Chương 1416: Phù Đồ Huyền

Đại Chúa Tể

Thiên Tầm Thổ Đậu 06-03-2023 12:34:10

Mấy ngày sau đó, 3 người Mục Trần, Linh Khê, Long Tượng đều ở lại trong đình viện, cũng không đi ra ngoài, cơ mà Lâm tĩnh cũng tiêu tiêu cũng thường xuyên ghé qua, cho nên không khí cũng tỏ ra náo nhiệt, không có tịch mịch. Theo thời gian trôi qua,dù lả ở chỗ này ít đi ra ngoài, nhưng đám Mục Trần vẫn có thể cảm giác được, không khí bên trong phù đồ giới này càng ngày càng sôi động náo nhiệt. Mỗi một ngày, đều có không ít linh thuyền bay tới, các phe siêu cấp thế lực trên những linh thuyền này, mội tình mỗi phe sợ rằng còn mạnh hơn so với Mục phủ. Chứng kiến cảnh này, dù lả Mục Trần cũng có chút cảm thán, ngũ đại cổ tộc đúng là không phải tầm thường, chỉ nguyên sức hiệu triệu này thôi cũng đã đủ khiến siêu cấp thế lực bình thường phải tự ti mặc cảm. Mà cùng với việc càng ngày càng có nhiều siêu cấp thế lực hội tụ đến, Phù Đồ cổ tộc cũng đã công bố thời gian khai mạc chư mạch hội võ, chính là ba ngày sau. Dưới sự chú ý của vạn chúng, 3 ngày cũng nháy mắt trôi qua. Ba ngày sau, tiếng chuông du dương vang dội toàn bộ phù đồ giới, vang mãi không ngừng. Soạt soạt! Trong khoảnh khắc khi tiếng chuông vang lên, giữa thiên địa chợt có vô số tiếng xé gió vọng lại, từng đạo quang ảnh phóng lên cao, bay về phía dãy núi trùng điệp. Toàn bộ thiên địa đều tràn ngập một cỗ khí tức sôi trào, bời vì hôm nay chính là ngày thịnh sự của phù đồ cổ tộc - Chư Mạch Hội Võ mở màn. Mục Trần đứng trong đình viện, hắn nhìn cảnh thiên địa náo nhiệt, thần sắc lại là tỏ ra bình tĩnh, phía sau lưng, Linh Khê cùng Long Tượng sắc mặt có chút ngưng trọng, bởi vì dựa theo kế hoạch của Mục Trần, nếu hắn muốn động thủ cũng sẽ chọn ngày hôm nay. Bên ngoài đình viện, một thân ảnh xinh đẹp vội vã tới, chính là Thanh Sương. Nàng nhìn thấy Mục Trần, liền lấy ra một vật từ trong tay áo, lả một lệnh bài màu xanh, bên trên lệnh bài có khắc một chữ "Thủ" cổ xưa. (thủ này là đứng đầu chứ không phải phòng thủ nhé) Thanh sương nhìn lệnh bài màu xanh, khuôn mặt xưa nay vốn lãnh nhược băng sương của nàng cũng có chút phức tạp, nhẹ giọng nói: "Đây là Mạch thủ lệnh của Thanh mạch ta, người cầm cái này chính là người đứng đầu một mạch". "Mặc dù không biết ngươi muốn làm gì, nhưng trong chư mạch hội võ, ngươi cầm cái này thì chính là người đứng đầu thanh mạch ta, có thân phận này, cho dù những trưởng lão kia coi ngươi là tội tử thì cũng không thể nào phản đối tại chỗ, chỉ khi tiến hành hội nghị trưởng lão viện mới có thể xử lý" Mục Trần nghe vậy, trong mắt cũng thoáng hiện vẻ kinh dị, hiển nhiên, hắn không ngờ rằng thanh mạch sẽ giao Mạch Thủ lệnh này cho hắn, như thế mà nói, đến lúc đó vạn nhất xuất hiện biến cố gì, sợ rằng thanh mạch cũng sẽ bị liên lụy. "Theo lời huyên di, nếu lần này thất bại, thanh mạch ta cũng sẽ hạ xuống làm Phân mạch, đối với chúng ta đó sẽ là đả kích hủy diệt, cho nên, thay vì ngồi nhìn Huyền mạch, Mặc mạch hoàn toàn chèn ép, còn không bằng tưng bừng đánh một trận". Làm như biết được sự kinh ngạc của Mục Trần, thanh sương than nhẹ một tiếng, nói. Vẻ mặt Mục Trần hơi dịu xuống, trầm ngâm một chút, liền đưa tay nhận lấy lệnh bài, có vật này, hắn liền có thể an tâm hành sự, tránh để lúc đó bị Phù Đồ cổ tộc nắm được sơ hở. "Mặt khác, huyên di bảo ta nói với ngươi, chuyện ngươi bảo nàng làm đều đã chuẩn bị xong". Thanh sương một lần nữa nói. Nghe được lời này, trong lòng Mục Trần mới nhẹ nhõm một cái, nếu chuyện này hoàn thành thì