫy tay gọi đám người Lạc Li bên dưới quảng trường kia, xoay người bỏ đi, để lại thanh âm vang vọng trong đống hỗn độn hoang tàn.
- Mục Trần ta chắc chắn sẽ chiều tới cùng.