chính là hắn đã có đầy đủ vốn liếng để đấu với Phù Đồ cổ tộc này một trận ra trò. "Mục Trần, ngươi thật sự có thể giúp thanh mạch chúng ta bảo vệ ghế sao?". Thanh sương ngập ngừng một chút, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói. Đối với thanh mạch các nàng mà nói, chuyện này thật sự quá mức trọng yếu, Thanh Sương cũng không biết vì sao Huyên di lại kiên quyết tin tưởng Mục Trần như vậy,bất kể thế nào đi nữa, Mục Trần trước mắt này chẳng qua chỉ vừa mới bước vào thiên chí tôn mà thôi. Hắn hiện tại, cùng lắm cũng chỉ là Linh Phẩm Thiên Chí Tôn sơ kỳ mà thôi, thực lực như vậy, ở trong Phù đồ cổ tộc sợ rẳng không cách nào ngăn cơn sóng dữ. Mục Trần cười cười, nói: "Nếu được các ngươi nhờ, vậy tất nhiên ta sẽ hết sức làm việc" Nụ cười của hắn nhàn nhạt, nhưng thần thải trong mắt lại kiên nghị cùng tự tin, khiến cho người bên cạnh nhìn vào cũng sẽ sinh ra vài phần tin tưởng đối với hắn. Mà thanh sương cũng là như vậy, khuôn mặt như ngọc hiện ra một nụ cười khó khăn, nàng khẽ gật đầu một chút, sau đó hướng về Mục Trần trịnh trọng cung kính hành lễ: "Như vậy, thanh mạch ta xin cám ơn" "Lợi cả đôi bên mà thôi". Mục Trần khoát tay áo một cái, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói : "Thời điểm gần tới rồi, chúng ta cũng động thân thôi" "Để ta dẫn đường" Thanh sương mỉm cười một tiếng, liền hóa thành một đạo lưu quang phóng lên cao, mà 3 người Mục Trần cũng lập tức theo sát phía sau. Đoàn người lướt qua chân trời, núi non trùng điệp bị bỏ lại phía sau, mà ở những nơi khác, cũng có thể thấy từng nhóm quang ảnh không ngừng tới, bên trong mỗi nhóm quang ảnh đều có một luồng dao động kinh thiên. Trên đại thiên thế giới, bình thường những thế lực này cũng coi là siêu cấp thế lực bá chủ một phương, nhưng ở chỗ này cũng tỏ ra có chút sàn sàn bình thường, như vậy có thể thấy, Phù Đồ cổ tộc này mạnh mẽ ra sao. Dưới sự hướng dẫn của thanh sương, chừng mười mấy phút sau, tốc độ của 4 người dần chậm lại, mà lúc này, phía trước bọn họ chính là một tòa chủ phong nguy nga, cao chót vót tới tận trời, giống như Kình Thiên cự trụ (cột chống trời), khí thế bao la. Bên trên chủ phong, lầu các phân tứ phía, đồng thời tầng thứ cao thấp rõ ràng, từng tòa bạch ngọc cự đài đan xen tinh tế, mơ hồ tản ra khí thế sắc bén. Xung quanh chủ phong có nhiều ngọn vây quanh, mà lúc này, trên những ngọn núi này đều có sắp xếp chỗ ngồi, mà trên bầu trời, thi thoảng cũng sẽ có quang ảnh rơi xuống, đáp xuống chỗ ngồi. Dưới sự hướng dẫn của Thanh sương, 3 người Mục Trần cũng đáp xuống một ngọn núi, chỗ này cũng không quá bắt mắt, nhưng mà cũng có thể thu lại quang cảnh của toàn bộ ngọc đài trên chủ phong vào tầm mắt. Đáp xuống núi, Mục Trần ngẩng đầu đảo mắt qua, chỉ thấy ờ vị trí gần chủ phong nhất có vài ngọn núi to lớn, bên trên đó đều có thạch đình hoa mỹ, đình viện tọa lạc, đãi ngộ như vậy hiển nhiên là tốt hơn những nơi khác nhiều. Mục Trần biết, những nơi đó đều là một vài siêu cấp thế lực đứng đầu đại thiên thế giới, bời vì ở đó hắn có nhìn thấy thân ảnh của Lâm Tĩnh, Tiêu Tiêu. Hiển nhiên, trong mắt Phù Đồ cổ tộc, cũng chỉ có những siêu cấp thế lực cầp bậc này mới coi là khách quý. Boong boong! Mà trong lúc Mục Trần vẫn đang nhìn 4 phía, đột nhiên bên trong dãy núi trùng điệp này, từng ngọn núi đều không ngừng vang lên tiếng chuông cổ xưa, chuông ngâm tràn ngập thiên địa. Tiếng chuông vang lên, tất cả các cường giả trong thiên địa đều cảm ứng được, chợt ngẩng đầu, chỉ thấy, bên trên tòa chủ phong nguy nga kia chợt có ức vạn linh quang nở rộ ra. Phía trong linh quang, từng đạo quang ảnh hiện lên, bên trên mỗi đạo quang ảnh đều tản ra linh lực uy áp khiến tim người ta đập mạnh, khiến cho trong lòng các phe siêu cấp thế lực khác đều rùng mình một cái. Linh quang tan đi, chỉ thấy 20 đạo thân ảnh xuất hiện trên đỉnh chủ phong, trong đó, 19 đạo thân ảnh vị trí rõ ràng, đều cung kính đứng sau một người phía trước. Người này chính là một vị lão giả tóc trắng, bộ dáng già nua, nếu so sánh cùng 19 thân ảnh linh lực mênh mông cuồn cuộn phía sau thì hắn lại không phát ra bất cứ linh lực nào, lão nhân nhìn qua bình thường, nhưng lại không tầm thường chút nào. Thế mà, khi đông đảo siêu cấp thế lực thấy lão nhân này thì ánh mắt đều không nhịn được mà ngưng lại, mặt tỏ vẻ cung kính. "Thánh phẩm thiên chí tôn!" Khi lão nhân tóc trắng này hiện thân, ánh mắt của Mục Trần cũng gắt gao chằm chằm nhìn tới, hắn nhìn lão nhân, da thịt trên toàn bộ cơ thể đều hơi đau nhói, một cảm giác cực độ nguy hiểm dâng lên sâu trong nội tâm. Bởi vì, lão nhân gần đất xa trời, dáng vẻ cực kỳ bình thường này rõ ràng là một vị thánh phẩm thiên chí tôn! "Cung nghênh đại trưởng lão!" Khi lão nhân tóc trắng hiện thân, trong thiên địa này, vô số tộc nhân phù đồ cổ tộc đều cung kính lên tiếng, cho dù là những trưởng lão kia cũng lộ vẻ kính sợ. Trong phù đồ cổ tộc, quyền lực cao nhất là tộc trưởng, chỉ là vị trí tộc trường đã bỏ không nhiều năm, vẫn chưa xuất hiện người thích hợp, cho nên những năm qua, vẫn luôn là một mình Đại trường lão quản lý phù đồ cổ tộc, nhờ đó mới khiến địa vị của phù đồ cỗ tộc chưa từng xuống dốc, nói về tư lịch, trong phù đồ cổ tộc không ai không phục. "Đây chính là đại trưởng lão của Phù đồ cổ tộc ta, Phù Đồ Huyền." Thanh sương nhìn thân ảnh già nua kia, trên mặt cũng hiện vẻ kính sợ nồng đậm, nàng khẽ thở dài: "Huyền mạch cùng mặc mạch nội đấu nhiều năm, nếu không phải do đại trưởng lão áp chế, sớm đã không biết phù đồ cổ tộc loạn thành như thế nào" Thần sắc Mục Trần bình tĩnh, Phù Đồ Huyền này bản lãnh thật không nhỏ, có điều, bất kể lão ta cống hiến lớn bao nhiêu với Phù Đồ cổ tộc cũng không liên quan đến hắn, hiện tại hắn chỉ biết là chính vì cái lão nhân ngoan cố cổ hủ này mới khiến mẫu tử hắn chia lìa nhiều năm. Dưới sự chú ý của mọi người, trên đỉnh chủ phong, khuôn mặt già nua của Phù Đồ Huyền cũng lộ ra một nụ cười, hắn đưa mắt quét tứ phương, tiếng nói già nua vang vọng giữa quần sơn : "Hôm nay chính là ngày thịnh sự của Phù Đồ cổ tộc ta, thật làm phiền chư vị nể mặt tới đây, Phù Đồ Huyền ta tại đây xin cám ơn" Nghe Phù Đồ Huyền nói thế, đông đảo thủ lĩnh của các siêu cấp thế lực cũng rối rít hoàn lễ. Với thực lực của Phù Đồ Huyền này, trên đại thiên thế giới tuyệt đối được xếp hàng đầu, đó là người chân chính đứng trên đỉnh đại thiên thế giới này. Sau khi khách khí một phen, Phù Đồ Huyền xoay người ngồi trên đài cao của chủ phong, ánh mắt nhìn về 19 đạo thân ảnh phía dưới, nghiêm nghị nói : "Chư mạch hội võ hiện tại bắt đầu, các ngươi nếu muốn giữ được ghế thì thi triển bản lĩnh ra đi, nếu không những vị trí này cũng chỉ có thể nhường cho những người đã khổ tu khác" "dạ!" Nghe đại trưởng lão nói vậy, 19 thân ảnh khí độ bất phàm đồng thời lên tiếng, chớp mắt sau đó liền hóa thành quang ảnh vọt ra, cuối cùng đáp xuống từng ngọc đài bên trên chủ phong. Cùng lúc đó, 19 luồng linh lực mênh mông vô tận quét ngang ra khắp thiên địa này. "Chư mạch hội võ, chính thức bắt đầu!"